Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy

chương 183: tìm được đường sống trong chỗ chết (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hà An Viện rất lo lắng, thầm siết tay đại phu nhân, nhưng đại phu nhân vẫn không tỏ vẻ gì...

Tầm mắt của Dịch Giản dần chuyển đến trên người đại phu nhân, trong đôi mắt đen nhánh của anh có chút ánh sáng đang chuyển động.

Nghe thấy lời như thế, lúc này anh mới đứng lên đi ra ngoài cửa.

Đại phu nhân đi theo sau anh, thế nhưng anh lại rẽ sang một bên, đại phu nhân không biết anh đang làm gì, chỉ có thể đi theo.

Căn phòng bên cạnh, hiển nhiên vẫn chưa có ai từng đi vào, vô cùng sạch sẽ, cũng rất đơn giản, không có bất cứ đồ vật gì, giường cũng không có.

Thiếu tướng đi tới một cái hộc tủ duy nhất trước mặt, mở ra, lấy một cái hộp bên trong đưa cho đại phu nhân: "Đây là thứ mà anh ấy thích."

Đại phu nhân nhận lấy, mở ra, chính là vài bức tranh sơn thuỷ mà khi còn sống Dịch Phong thích nhất, bên trong có rất nhiều, hầu hết đều xuất phát từ danh gia, nói vậy, có lẽ bình thường thiếu tướng đã phải mất không ít sức lực và tài sản để sưu tầm những thứ đồ này cho Dịch Phong!

Đại phu nhân không thể diễn tả được cảm xúc trong lòng mình, cho tới nay bà ta vẫn luôn cảm thấy thiếu tướng là một người lạnh lùng, lạnh lùng đến mức không để ý đến tình thân, vì vậy bà ta vẫn luôn đề phòng thiếu tướng, nhưng vào giờ phút này, khi nghe những lời này, lại cảm thấy anh có tình cảm rất sâu đậm với anh trai mình.

Mà bà ta, là chị dâu của anh...

Suy nghĩ một chút, qua nhiều năm như vậy, anh chưa từng trách cứ bà ta, dù rất ít khi nói chuyện, lại không có chút tôn trọng nào, nhưng, từ cách nói ấy, có lẽ anh vẫn luôn coi trọng bà ta như vợ của anh cả!

Mắt đại phu nhân nóng lên, cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều, từ lúc đi vào bà ta đã quan sát khắp nơi, nhưng nơi có thể giấu người cũng đã nhìn qua, không hề có người nào ở đấy, hơn nữa bà ta đến đột ngột như thế, nếu thiếu tướng thật sự giấu người thì cũng không thể giấu nhanh như thế.

"Nếu anh cậu thấy được, chắc chắn sẽ rất vui." Gi ọng đại phu nhân cũng có chút run rẩy, bà ta xoay người, không nói tiếng nào đi xuống dưới lầu.

Hà An Viện đi theo sau đại phu nhân, siết chặt tay, không nói gì.

Lúc đi tới cửa, Hà An Viện cố ý vấp chân, hét lên một tiếng, sau đó lại ngã vào phía cửa phòng ngủ của Dịch Giản.

Cửa phòng ngủ không khoá, ngay lập tức bị mở toang.

Cửa phòng ngủ không khoá, ngay lập tức bị mở toang.

Dịch Giản vẫn luôn đi sau lưng bọn họ, trong lúc bất chợt lại nghe thấy có tiếng động vang lên, anh ngẩng đầu, lại thấy Hà An Viện ngã xuống đất, nửa người đã nhào vào trong phòng.

Ánh mắt của Dịch Giản trở nên lạnh lẽo trong phút chốc.

Trong nháy mắt, không khí của cả tầng hai như sắp đông lại!

Từ Ngang đứng ở nơi đó, cũng có mấy phần kinh ngạc, sau đó lại ngừng thở, không hề dám cử động.

Anh ta lén nhìn thiếu tướng một chút, sau đó siết chặt tay, giữa giây phút tĩnh lặng, anh ta như có thể cảm nhận được bão táp đang đổ dồn tới!

Từ Ngang cũng thầm lau mồ hôi cho Hà An Viện!

Chưa từng có một ai dám giở trò trước mặt thiếu tướng, cô ta là người đầu tiên, diễn xuất như thế, chỉ cần là người sáng suốt là đã có thể nhìn ra, sợ rằng... Một khi thiếu tướng tức giận, sẽ không cố kỵ bất cứ thứ gì!

Hà An Viện đã liều mạng, cô ta biết Chung Tình ở bên trong, vì vậy nhất định phải bắt cô ta ra ngoài.

Cô ta cố ý ngã xuống, tất nhiên cũng làm đau mình, trong lúc nhất thời không thể đứng dậy nổi.

Đại phu nhân còn đang đi ở phía trước, nghe thấy tiếng động quay đầu lại đã thấy một màn như thế, bà ta là người từng trải, lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, sắc mặt cũng thay đổi trong chốc lát.

Đại phu nhân liếc nhìn Dịch Giản, quả không sai, người đàn ông rất lạnh lùng thường ngày, giờ phút này vô cùng an tĩnh.

Vẻ mặt lạnh lẽo, không có chút tạp chất, tuy nhiên nó lại khiến người khác không thể tự chủ được mà cảm thấy sợ hãi!

"Tiểu Viện, con đang làm gì đấy? Sao lại không cẩn thận như vậy?" Đại phu nhân giành phần trách cứ trước, sau đó mới sai người đi đỡ cô ta.

Tử Uyển vừa nghe thấy vội vàng tiến tới chỗ Hà An Viện, ai ngờ Từ Ngang lại tiến lên trước, cúi xuống muốn đỡ Hà An Viện.

Lúc này thiếu tướng đã cất bước tới, bước chân của anh vẫn rất vững vàng, rất chậm, trên mặt cũng không có quá nhiều vẻ khác thường.

Anh bước từng bước, cuối cùng dừng lại trước người Hà An Viện, mắt nhìn cô gái đang nằm dưới mặt đất.

Lúc này Hà An Viện mới bớt đau hơn một chút, cô ta bắt lấy tay Từ Ngang, chống đất đứng dậy.

Khi đứng lên, cô ta cũng không đi ra ngoài nhanh mà lại xoay đầu nhìn vào trong...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio