Rõ ràng không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh, nhưng cô lại có thể cảm thấy diện mạo kinh tâm động phách ấy đang hiện ra rõ ràng trước mặt mình.
Ưu nhã mà cao quý đến thế.
Tuyệt đối không giống như hạng người tàn nhẫn.
Nhưng, anh lại có sát tâm mạnh như thế.
Người khác, đều nói thiếu tướng là một vị thần. Cái gì cũng có thể dự đoán được, hệt như dù có là chuyện lớn gì cũng không thể gạt được anh!
Nói quá một chút, ở thành phố X này, chỉ cần nhắc tới anh, ai cũng cảm thấy đó là bồ tát sống!
Nhưng, Chung Tình lại cảm thấy, vị thiếu tướng trước mặt, giống hệt như một con sói.
Ngày thường nhìn anh rất có phong độ, khí chất hiên ngang, lúc nào cũng mang dáng vẻ lạnh lùng với mọi thứ, nhưng, bản chất của anh chính là một loại cầm thú, một tiểu nhân hèn hạ.
Ngay cả cô cũng không biết, rốt cuộc cô đã đắc tội gì, khiến anh phải dùng cách đó để xử lý mình!
Chẳng lẽ, mục đích của anh là muốn chiếm được cô sao?
Tối nay, chiếm được như thế, cuối cùng thì có gì khác nhau đây?
Chung Tình chưa bao giờ tức giận, nhưng, lúc này cô lại cảm thấy. có một ngọn lửa đang từ từ thiếu đốt.
Cô sợ anh!
Đó là vì anh có thể bắt cô phải chết!
Nếu như có một ngày, cô tìm được cơ hội chạy thoát khỏi anh, tìm được một ngọn núi có thể dựa, có thể đảm bảo cho cô có được một khoảng thời gian không lo sống chết, tất nhiên việc đầu tiên cô muốn làm chính là giết chết anh, tuyệt đối không thể để anh xuất hiện trước mặt cô!
Chung Tình siết chặt tay, cô cảm thấy có chút không cam lòng, nhất định cô phải có một đứa con, mà đứa con kia, hiện tại, cũng chỉ có thể là anh cho!
Những người khác của nhà họ Dịch, cũng không thể!
Ít nhất, Dịch Giản và Dịch Hân còn là người nhà họ Dịch, lớn lên còn có mấy phần tương tự, về phần con, cho dù có giống ai cũng sẽ không khiến người khác nghi ngờ.
Mà cô, cũng có thể nói chính xác, vì đứa trẻ kia, cô sẽ có thể thoải mái ở lại nhà họ Dịch, ít nhất, đại phu nhân có thể bảo vệ tốt cho cô...
Chung Tình vừa nghĩ tới đây, lập tức đứng lên, đi về phía Dịch Giản.
Dịch Gi ản vẫn không hề có chút phản ứng nào, ánh mắt anh vẫn lạnh nhạt như trước, nhìn Chung Tình đến gần, nhìn thân thể xinh đẹp của cô dán sát vào trước ngực mình.
Trên mặt cô còn mang theo một nụ cười không thể quyến rũ hơn.
Cô điểm mũi chân, để mặc thân thể ngả về phía trước, khoé môi dán lên đôi môi của anh, mở to miệng, dùng hơi của mình mà nói chuyện: "Thiếu tướng... tôi còn muốn..."