Dịch Giản ôm cô, cảm thấy ôm người trong ngực đặc biệt thoải mái, khóe môi của hắn không tự chủ được giương lên, cánh tay ôm thật chặt, nhẹ nhàng đi ngủ.
Ánh sáng trong phòng mập mờ, chỉ để lại một đèn bàn nho nhỏ, ánh đèn màu vàng, đánh vào khung nền màu trắng cách điệu trong phòng, phủ lên một tầng ấm áp, làm cho người ta có một loại ảo giác mênh mông, lúc có lúc không.
Giấc ngủ của hắn nhẹ nhàng vô cùng, từ trước tới nay, chỉ cần có một chút động tĩnh là đã có thể làm hắn tỉnh giấc, tuy ngủ nhiều, nhưng chất lượng lại chưa bao giờ được tốt như thế.
Thế nhưng lần này, cũng không biết vì nguyên nhân gì, cảm thấy trong lúc hít thở ngửi được hương vị nhàn nhạt này, hắn đặc biệt ngủ rất ngon.
Chung Tình cảm thấy nóng nên tỉnh dậy.
Cô cảm giác như bản thân mình đang được đưa vào một lò lửa thiêu đốt, toàn thân đều toả nhiệt, theo bản năng muốn vén chăn lên, thế nhưng lúc đưa tay ra, lại phát hiện không cách nào nhúc nhích.
Giống như bị người nào đó tàn nhẫn nắm chặt lấy.
Trong lòng thất kinh, cô liền mở mắt ra.
Ánh mắt của cô, mới đầu mang theo vài phần mông lung, trong thời gian ngắn chưa phân biệt được nơi này là nơi nào, đến khi tầm mắt rõ ràng, thì bỗng nhìn thấy một dung mạo tinh mỹ kinh hãi thế tục.
Hắn nhắm mắt lại, hô hấp không nhanh không chậm, không ngờ hắn cũng có lúc như vậy, không khí xung quanh hắn nhẹ nhàng bình thản, hoàn toàn không dễ dàng phát giác, thế nhưng toàn thân lại toả ra vẻ đẹp mềm mại, làm cho người ta không cách nào không thể chú ý tới.
Tình cảnh mâu thuẫn như vậy, chỉ có thể xuất hiện ở trên người hắn.
Dịch Giản vẫn không nhúc nhích, mím môi ngủ say sưa.
Ánh mắt Chung Tình đã hoàn toàn bị hắn thu hút, không có cách nào dời tầm mắt khỏi khuôn mặt hắn.
Lúc này, cô cảm thấy cảnh tưởng bây giờ không thực tế một chút nào.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới lại tồn tại một người như vậy.
Thanh đạm như trà, đậm đặc như mực.
Có khả năng là do hắn đang ngủ, nên cả người cũng mất đi sự lạnh nhạt và xa cách, tránh xa người ngàn dặm của hắn.
Ngược lại có thêm nhiều ôn nhu và mềm mại.
Tim Chung Tình đập nhanh vô cùng, cảm thấy đã không còn sợ hắn.
Đôi mắt cô tinh tế đánh giá hắn.
Đây là lần đầu tiên cô thật lòng nhìn hắn như vậy.
Nhìn một hồi, Chung Tình cảm thấy có mấy phần mê mản, cô cảm thấy làn da của hắn đẹp vô cùng, cũng không biết hắn bảo dưỡng như thế nào.
Nghe nói bởi vì hắn ở trên chiến trường quá lâu, nên tính tình của hắn mới nguội lạnh như vậy, ai ở trong chiến trường thì cũng sẽ giống như vậy sao?