Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nam Bá gào lớn: “Vận Uyển! Nam Ngự, tại sao? Tại sao chứ?”
Ngũ Vận Uyển cố gắng kiềm chế để mình không phát ra âm thanh quá lớn, nhưng Nam Bá vẫn có thể nghe thấy tiếng rên rỉ cố nén của cô và âm thanh trầm thấp của Nam Ngự, anh ta tức không chịu nổi!
Nam Bá không nghe được nữa, trái tim anh ta cũng tan vỡ.
Nam Bá ném điện thoại, ôm đầu gào khóc.
Người phụ nữ anh ta yêu lúc này đang quấn quýt trên giường cùng người đàn ông khác, người đàn ông ấy được hưởng thụ cơ thể cô, đó lẽ ra là đặc quyền của anh ta, nhưng bây giờ anh ta không làm được gì, không thể làm gì được.
Cuối cùng điện thoại cũng tắt.
Nam Ngự cũng kết thúc đợt tiến công của mình.
Ngũ Vận Uyển đẩy Nam Ngư đang ở trên người mình ra, vội vàng mặc quần áo, khuôn mặt đẫm lệ.
Nam Ngự đã đạt được mục đích, nhưng tại sao anh không cảm thấy vui vẻ chút nào? Nam Ngự tự hỏi bản thân.
Ngũ Vận Uyển đứng dậy, hét lên với Nam Ngự đang nằm trên giường: “Nam Ngự, anh thật quá đáng!”
Nói xong cô chạy ra ngoài, đầu không ngoảnh lại.
Ngũ Vận Uyển ngủ ở phòng dành cho khách bên cạnh một đêm, mà Nam
Ngự lại trải qua một đêm không ngủ một mình.
Nam Ngự nghĩ sở dĩ Ngũ Vận Uyển tức giận như vậy chắc chắn là do anh cố tình để Nam Bá nghe thấy khi hai người làm chuyện đó nên cô cảm thấy mất mặt, hoặc chỉ đơn giản là cô rất để tâm cái nhìn và suy nghĩ của Nam Bá về mình.
Nghĩ như vậy Nam Ngự càng phẫn nộ hơn.
Nhưng thực ra Ngũ Vận Uyển giận vì anh không tôn trọng cô.
Đáng ra nên là đôi bên tình nguyện, nhưng Nam Ngự lại khiến mọi thứ thay đổi.
.