Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tóc đuôi ngựa buộc cao, chín chắn nhưng không mất đi vẻ năng động, phối với chiếc váy liền đắt tiền vừa người và dây chuyền kim cương lấp lánh, Ngũ Vận Uyển hoàn toàn lột xác.
Ngũ Vận Uyển soi gương, nghiêng người rồi thẳng người làm dáng, trông thế nào cũng thấy không ổn.
Cô thích ăn vận tùy tiện hơn, như vậy cũng thoải mái đôi chút.
Cô bây giờ mang giày cao gót và mặc váy đắt tiền, ngay cả đi đường cũng bắt đầu loạng choạng.
Cô hỏi Nam Ngự: “Em phải mặc thế này sao? Có cần thiết không?”
Nam Ngự cười nói: “Đúng, cần thiết.”
Được rồi, lệnh chồng khó trái.
Ngũ Vận Uyển mặc như vậy hoàn toàn không thể chen chúc trên tàu điện ngầm được, Nam Ngự bảo Dương Tá đưa cô đi làm, anh ngồi một chiếc xe khác.
Ngũ Vận Uyển vừa vào đại sảnh tòa nhà thì lập tức thu hút ánh mắt của không ít đàn ông, cô vội cúi đầu bước nhanh vào thang máy.
Người trong thang máy cũng quan sát Ngũ Vận Uyển, lòng bàn tay cô đổ cả mồ hôi.
Làm việc ở tòa nhà này nhiều năm, cô chưa từng bị chú ý thế này.
Cô rất hối hận vì không phản bác lại ý định của Nam Ngự, bây giờ đi đầu tìm một bộ đồ thích hợp để thay đây? Ngũ Vận Uyển chỉ đành cắn răng đi vào văn phòng của tòa soạn.
Hiểu Mai, chị Trinh và nhiếp ảnh gia Tiểu Lý đã chuẩn bị đến buổi họp báo từ sớm, bận rộn qua lại không ngớt trong văn phòng như ong mật.
Thấy có một người phụ nữ ăn vận sang trọng đi vào, Hiểu Mai tưởng là khách nên vội đi tới, hỏi: “Cho hỏi chị tìm ai?”
“Hiểu Mai, là tôi, Ngũ Vận Uyển” Ngũ Vận Uyển cúi đầu, nhỏ giọng nói.
“Ôi trời ơi!” Hiểu Mai hô lên thất thanh.
Người trong văn phòng nghe thấy tiếng của Hiểu Mai thì đồng loạt nhìn về phía họ, còn tưởng là Hiểu Mai gặp cướp.
“Chị Vận Uyển, là chị sao?” Miệng Hiểu Mai há to như có thể nhét được một nắm tay.
“Ôi trời đất ơi, đúng là Ngũ Vận Uyển!”
“Cô mặc thế này đẹp quá đấy!”.
Mọi người lần lượt khen, đây vẫn là Ngũ Vận Uyển lúc trước sao? Hoàn toàn giống một quý cô mà.
.