Nghỉ đông, Bách Hợp gửi đồ về cho mẹ Tả, không biết lúc này cha Tả đã bị bắt đi chưa, cô chờ tới khi qua năm mới thì mới gọi điện về, nghe nói cha Tả và người phụ nữ kia đã đi từ mười ngày trước. Lúc gần đi còn ép mẹ Tả phải đi làm thủ tục ly hôn. Cha Tả vốn dĩ đã nhận năm ngàn tệ của một người ở trấn trên để gả Bách Hợp, nhưng việc chưa thành thì ông ta bị lừa đi. Mẹ Tả dặn dò rất nhiều, khuyên con gái đừng về nhà vội. Bà sợ cha Tả quay lại, lần trở về này cha Tả ép bà phải đưa tiền, đánh bà rất hung bạo, sau đó vơ vét hết tiền trong nhà rồi chạy mất. Trước đấy bà còn bị ép phải gọi điện cho Bách Hợp, có điều Bách Hợp đã rời khỏi ký túc xá, người nhận điện thoại là Trần Nhạc Nhạc. Trần Nhạc Nhạc không biết Bách Hợp đi đâu, cô ta cũng không có cách nào để liên lạc với cô…
Vì không tìm được Bách Hợp nên mẹ Tả bị cha Tả đánh gần chết, may mà người phụ nữ đi cùng ông ta lại dụ dỗ ông ta đi tiếp, mẹ Tả mới thở phào nhẹ nhõm. Bà cảm thấy mình rất có lỗi với con gái, nhưng bà thật tình không cố ý. Không phải bà sợ bị cha Tả đánh chết mà là vì bà còn hai đứa con phải nuôi. Trong lòng mẹ Tả, Bách Hợp học được lên đại học đã rất tốt, nhưng con trai vẫn là quan trọng nhất. Vậy nên lúc nói chuyện điện thoại, mẹ Tả cảm thấy áy náy, ân cần hỏi thăm chuyện sinh hoạt ở trường của Bách Hợp, dặn cô đừng làm thêm quá sức, còn nói mình sẽ cố gắng kiếm tiền, nói cô đừng lo lắng việc ở nhà.
Bách Hợp nghĩ tới nội dung câu chuyện, mẹ Tả là một người yếu đuối, lại nghĩ tới lời dặn dò của bà liền thở dài. Cô tiết kiệm được mấy ngàn tệ, mà em trai em gái cũng cần đến tiền. Tuy lần này cô không về nhà nhưng có thể gửi tiền về cho mẹ Tả. Nếu không đủ tiền học thì làm đơn xin vay tiền hỗ trợ cũng được. Lúc cô đến ngân hàng để chuyển tiền thì bất ngờ thấy trong thẻ của mình đã có thêm mười vạn tệ, vô cùng sửng sốt.
Tiền được chuyển vào tài khoản hơn nửa tháng trước, người gửi họ Phong, mặc dù giấu tên nhưng Bách Hợp đã đoán được là ai làm.
Sau Tết Âm lịch, tuy Phong Ninh nói Bách Hợp đừng ở ký túc xá nữa, nhưng hai người còn chưa kết hôn, chỉ là yêu nhau bình thường. Bách Hợp vẫn ở trọ tại trường, thỉnh thoảng mới tới đó vào cuối tuần để quét dọn. Trong ký túc, Dương Lỵ đã chuyển đi, học kỳ cuối năm hai, Vu Tiểu Thiên có bạn trai rồi cũng chuyển ra ngoài. Ký túc chỉ còn lại Bách Hợp và Trần Nhạc Nhạc.
Rõ ràng tài sản của Trần Nhạc Nhạc không ít, sản nghiệp mang tên cô ta trong thành phố cũng có, nhưng không hiểu sao cô ta vẫn ở lại trường, quan hệ giữa cô ta và Bách Hợp không thân thiết nhưng cũng không tới mức tệ. Cô ta từng thử làm bạn với Bách Hợp, vốn dĩ cô ta cứ tưởng rằng với thủ đoạn của mình thì dụ Bách Hợp rất dễ dàng, nhưng quan hệ giữa bọn họ vẫn cứ không lạnh không nóng. Tới khi trường sắp xếp cho hai sinh viên nữa vào ở thì Trần Nhạc Nhạc dần dần không về ký túc xá nữa.
Từ cái lần về thành phố ở ngày, sau đó ba năm liền Phong Ninh đều không về thành phố nữa. Hơn một năm trước anh từng gọi điện cho Bách Hợp, chưa nói được mấy câu đã vội vàng cúp máy, từ đó không còn liên lạc gì. Hai nữ sinh mới tới, lúc học năm thứ nhất thì còn đơn giản ngây ngô, về sau dần dần thay da đổi thịt, xinh đẹp vô cùng. Quan hệ giữa họ và Bách Hợp không tốt cho lắm, nhưng lại rất hứng thú với Trần Nhạc Nhạc. Bách Hợp đã học tới năm thứ tư, có điều quần áo cô mặc không đẹp, một năm bốn mùa chỉ có mấy bộ đồ này, dường như chưa từng mặc quần áo đẹp. Mùa hè cũng chỉ đơn giản là áo phông quần dài. Hai cô gái ngày càng trở nên thời thượng, đương nhiên là chướng mắt đàn chị quê mùa, ngược lại thường xuyên lấy lòng Trần Nhạc Nhạc. Đáng tiếc Trần Nhạc Nhạc chẳng mấy khi về ký túc, thỉnh thoảng về cũng chẳng có hứng thú gì với hai cô gái trang điểm nặng nề này. Còn Bách Hợp không để ý tới cô ta nhưng cô ta lại thích nói chuyện với cô.
Từ năm thứ ba, Trần Nhạc Nhạc không về ký túc xá nữa, cô ta đã làm thủ tục với trường nên không giám thị nào có ý kiến.
Bách Hợp đã tìm giáo viên hướng dẫn từ lâu, nửa năm đã chuẩn bị xong khóa luận, chỉ cần được thông qua là có thể tốt nghiệp sớm. Mặc dù việc tốt nghiệp đối với mọi người là phiền phức, nhưng Bách Hợp đâu phải mới đi học một, hai lần, hơn nữa mấy năm học vừa rồi, cô vô cùng nghiêm túc học tập, chưa từng trễ nải. Sau giờ học hầu như đều tới thư viện, chuẩn bị tài liệu rất đầy đủ. Các giảng viên đều rất thích sinh viên như cô, nên khi mọi người còn chạy đông chạy tây thì Bách Hợp vẫn bình tĩnh như thường.
Sau hai tiết học buổi sáng, buổi chiều không có giờ học, Bách Hợp liền tới thư viện tìm mấy quyển sách, định mang về ký túc xá để giết thời gian. Không ngờ khi cô về, Trần Nhạc Nhạc lại đang ngồi trên giường sơn móng. Hai cô gái còn lại trong ký túc vẫn ngáy o o trên giường. Tối qua bọn họ đi chơi tới rạng sáng mới về.
“Bách Hợp, cậu về rồi à.” Trần Nhạc Nhạc không ngẩng đầu lên, mấy năm nay cô ta không thay đổi nhiều, trời đang vào dịp cuối xuân đầu hạ, cô ta mặc quần bò ôm sát, làm nổi bật cặp chân dài thon thả thẳng tắp, mặc áo phông màu trắng, áo khoác màu đen, mái tóc dài thẳng mượt tương tự như Bách Hợp. Lúc này cô ta không trang điểm, có điều khí chất lại vượt xa cả hai cô gái luôn cố trang điểm cho giống người lớn kia.
Trên người Trần Nhạc Nhạc có vẻ ý nhị, cô ta chào Bách Hợp, cửa sổ phòng ký túc đóng chặt, bên trong phòng toàn mùi sơn móng. Bách Hợp gật đầu chào Trần Nhạc Nhạc, đặt đồ lên bàn rồi đẩy hai cánh cửa sổ ra, mùi sơn tản đi bớt. Động tác quét sơn của Trần Nhạc Nhạc khựng lại, cô ta mau chóng vặn nắp bình sơn thật chặt, mỉm cười với Bách Hợp:
“Đây là sản phẩm hạn chế mới ra, toàn thế giới chỉ có một nghìn lọ thôi. Lúc trước có một người bạn đi nước ngoài mang về cho mình mấy lọ, sơn xong hiệu quả không tệ, cậu thích không? Chọn mấy lọ đi!” Trần Nhạc Nhạc luôn rất hào phóng với những vật ngoài thân, cũng rất biết cách lung lạc lòng người, khi Dương Lỵ và Vu Tiểu Thiên còn chưa chuyển đi, nếu có đồ gì của cô ta mà bọn họ thấy thích, cô ta liền tặng luôn. Vậy nên ngay cả khi hai cô gái đó đã đi rồi vẫn luôn thích Trần Nhạc Nhạc. Thanh danh của Trần Nhạc Nhạc trong trường rất tốt, là tình nhân trong mộng của vô số nam sinh, từ những học trưởng đã tốt nghiệp cho tới nam sinh vừa nhập học.
Thân là con gái, Trần Nhạc Nhạc biết trang điểm sao cho đẹp. Cô ta có mắt thẩm mỹ, không bao giờ trang điểm đậm. Từ kiếp trước, cô ta biết rằng đàn ông không thích phụ nữ trang điểm quá dày, nếu là lúc mới yêu đương thì dẫn theo bạn gái trang điểm kỹ lưỡng xinh đẹp sẽ có thể diện, nhưng tới lúc thân mật hẳn rồi thì hầu như đàn ông vẫn thích những cô gái trong sáng như nữ sinh. Trải qua một đời, cô ta đã nắm chắc tâm lý đàn ông, bình thường cô ta không trang điểm, nhưng thỉnh thoảng trang điểm là có thể khiến đám đàn ông thẫn thờ kinh ngạc.
Quan trọng nhất là dù đồ trang điểm tốt đến đâu cũng không thể so được với tuổi trẻ. Vậy nên bình thường trừ dưỡng da, cô ta rất ít trang điểm, nhưng sơn móng và những phụ kiện nhỏ lại luôn được cô ta phối hợp tỉ mỉ, nước hoa cũng phải chọn loại hợp với bản thân, khiến người ta không thể bỏ qua bất cứ điểm gì trên người cô ta, thậm chí còn luôn nhớ tới ưu điểm. Có được kỹ năng nắm bắt đàn ông, đời này của cô ta trôi qua không tệ.
Cô ta vẫy tay với Bách Hợp, sau đó mở hộp trang điểm của mình ra, bên trong có mười mấy lọ sơn móng tay, có lọ còn chưa mở, nhiệt tình đẩy về phía Bách Hợp.
Hai cô gái còn lại trong phòng đang ngủ say, nghe được mấy chữ số lượng hạn chế thì đều mở to mắt. Thấy Trần Nhạc Nhạc đang đề nghị Bách Hợp chọn mấy lọ sơn thì trừng mắt, tỏ vẻ hâm mộ ghen tị, thèm thuồng nhưng lại ngại mở miệng.
“Không cần đâu, cậu biết đấy, mình không thích tô điểm này nọ, mình ngại lắm.” Bách Hợp lắc đầu, từ chối ý tốt của Trần Nhạc Nhạc. Đúng là Bách Hợp không thích trang điểm, sống chung gần bốn năm, cô ta chưa từng thấy cô sơn móng tay hay trang điểm, trên người còn có vẻ trầm tĩnh chín chắn mà những cô gái tuổi này không có. Trong lòng Trần Nhạc Nhạc không vui, cất đồ vào hộp, gật đầu với Bách Hợp: “Xin lỗi.” Cô ta đang nói đến mùi sơn móng khó chịu, Bách Hợp lắc đầu tỏ vẻ không sao, cầm sách ngồi xuống ghế dựa gần cửa sổ.
Loại cảm xúc kia lại xuất hiện. Mỗi khi Trần Nhạc Nhạc thấy dáng vẻ này của Bách Hợp, trong lòng cô ta lại cảm thấy bực bội không yên. Bốn năm nay, bất kể cô ta tỏ ý lấy lòng thế nào thì quan hệ giữa bọn họ vẫn không thể tiến thêm một bước. Dương Lỵ và Vu Tiểu Thiên gặp cô ta có khi còn thân thiết hơn cả chị em ruột, đời này Trần Nhạc Nhạc luôn biết ngụy trang cho mình, nhưng chỉ riêng với Bách Hợp thì dù có làm cách nào cũng không thể gần gũi hơn được, cảm giác vẫn giống như khi mới nhập học, thật sự rất kì lạ.
Vốn dĩ Trần Nhạc Nhạc không định làm bạn với Bách Hợp. Dù sao thì gia thế của cô chẳng có gì hiển hách, kể cả thành tích ưu tú đi nữa thì nếu không có người đứng sau hỗ trợ, tính tình lạnh lùng như thế khó mà thành danh được, cùng lằm cũng chỉ cả đời ổn định mà thôi. Nếu không gặp bạn trai của Bách Hợp, Trần Nhạc Nhạc sẽ cho rằng người như Bách Hợp sẽ cô độc cả đời hoặc gả cho một người đàn ông bình thường, sinh mấy đứa trẻ, cứ thế sống tiếp. Nhưng trời lại để cô có một người bạn trai khiến Trần Nhạc Nhạc chú ý, vậy nên vị trí của Bách Hợp trong lòng Trần Nhạc Nhạc cũng khác đi.
Hơn một năm trước, cô ta đã tìm hiểu được thân phận của Phong Ninh qua bạn bè mình, anh là bảo bối mà Phong lão thái gia tự hào nhất, là sự kiêu ngạo của Phong gia, là vị ‘đại ca’ xứng đáng nhất trong mắt đám thái tử vô pháp vô thiên. Ban đầu cô ta rất giật mình vì thân phận của Phong Ninh, Trần Nhạc Nhạc tự giải thích trong lòng rằng hành động lấy lòng Bách Hợp là vì cô ta cần phải làm bạn với cô, khi nào mình trả thù Trần gia thì hy vọng mượn tay của Phong gia. Nhưng thật ra lòng cô ta muốn gì thì chỉ e là chính cô ta cũng không rõ.
“Không lâu nữa là tới sinh nhật tuổi của mình, cha mình sẽ chuẩn bị tiệc mừng trong nhà. Bách Hợp, bọn mình đã học chung bốn năm, cậu cũng tới nhé.” Trần Nhạc Nhạc cố nén suy nghĩ lung tung trong đầu, cười thân thiện với Bách Hợp. Hành động cất sơn móng của cô ta khiến hai cô gái kia như bị đào tim gãi phổi. Nhìn Trần Nhạc Nhạc lại không dám tới gần:
“Nhạc Nhạc, lọ sơn lúc nãy của chị là nhãn hiệu gì thế?”
Thứ mà Bách Hợp từ chối thì bọn họ lại muốn, nhưng không dám hỏi một cách trắng trợn, đành quanh co lòng vòng. Nếu là lúc trước, tâm trạng Trần Nhạc Nhạc tốt thì sẽ mở hộp cho bọn họ mỗi người chọn một lọ. Nhưng bây giờ cô ta đang nóng lòng, không để ý tới hai người kia hỏi han, chỉ tập trung vào Bách Hợp:
“Cha mình muốn chọn đối tượng đính hôn cho mình, mình hy vọng cậu có thể tới dự. Mình còn mời cả Dương Lỵ và Vu Tiểu Thiên nữa.” Trần Nhạc Nhạc nghĩ tới chuyện này, trước mắt chợt trở nên mịt mù. Sau khi trọng sinh, cô ta không muốn tiếp tục tiền duyên với vị hôn phu nữa. Gã đàn ông đê tiện từng làm tổn thương cô ta ở kiếp trước, cô ta rất chướng mắt. Nhưng Trần Nhạc Nhạc cũng không muốn để con tiện nhân kia được lợi, vậy nên dù không thích, cô ta cũng không để hắn chết tâm, thậm trí còn tận dụng ưu thế của mình để làm hắn mê muội. Vốn dĩ khi cô ta vào đại học là năm tuổi, hai người sẽ đính hôn, nhưng Trần Nhạc Nhạn muốn ngăn chặn bi kịch của kiếp trước nên đã thi đỗ đại học sớm hơn nên đã kéo dài thời gian đính hôn, cũng phá rối việc con tiện nhân kia được đưa vào Trần gia.
Kéo được vài năm, giờ cô ta đã hai mươi, gia đình tên tiện nam kia đã thúc giục nhà họ Trần tổ chức đính hôn. Đời này cha Trần được Trần Nhạc Nhạc dỗ dành rất tốt, tuy ông ta đã chiều chuộng con gái rất nhiều nhưng Trần Nhạc Nhạc không hề cảm động. Cô ta vĩnh viễn nhớ kỹ lúc mình thất thế ở kiếp trước, cha Trần đã ngoảnh mặt làm ngơ.
Hiện giờ mặt ngoài thì cha Trần tỏ ra yêu thương cô ta, nhưng kẻ như cha Trần là kẻ chẳng tin tưởng ai cả, cô đính hôn với tên đàn ông kia thì Trần gia sẽ được lợi, vậy nên họ chỉ hơi giục giã một chút, cha Trần đã đồng ý, khả năng sẽ tuyên bố vào tiệc sinh nhật của cô ta.
“Vậy thì chúc mừng cậu.” Bách Hợp không ngờ Trần Nhạc Nhạc lại muốn đính hôn. Sau khi cô ta sống lại, theo lý mà nói thì sẽ không thích vị hôn phu kia nữa. Bây giờ rõ ràng là cô ta không thay đổi, vẻ lạnh lùng trên mặt Trần Nhạc Nhạc, Bách Hợp đâu có mù mà không thấy. Bách Hợp chúc mừng xong, Trần Nhạc Nhạc tỏ vẻ hớn hở:
“Có gì mà chúc mừng chứ? Người khác hiếm lạ anh ta, mình lại không vừa mắt, không thì mình tặng cho cậu đấy!” Trần Nhạc Nhạc cười đùa với Bách Hợp.
Hai cô gái ở giường đối diện nghe thế thì trong lòng nhảy dựng lên. Trần Nhạc Nhạc là con gái nhà giàu, vì cô ta là hoa hậu giảng đường, là nhân vật phong vân trong trường học, từ lâu đã bị mọi người tìm hiểu về gia thế. Trong trường có vài cậu ấm theo đuổi cô ta nhưng không thành công, nếu đám con cháu nhà giàu đó mà cô ta còn chướng mắt, vậy thì người có thể đính hôn với cô ta nhất định là không tầm thường. Nhưng giờ cô ta lại thuận miệng nói tặng cho Bách Hợp trong khi bình thường hai người cũng không thân thiết. Đồ trang điểm dưỡng da đem tặng thì không nói làm gì, nhưng ngay cả vị hôn phu mà cũng mang ra đùa được, hai cô gái ghen tị đến chắn chặt môi, rất muốn tới tiệc sinh nhật của Trần Nhạc Nhạc để mở rộng tầm mắt.
“Thật ra thì Lương Cảnh Diệu chẳng qua chỉ không hợp tính cách với mình thôi, con người cũng khá ưu tú. Trước đây du học mấy năm ở nước ngoài, có học vị thạc sĩ, tuổi cũng vừa vặn, làm người ôn hòa lễ độ. Mình chơi với anh ta từ nhỏ tới lớn, hiểu rất rõ tính cách anh ta. Nhà họ Lương kinh doanh bất động sản, cậu biết đấy, Cảnh Thịnh nổi tiếng là của gia đình anh ta. Anh ta là người thừa kế duy nhất. Ở cạnh nhau nhiều năm, trong lòng mình coi anh ta như anh trai vậy, tiếc là cha mẹ mình lại coi trọng anh ta, nghĩ là đã biết rõ nguồn gốc, sau này gả mình đi sẽ không bị anh ta bắt nạt.” Ma xui quỷ khiến, dù Trần Nhạc Nhạc đã biết Bách Hợp có bạn trai nhưng vẫn không nhịn được nói những lời này, lúc nói chuyện, lòng cô ta cũng nhảy lên, không dám nhìn vào mắt Bách Hợp: “Hay là cậu gặp anh ta một lần đi, nếu thấy thích thì sau này mình sẽ làm thuyết khách cho cậu. Mẹ anh ta rất thích mình, cậu lại xinh đẹp ưu tú, nhất định Lương gia cũng sẽ thích cậu.”
“Nhạc Nhạc…” Hai cô gái bên cạnh nghe thế thì trong lòng như bị mèo cào, không nhịn được mở miệng gọi Trần Nhạc Nhạc một câu, mặt dày mày dạn đùa cợt: “Người ưu tú như thế, nếu chị Nhạc Nhạc không thích thì giới thiệu cho bọn em đi! Chúng ta đều là chị em trong ký túc xá cơ mà, sao chị chỉ đối tốt với Tả Bách Hợp vậy?”
“Đúng thế, chị Nhạc Nhạc thật không công bằng!” Hai cô gái cô một câu tôi một câu, họ vừa mới vào đại học không lâu, chưa biết kiềm chế, cuộc sống hào nhoáng ở thành phố khiến họ mơ mộng rất nhiều, nhất là cái gọi là xã hội thượng lưu. Trần Nhạc Nhạc quay sang nhìn chăm chú vào bọn họ, không lên tiếng.
Vẻ mặt cô ta âm trầm, đôi mắt bình thường đầy ý cười hòa ái dễ gần lúc này trắng đen rõ ràng, nhìn thẳng vào hai cô gái kia khiến bọn họ sởn tóc gáy, sau lưng chợt toát mồ hôi lạnh, không dám mở miệng nói chuyện nữa.
Bách Hợp không biết vị hôn phu từng phản bội Trần Nhạc Nhạc tên họ là gì, chỉ biết xuất thân rất tốt, không hề thua kém Trần gia, thậm chí còn xuất chúng hơn Trần gia. Giờ nghe Trần Nhạc Nhạc định giới thiệu cho mình, cô dở khóc dở cười: “Điều kiện có vẻ rất tốt, nhưng cậu biết đấy, mình có bạn trai rồi.”
Trần Nhạc Nhạc biết cô có bạn trai nên mới muốn giới thiệu. Không biết vì sao lúc nói chuyện với Bách Hợp, ngay cả cô ta cũng động lòng. Tuy Bách Hợp đã có Phong Ninh, nhưng với xuất thân của cô thì gả vào Phong gia không phải chuyện đơn giản. Cho dù gả vào được thì ngày tháng sau đó cũng không dễ chịu gì. Lương Cảnh Diệu từng phản bội Trần Nhạc Nhạc, có điều điều kiện không tệ, nếu để anh ta rơi vào tay tiện nhân kia thì cô ta không cam tâm. Cô ta không thể để anh ta trở thành người trợ giúp cho ả được. Giới thiệu Lương Cảnh Diệu cho Bách Hợp là tốt nhất.
Trong lòng Trần Nhạc Nhạc cũng hiểu rõ không nên kéo Bách Hợp vào, nhưng đời trước chịu tổn thương nên cô ta đã không còn để ý nhiều nữa. Đời này cô ta chỉ quan tâm bản thân mình sống tốt, quan trọng nhất là báo được thù. Cô ta sẽ không hồ đồ để người ta hãm hại như kiếp trước, quả thật cô ta có cảm tình với Phong Ninh. Nếu Bách Hợp thật sự muốn ở cùng với Lương Cảnh Diệu, dù Lương Cảnh Diệu kém Phong Ninh nhưng vẫn có thể cho cô cả đời giàu có. Cùng lắm thì cô ta sẽ quan tâm hơn đến Bách Hợp, lúc nào cô gặp khó khăn thì giúp đỡ cô, coi như hòa nhau.
“Bạn trai cậu đã không liên lạc với cậu bao lâu rồi? Mình cảm thấy không chừng anh ta đã quên cậu rồi, chỉ có cậu thật lòng chờ đợi thôi. Nếu anh ta vẫn không có tin tức gì thì cậu cứ như thế này sao? Sau này ra sao cậu cũng không biết, cho dù cậu không thích Lương Cảnh Diệu nhưng cũng không cần chỉ lựa chọn một người như thế.” Trần Nhạc Nhạc nhẹ nhàng nói, dường như muốn thuyết phục Bách Hợp: “Lúc đại học cậu không thể gặp mặt anh ấy, ngày tháng sau này còn dài, cậu chịu được như thế ba năm bốn năm, nhưng nếu là mười năm hai mươi năm thì sao? Bách Hợp, con gái cần phải tính toán cho mình, không thể quá tin tưởng vào đàn ông. Đàn ông là như vậy đấy, không có được thì sẽ vĩnh viễn là tốt nhất, nếu như cậu si tình với anh ta, cuối cùng chỉ có mình cậu bị tổn thương mà thôi.” Trần Nhạc Nhạc nói những lời này không phải thật sự muốn bôi đen Phong Ninh, chỉ là kinh nghiệm từ kiếp trước của cô ta mà thôi.
“Yêu một người nhiều nhất chỉ có thể yêu bốn phần, còn lại sáu phần đi yêu chính mình. Nếu ngay cả bản thân mình còn không yêu mình thì sẽ có ai yêu mình chứ?”
Hai cô gái còn lại trong ký túc xá nghe được những lời này thì giống như uống được súp gà cho tâm hồn, tôn sùng như thánh chỉ, nhớ thật kĩ trong đầu.