Cuối cùng, anh vẫn chậm rãi hạ tay xuống.
Anh nhìn cô một chút, cuối cùng xoay người, đi về phía thư phòng.
Bóng người ấy, như đang thoáng chút lửa giận.
Dựa theo kinh nghiệm từ trước, khi tâm trạng anh không tốt cũng sẽ bỏ lơ cô như vậy, trực tiếp coi cô như trong suốt.
Chung Tình không nghĩ nhiều, cũng không biết mình đã sai ở đâu, nhận thấy thời gian đã không còn sớm, cô mới đi xuống lầu dưới.
Vì cơn sợ hãi lúc trước mà chân cô vẫn còn run, nhưng dần dần, cô đã có thể khống chế được.
Chẳng biết tại sao, tối nay, mọi việc xảy ra ở nơi này, tất cả đã khiến một suy nghĩ phát sinh trong đầu cô, đó chính là... Cô không muốn ở lại nhà họ Dịch nữa...
Lúc trước, cô đã từng có suy nghĩ như vậy, Hà An Viện vẫn luôn si mê Dịch Giản, si mê đến điên loạn, chuyện lần này có thể tránh được, nhưng không có nghĩa tương lai sẽ không lộ, có lẽ có một ngày sẽ không thể che giấu được nữa, tất cả sẽ bại lộ trước mắt mọi người, mà kết cục của cô, chắc chắn sẽ rất thảm.
Dịch Giản khó đoán, cô không thể đoán được anh, chỉ cảm thấy anh rất nguy hiểm, không phải người mà những cô gái bình thường có thể tiếp xúc, cô nghĩ, tốt hơn hết, cô nên rời khỏi nơi này...
Chung Tình thầm khẳng định ý nghĩ của mình, đi xuống phía dưới, khi cô đi đến trước cửa, đã thấy Từ Ngang đang cầm chút đồ trong tay.
Nhìn thấy Chung Tình ra ngoài, Từ Ngang lại cười, mang những thứ đó cho Chung Tình: "Xem ra cô muốn những thứ này, tôi đã chuẩn bị cho cô rồi, cô mang đi đi."
Chung Tình hơi ngạc nhiên, mở bọc ra, nhìn một chút, vẻ mặt hơi dịu đi, trái tim như treo ngược giữa không trung lúc trước mới an toàn hạ xuống mặt đất.
Tối nay, cô tới tìm anh, cũng là vì những thứ này...
Không ngờ, Từ Ngang đã chuẩn bị hết tất cả cho cô.
Chung Tình cười, nói với Từ Ngang: "Cảm ơn anh."
Từ Ngang cười lắc đầu, khoát tay, dáng vẻ rất thần bí: "Tôi chỉ làm việc theo sắp xếp mà thôi... Chung tiểu thư là người thông minh, chắc sẽ hiểu được ý của tôi."
Chung Tình có phần kinh ngạc mà nhìn Từ Ngang, không hiểu tại sao anh ta lại nói thế, nhưng cô vẫn nhận đồ, lặng lẽ rời đi.
Từ Ngang nhìn bóng lưng của cô, khẽ thở dài, lúc này mới xoay người, đi lên lầu.