Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy

chương 302: muốn em bé hay là muốn người mẹ (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thật ra đoạn tình cảm này, người khổ sở giãy dụa trong đó, chỉ có hắn!

Hắn có kiêu ngạo của hắn, hắn có dũng khí của hắn, hắn cái gì cũng dám làm, nhưng lại mềm lòng đối với cô, sợ cô khổ sở, sợ cô gào khóc, chỉ có thể làm theo ý muốn của cô, từ bỏ đoạn tình cảm này!

Dịch Giản nhìn Chung Tình lâu như vậy, nhưng người phụ nữ kia vẫn thủy chung không quay đầu nhìn hắn một cái.

Đại phu nhân dặn dò người làm dọn dẹp chén bát, một lần nữa dọn cơm lên.

Vốn Hà An Viện không có tham gia bữa tiệc đón giao thừa, nhưng cũng không biết từ nơi nào nghe được tin Thiếu Tướng trở về, chỉ mặc áo ngủ chạy ra ngoài.

Cô chạy thở hồng hộc.

Đứng ở trước cửa, những người đàn ông của nhà họ Dịch không nhịn được xoay đầu, nhìn một cách khiếm nhã.

Hà An Viện không thèm để ý tới những người kia, mấy tháng này cô cảm thấy như muốn điên lên rồi, cả ngày lẫn đêm đều muốn gặp hắn, lâu dần đã tạo thành một tâm bệnh giấu ở trong lòng, ngủ không ngon, cơm nuốt không trôi.........

Cô trừng mắt thật to nhìn người đàn ông gần trong gan tất này, đẹp trai như vậy, chân thật như thế, những mong nhớ toàn bộ đều hóa thành nước mắt, lập tức rơi xuống.

Nước mắt vừa rơi xuống, làm thế nào cũng không ngừng được.

Thật lâu sau, cô mới đi lên, từng chút một tới gần Dịch Giản, cô chậm rãi đưa tay ra, giống như muốn đụng vào Dịch Giản.

Cô còn chưa kịp đụng tới, đã cảm giác được khí tức lạnh như băng của hắn.

Đúng là hắn......... Hắn đã trở về......... Người cô sáng nhớ chiều mong, rốt cuộc trở về.

Hà An Viện liều mạng giống như không thèm để ý đến người khác, đưa tay ra lập tức choàng vào cổ Dịch Giản, cả người vùi vào trong ngực của hắn.

Cô gắt gao ôm lấy hắn, tựa đầu ở trong ngực của hắn, nước mắt thấm ướt áo của hắn.

Hà An Viện làm ra hành động to gan như vậy, nam chưa kết hôn, nữ chưa gả, ôm ấp ở trước mặt mọi người còn ra thể thống gì nữa.

Ánh mắt của nhiều người đều hiện lên vẻ khinh thường.

Sắc mặt Đại phu nhân trắng bệch, nhanh chóng đưa tay ra kéo Hà An Viện ra ngoài.

Nhưng Dịch Giản đã đi trước một bước bắt được bờ vai cô, đẩy cô ra khỏi lồng ngực mình.

Đôi mắt của hắn, trước sau vẫn chưa từng liếc mắt nhìn Hà An Viện, đều chỉ nhìn chằm chằm Chung Tình, phát hiện Chung Tình đối với sự việc vừa rồi ngoảnh mặt làm ngơ, trong mắt Dịch Giản dần dần hiện lên vẻ trào phúng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio