"Cô bé này da mặt dày nhỉ, lại xin phép!" Đoạn Hồng Đào vừa tức vừa cười nói!
Kha Dĩ Lam đẩy Đoạn Hồng Đào, phụ họa nói: "Người ta có con mà, nhất định sẽ bận rộn! Chỗ ông nhiều thư ký như thế, để cô ấy nghỉ vài ngày đi!"
Kha Dĩ Lam nói, hình như đã quên mình từng cẩn trọng cỡ nào, hoàn toàn mang dáng vẻ người vợ.
Đoạn Hồng Đào lại nghe được Kha Dĩ Lam nói, thở dài một hơi. "Được rồi, bà đã xin cho cô ấy, tôi sẽ cho cô ấy nghỉ vài ngày, nhưng phải xử lý hết công việc!"
"Dạ, cám ơn chủ tịch!" Vũ Tình lập tức hành lễ nói lời cảm tạ! Chỉ cần có thể cho cô đi Nhật Bản, mấy ngày nay công việc có mệt cũng đáng!
"Đúng rồi, tôi và dì Kha của cô tuần sau sẽ kết hôn, cô phải về gấp cho tôi!" Trước khi vào văn phòng, Đoạn Hồng Đào bỗng quay đầu nói!
"Oa, nhanh như vậy ạ, không đúng, phải nói là chậm! Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ về! Chủ tịch tôi muốn mang theo hai bảo bối, đến lúc đó ông phải đưa hồng bao lớn đó!" Ha ha, không phải cô keo kiệt, mà muốn ~ chiếm món hời nhỏ!
"Ha ha, được lắm! Tôi muốn nhìn thấy hai bảo bối của Thang Duy Thạc, dáng vẻ trông thế nào!" Đoạn Hồng Đào cười ha ha nói, mà Kha Dĩ Lam chỉ cười ngượng ngùng!
Vì sốt ruột muốn nghỉ, cho nên Vũ Tình luôn làm việc, tan làm cô là người về sau cùng!
"Vũ Tình, Vũ Tình..."
Vũ Tình vừa mới đi ngoài, đã bị người giữ chặt. Mà người này không phải ai khác, đúng là Bà Trầm!
"Mẹ!" Vũ Tình kinh ngạc, nhưng cũng không bất ngờ mẹ sẽ tới nơi này tìm cô.
Vũ Hân luôn đến đây vay tiền, thường xuyên chờ cô trước công ty, cô đều né qua nhờ đồng nghiệp!
Cô sớm đã hiểu được, hơn nữa đã quen, nếu không phải vì tiền hay vì Vũ Hân, mẹ sẽ không đến tìm cô!
"Vũ Tình, con cho em gái con ít tiền đi, không có tiền nó chết mất!" Bà Trầm còn chưa mở miệng đã gào lên khóc.
Nhìn thấy mẹ quan tâm Vũ Hân như thế, Vũ Tình không thể nén được đau thương. "Vũ Hân nó có tay có chân, vì sao không thể sống? Mẹ, cũng là con gái mẹ, vì sao mẹ tốt với Vũ Hân như thế, vì sao lại chỉ tàn nhẫn với mình con? Con mặc kệ, mẹ thích Vũ Hân thì mẹ cho nó, con không quan tâm!"
Họ có thể trộm con của cô, còn bắt cô lo cho họ! Không, tuyệt không!
Gạt tay mẹ ra, Vũ Tình vẫy tay gọi taxi rồi lên xe! "Lái xe, đi!"
Bà Trầm gõ bên ngoài cửa kính xe, dùng sức hét to. "Vũ Tình, mày không thể làm thế với mẹ!"
Người ngoài không biết nhìn thấy cảnh này, chắc chắn đều cho rằng Vũ Tình là đứa con bất hiếu với mẹ già?
Tài xế hơn tuổi cũng không lái đi, mà nổi giận với Vũ Tình "Thanh niên các cô sao có thể làm thế với người già, cô xuống xe cho tôi!"
Vũ Tình ngây ra một lúc, rồi kích động hô lớn: "Ông thì biết cái gì, ông có biết bà ta đối với tôi thế nào không? Bà ta chưa bao giờ quan tâm đến tôi, chỉ bao giờ không có tiền mới đến tìm tôi? Ông dựa vào đâu mà không chở tôi đi, dựa vào cái gì!" Nói xong, Vũ Tình đã rơi lệ đầy mặt!
"Tôi chỉ không muốn chở một đứa con gái bất hiếu, cô xuống xe cho tôi!" Nói xong, cánh tay lái xe duỗi ra, mở cửa xe!
Vũ Tình không thể không xuống xe, Bà Trầm bắt lấy Vũ Tình. "Mày là đứa con gái bất hiếu, tao vất vả nuôi lớn mày, mày lại đền đáp lại tao thế à? A?"
"Tôi sẽ không cho bà tiền, sẽ không cho!" Vũ Tình gạt bà Trầm ra, vội chạy đến vẫy taxi khác.
Bà Trầm bị gạt lăn quay, vô liêm sĩ cầu cứu lái xe vừa rồi, nói mình là bà mẹ bị con gái vứt bỏ.
Mà tài xế lòng đầy căm phẫn chở bà Trầm chạy đuổi theo đến căn hộ cao cấp của Vũ Tình!
Thang Hàm Lôi và Vương Gia Tuấn thất vọng bước đi ra một cô nhi viện ở ngoại thành Đài Bắc, Thang Hàm Lôi ngày càng tức giận với người phụ nữ của Vương Gia Tuấn, hận không thể giết cái người phụ nữ kia!
Làm sao có thể ác thế, vừa mới sinh ra đã vứt con đi? "Này, tôi muốn biết mẹ của con anh là loại người gì? Ác như thế, anh còn thích cô ta? Có phải cô ta rất đẹp không, cho nên dù có tâm địa rắn rết anh vẫn thích!"
Vương Gia Tuấn không nói gì, cúi đầu thẫn thờ bước đi.
Thang Hàm Lôi bước nhanh đuổi theo, sau đó hét to với hắn. "Anh biết không, anh làm tôi cảm thấy anh giống Du Thản Chi trong Thiên Long Bát Bộ vậy, mà người mẹ của đứa con kia, chính là A Tử!"
Vương Gia Tuấn dừng bước trợn mắt nhìn cô hồi lâu, mang theo tức giận mà nhìn!
Hàm Lôi kinh ngạc nhìn lại hắn, bàn tay trắng nõn vẫy vẫy trước mặt hắn. "Hê, làm sao vậy, anh trúng tà à!" Xí, cô nói có khi đúng!
"Cô nói đúng rồi, tôi giống Du Thản Chi kia." Thở nặng một hơn, hắn thì thào nói: "Chúng tôi học cùng trung học, khi đó cô ấy rất thuần khiết, tuy không phải rất đẹp, nhưng cũng ngây thơ đáng yêu!
Lúc đi học cô ấy rất yếu ớt, luôn đùa giỡn với tôi! Dần dần tôi đã thích cô ấy! Mà lúc đó, chắc cô ấy cũng thích tôi! Về sau chúng tôi vào cùng đại học, tôi thích cô ấy, coi cô ấy là bảo bối mà yêu thương!"
Nói đến đây, trong mắt hắn hiện lên một tia bi thương. "Ngay năm cuối đại học, cô ấy bỗng thay đổi, cô ấy nói ghét tôi, tôi nói tôi sẽ cố gắng, nhưng cô ấy nói tuổi thanh xuân của cô ấy có hạn không thể chờ được! Cô ấy nói chị cô ấy đi theo một ông chủ giàu có, vừa trẻ vừa đẹp, haha, cô ấy nói cũng muốn thế! Về sau cô ấy đã lấy tổng giám đốc tập đoàn Thang Bách!"
"Khụ khụ..." Thang Hàm Lôi nghe đến đó, thiếu chút nữa sặc nước miếng. "Mẹ của con anh là Hoàng Vũ Hân?"
Vương Gia Tuấn ngừng nhớ lại, quay đầu nhìn cô. "Làm sao cô biết?"
"A, thật chẳng ngờ cô ta xấu như thế? Anh nói cô ta lấy tổng giám đốc Thang Bách rồi mới mang thai con anh?"
Vương Gia Tuấn đau đớn gật đầu. "Đúng vậy, nhưng cô ấy nói đứa con đó là tai họa, cho nên đã mổ bụng lấy ra rồi vứt rồi!"
"Sau đó cô ấy lấy con của chị mình sinh, nói là mình sinh, có phải không?" Thang Hàm Lôi tiếp nhận lời Vương Gia Tuấn!
Thật ra những lời này chẳng cần hỏi, đáp án đã miêu tả sinh động rồi!
———————————-
Bà Trầm vẫn dây dưa với Vũ Tình, đi theo Vũ Tình đi đến trước cửa căn hộ!
Vũ Tình không còn cách nào, đành phải để mẹ bước vào!
Cô nén nước mắt không ngừng trào ra, từ từ đưa hai mắt tràn ngập oán giận và thù hận về phía mẹ.
Bà Trầm đầu tiên là lấy tình cảm tấn công, vừa lau nước mắt, vừa nói nói: "Vũ Tình à, con không thể bỏ rơi mẹ, mẹ đã nuôi con lớn như thế, sao con có thể mặc kệ mẹ?"
Tiếng ai oán của bà chỉ khiến Vũ Tình cảm thấy mình là đứa ngốc. "Mẹ, con vì cái nhà này làm nhiều chuyện như thế, mẹ nói con mặc kệ mẹ, mẹ nói được sao? Haha, mẹ nói thành lời được à?"
"Nhưng giờ mẹ không có tiền uống thuốc ăn cơm, gọi điện cho con thì con không nhận!" Bà Trầm tuyệt không e lệ khóc lớn!
Chôn lời dưới đáy lòng đi, lửa giận không ngừng bốc lên, cắn chặt môi dưới, có vài lời cô không dám nói, cô không dám vì cô không chịu nổi đả kích này!
"Con ngẫm lại đi, từ nhỏ là ai nuôi con lớn, làm sao con có thể nhẫn tâm như thế chứ?" Thấy Vũ Tình không nói lời nào, tiếng Bà Trầm chỉ trích càng lúc càng lớn, lo lắng ngày càng dâng!
Bà lại nói mình mặc kệ bà ta, ha ha, buồn cười, buồn cười, đúng là rất buồn cười!
"Con là đứa bấy hiếu, là do ba con chết sớm, nên còn mới ức hiếp mẹ già này..." Người đàn bà chanh chua như bà Trầm lại ngồi trên sô pha, vỗ đùi khóc! "Cô chỉ biết ức hiếp mẹ thôi!"
"Bà nói những lời này không thẹn với lương tâm à? Tôi bất hiếu? Từ năm tuổi tôi đã bán rẻ mình vì gia đình, nhưng khi tôi đến thăm con, bà lại bảo tôi cút đi!" Vũ Tình cắt ngang lời bà Trầm, đau hết tim gan thấp giọng chất vấn nói!