Tình Nhân Tuổi 18

quyển 2 chương 61: thời gian khẩn cấp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tập đoàn Thang Thị chính thức khai trương bách hóa thứ , rất nhiều chính khách viên đều đến chúc mừng. Một loạt chính khách ngồi nói chuyện nghi thức khai mạc cũng tới tối!

Hơn mười các bạn nhỏ ăn mặc chỉnh tề tiến về khán đài màu đỏ, nhạc khúc vang lên bắt đầu điệu múa! Tuy rằng động tác không thật chỉnh tề, nhưng đối với một đám con nít mà nói quả thật không tệ!

Đứa bé múa dẫn đầu rất được, cách khá xa xa đều có thể nhìn thấy đôi mắt to tròn! Hơn nữa biểu tình khi múa khiến người khác luyến tiếc dời ánh mắt đi!

Trên sân khấu nhiều bạn nhỏ bao nhiêu thì phía dưới phụ huynh cũng nhiều bấy nhiêu! Tuy rằng trời hôm nay rất nóng, nhưng bọn họ một chút oán giận đều không có thậm chí còn rất thật hưng phấn!

Đương nhiên ai nhìn thấy bảo bối của mình ở trên sân khấu biểu diễn làm sao mà mất hứng cho được?

"Các bạn nhỏ ở nhà trẻ khác đều tham gia, hơn nữa con trai cũng tham gia rất nhiều, con tham gia như thế nào?"

"Ai giống mấy đứa con trai không cá tính này, mẹ con nghĩ đám con trai kia còn không ý thức được mình và các cô gái không giống nhau! Vừa rồi giáo viên đánh mắt đen cho mấy bạn gái thế mà mấy bạn nam còn khóc, nói vì sao giáo viên không đánh mắt cho họ, mẹ, mẹ nói bọn họ như thế có được không?"

Bé trai quả nhiên vẫn chưa trưởng thành. "Ha ha – con xem cô bé dẫn đầu kia múa rất được, khiêu vũ cũng rất tốt nha!" Vũ Tình khen ngợi tự đáy lòng!

"Cô ấy là An An. Đẹp đúng không mẹ? Hơn nữa người luôn lặng lẽ, nghe lời và thật dịu dàng! Không giống Nhạc Nhạc đâu!" Lúc nói về An An, Tiểu Bác trên mặt thật hưng phấn!

Thân là mẹ sao cô không cảm nhận được suy nghĩ của con chứ? Nhưng Vũ Tình không vui mừng và lo lắng ra mặt.

Trời ạ, con còn nhỏ mà đã sớm có biểu hiện như vậy, nhất định là di truyền của hắn!

Ngồi ở một góc sáng sủa nhưng hai mẹ con không có thêm một câu chuyện phiếm nào, bỗng âm thanh vỗ tay nhiệt liệt trên sân khấu khiến hai mẹ con chú ý!

Ai mà có lực kêu gọi như vậy, đương nhiên không phải người khác mà đó chính là cô bạn Nhạc Nhạc đáng yêu của chúng ta!

Chỉ thấy Nhạc Nhạc như một công chúa mặc váy trắng vừa xuất hiện lập tức khiến tất cả máy ảnh đều hướng về! Đây là con gái của tổng giám đốc Thang Thị các phóng viên có thể lấy tư liệu trực tiếp nên làm sao có thể bỏ qua cơ hội này?

Nhạc Nhạc trên sân khấu chưa gặp qua chuyện này, xung quanh có rất nhiều người còn chưa nói đến bị đèn máy ảnh chiếu vào nữa!

Trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, toàn bộ điệu múa cô giáo dạy hai ngày trước quên sạch!

Khi khúc nhạc dạo đầu vang lên Nhạc Nhạc thông minh đương nhiên biết không thể để mọi người chê cười, tuy rằng không nhớ được vũ đạo nhưng thân thể có thể theo tiết tấu âm nhạc mà vặn vẹo.

Ban đầu còn chút ái ngại chọc khán giả cười ha ha. Nhất là hai mẹ con nào đó có âm thanh cười lớn nhất!

Thang Duy Thạc phì cười, trên mặt còn tràn ngập kiêu ngạo!

Dần dần Nhạc Nhạc tự mình phát huy, lúc thì nâng nâng cánh tay lúc thì đá đá bạn diễn!

Tóm lại Nhạc Nhạc tự nghĩ ra toàn bộ vũ đạo, nhảy múa thật nhiệt tình trên sân khấu.

Nhóm thương nhân trên đài đều bị đứa bé đáng yêu kia làm cười ha ha, giới truyền thông càng không dễ bỏ qua máy ảnh nháy liên tục!

Do quen với cách múa quy củ nay có một cô bé đáng yêu múa sáng tạo như vậy, đương nhiên càng thêm thu hút ánh mắt mọi người!

Tiếng xung quanh càng lớn, Nhạc Nhạc càng múa hăng say! Thỉnh thoảng còn giơ bàn tay nhỏ bé chào mọi người bốn phía!

Thần thái đó thật giống với phong cách ngôi sao, vô cùng sáng chói!

Vốn đã là con gái của tổng giám đốc Thang Thị thêm vào đó cô lại đáng yêu và nổi bật như thế, cô bạn Nhạc Nhạc trong nháy mắt đã trở nên nổi tiếng!

————————————–

"Tiểu Bác, Nhạc Nhạc các con nhanh lên! Thời gian không còn kịp rồi, nhanh lên!" Vũ Tình đứng trước cửa phòng hô lớn!

"Mực sợi, táo, bánh bích quy, ba cây trúc......" Nhạc Nhạc thật cẩn thận đem thực phẩm nhét vào trong bao, mặc kệ có bỏ vào được hết hay không! Tay chân Tiểu Bác có vẻ nhanh hơn mang đầy đủ đồ ra khỏi phòng!

"Nhạc Nhạc đâu còn làm cái gì vậy?" Thang Duy Thạc đã đi xuống lầu lấy xe, bọn họ phải nhanh xuống lầu!

Tiểu Bác vừa mang giầy vừa nói: "Con bé đang ráng nhét đồ vào bao vì con bé mang quá nhiều đồ!"

"Trời ạ ~" Vũ Tình phát điên kêu to sau đó cởi giầy đi kéo con gái chậm chạp!

Vài giây sau, Vũ Tình nhắc bổng con gái đi ra! tay chân Nhạc Nhạc quơ quào trong không trung cầu xin. "Mẹ, mau buông con xuống!"

"Nhanh lên, tiểu quỷ con quá chậm!" Vũ Tình đem con gái đến gần cửa, ý bảo cô mang giầy nhanh lên!

Nhạc Nhạc phối hợp lập tức đem chân xỏ vào đôi xăng ̣đan màu đỏ!

Tiếp theo Vũ Tình kéo bọn chúng ra khỏi nhà lập tức đóng cửa khóa lại!

Vì ngày hôm qua quá mệt mỏi, cho nên cả nhà hôm nay sáng sớm đều chậm chạp! Điểm tâm đều không kịp ăn, may mà trong nhà có hộp bánh ngọt!

Lũ trẻ bụng không đói bụng là tốt rồi, người lớn thì không sao cả~!

————————————

Vào thứ hai công việc là bận rộn nhất vào công ty lâu có thể cảm nhận được loại không khí căng thẳng này!

Thang máy chật ních người, Vũ Tình đứng cách thang máy vị trí khá xa và xếp hàng chờ!

Lấy điện thoại cầm tay ra coi thời gian, trời ạ, còn kém phút thôi?

Nhìn phía trước có bao nhiêu người? Đông nghìn nghịt nhìn trái phải có hơn ba mươi người!

May quá thang máy đã xuống, « ting » tiếng cửa thang máy mở ra bên trong đi ra mười mấy người!

Thừa dịp mọi người đều lui về lúc này phía trong thang máy có chỗ trống! Vũ Tình nhỏ người nhanh chóng chạy lên phía trước giải phá vòng vây, thời khắc thang máy sắp đóng cửa thành công chen vào bên trong!

Hai tay vỗ vỗ trên miệng nhỏ, thở phào......

Títtt –

Tiếng cảnh báo thang máy quá tải lập tức vang lên!

Ai là người cuối cùng vào nhanh lên đi ra nếu không đi làm muộn mọi người mất ~!

Đang lúc cô tìm kiếm người 'Siêu trọng lượng' kia, mới phát hiện mọi người đem ánh mắt đều hướng về mình! Nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, a ~

Không, không chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn, gáy và cánh tay đều hồng cả lên!

Ánh mắt mọi người ghét thấy rõ khiến cô không dám trì hoãn vội vàng bước ra thang máy!

Thang máy chạy lên, cô đã bị vứt bỏ!

Lại cúi đầu xem thời gian trên điện thoại giờ đã là tám giờ năm mươi bảy phút! Trời ơi còn có phút!

Làm sao bây giờ, không thể muộn! Cô đi làm mấy tháng nay đều không muộn không thể vì hôm nay mà phá hết! Nếu không, nhất định sẽ bị người nào đó xem thường!

Nghĩ đến hắn mang theo ánh mắt xem kịch vui, cô cũng rất tức giận!

Sốt ruột quá ánh mắt Vũ Tình dừng ở hành lang cuối — thang máy chuyên dụng cho chủ tịch ~!

Trước cửa thang máy không một bóng người, hơn nữa cửa thang máy đang đóng! Trời ạ, trong khi thang máy khác đầy người chen chúc thì thang máy kia lại không dùng?

Lãng phí, đúng thật lãng phí!

Ở Thang Thị cũng là như thế, thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc toàn bộ thời gian là để đó không dùng bởi vậy Duy Á thường xuyên ở bên trong tác quái!

Thang máy chuyên dụng của chủ tịch Warsaw cũng như vậy đi?

Cô chần chử không đến phút! Vụng trộm liếc quanh chắc là không cái gì vấn đề gì chứ?

Trong khi suy nghĩ hai chân của cô đã đến 'thang máy chuyên dụng của chủ tịch'!

Ấn nút 'Ting' cửa mở ra!

Không một bóng người, lập tức chui vào!'ting' cửa thang máy một tiếng đóng lại!

Nhìn con số không ngừng nhảy lên, Vũ Tình trong lòng mừng thầm! Ha ha, lựa chọn của cô không sai! Quả thật là không người dùng nên cô mượn chỉ một chút thôi, thang máy cũng sẽ không bị cô làm hư mà!

Thang máy dừng lại «ting » cửa thang máy mở ra –

Cửa vừa mở ra khi nhìn thấy người trước cửa, nụ cười trên mặt Vũ Tình hoàn toàn cứng đờ! Nghiêm túc nhìn người nào đó, trời, hắn là ai vậy?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio