Đang nói thì Lâm Hiểu Tình từ bên phòng bên cạnh đi vào, nhìn thấy Mạc Tuệ Cầm cùng Ôn Thanh Nham thì nhất thời có chút sửng sờ, sau khi chào hỏi xong Ôn Thanh Nham đưa Mạc Tuệ Cầm sang phòng khác. Lâm Hiểu Tình nhìn rất tiều tụy, hai mắt sưng đỏ vừa nhìn là biết đã khóc.
“Hiểu Tình!” Giản Tiểu Bạch đi qua ôm bả vai cô. “Đừng lo, anh hai sẽ trở về mà!”
Giản Tiểu Bạch mỗi ngày đều an ủi cô như vậy, hiện tại chỉ mong Hùng Lập Tân thật sự có thể trở về.
“Ừ!” Lâm Hiểu Tình ngoài việc tin Hùng Lập Tân có thể trở về thì cũng không thể làm gì. Cô ngoài nhớ thương, chờ đợi thì thực sự chẳng làm được gì. Ngày đến rồi đi, cũng đã một tuần mà vẫn không có tin tức. Những dày vò dằn vặt trong lòng cũng chỉ có chính mình là rõ ràng nhất.
“Hiểu Tình, vừa rồi bác trai nói bạn ông ấy nói là trong chúng ta có hình cảnh quốc tế.”
“Là ai?”Lâm Hiểu Tình nghe vậy cũng bị kinh sợ.
“Không biết!”
“Mạc Tử Bắc, anh có thể đoán ra là ai không?”
Mạc Tử Bắc lắc đầu.
“Dù sao cũng không phải tôi.”
“Có thể là Tiểu Túc hay không?”Lâm Hiểu Tình hỏi.
“Cũng chỉ là suy đoán mà thôi, chờ Doãn Đằng Nhân điều tra có kết quả trở về chúng ta sẽ biết. Cho dù người đó là ai thì chúng ta vẫn phải cảm ơn họ.” Mạc Tử Bắc nói
Lâm Hiểu Tình chần chờ một lúc lâu mới quay ra nói với Giản Tiểu Bạch: “Lâu vậy rồi không ra ngoài nên mình có chút lo lắng. Mình muốn về nhà xem thử.”
“A!” Nghe Hiểu Tình nói như vậy, Giản Tiểu Bạch lập tức hét to một tiếng.
“Sao vậy?” Mạc Tử Bắc bị cô tiếng hét của cô dọa đến đau cả tim.
“Thỏ con của em sao rồi?” Giản Tiểu Bạch nhớ ra đã thật lâu không cho thỏ con ăn.”
“À! Việc đó thì em yên tâm, có người giúp việc theo giờ đến hỗ trợ cho thỏ con ăn nên không chết được đâu.” Mạc Tử Bắc sớm đã thông báo cho công ty giúp việc.
Giản Tiểu Bạch lúc này mới yên lòng. “Cũng không biết anh hai cùng anh Thiếu Khanh thế nào rồi, vì sao tên Dạ Lang kia lại phải đuổi cùng giết tận chúng ta như vậy?”
Tâm tình của Giản Tiểu Bạch lập tức sa sút, cô bỗng nhiên cảm thấy lo lắng trước nay chưa từng có. Mạc Tử Bắc thấy cô như vậy trong lòng cũng thở dài.
“Không sao đâu! Hắn ta chính là muốn diệt trừ hậu hoạn, làm quá nhiều chuyện thẹn với lòng nên lo lắng có kẻ thù tìm tới cửa.”
Anh đã bảo Nhân tìm người bạn Nhật Bản. Tin chắc không bao lâu nữa sẽ tìm được Hùng Lập Tân và Mai Thiếu Khanh,về phần Tiểu Túc anh thấy chỉ cần tìm được Hùng Lập Tân nhất định sẽ tìm được.
“Tôi thật sự sắp điên mất rồi. Mạc Tử Bắc chúng ta khi nào thì mới được giải thoát? Cái cuộc sống này thật sự thực khủng bố. Tôi thật muốn liều lĩnh mà đi ra ngoài.” Lâm Hiểu Tình cảm xúc có chút kích động.
Giản Tiểu Bạch an ủi cô: “Hiểu Tình cậu đừng như vậy. Cậu đi rồi anh hai trở về tìm không thấy cậu sẽ lo lắng đó!”
“Ừ!” Lâm Hiểu Tình gật đầu.“Mình chỉ là có chút lo lắng cùng khổ sở chứ không phải thật sự muốn đi, mình chỉ thuận miệng nói thôi. Mọi người đừng lo mình nói thôi chứ không làm thật đâu.”
Đang nói Doãn Đằng Nhân thở hồng hộc chạy vào nhìn mọi người.
“Sao rồi?”Mạc Tử Bắc hỏi.
“Mạc, có tình huống mới.”
Hết chương