Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nam Ngự ăn xong, lau miệng nói: "Đương nhiên anh có thể hiểu được.
Ngũ Vận Uyển, em không yêu tiền đến vậy sao?"
Trên đời này làm gì có ai không yêu tiền.
Ngũ Vận Uyển
nghĩ.
Ngũ Vận Uyển nói với Nam Ngự: "Sao em lại không yêu tiền chứ.
Em rất quan tâm mà, không có tiền thì chi phí điều trị của mẹ em ở bệnh viện phải làm sao đây? Không có tiền thì hàng tháng em ăn gì uống gì hả? Năm nào em cũng trông mong tiền thưởng Tết, tháng nào cũng ngóng lương, ai mà không thích tiền chứ?"
Ngũ Vận Uyển nói: "Nhưng mà, số tiền đó không sạch
sẽ, em không muốn nhìn thấy chúng, nên đã quyên góp rồi, cũng coi như dùng cơ thể của mình để đổi lấy một chút cuộc sống tốt đẹp cho người khác, như vậy thì trong lòng em mới thoải mái hơn một chút."
“Bây giờ thì sao?” Nam Ngự nhìn cô, ánh mắt rực lửa, “Còn cảm thấy số tiền đó không sạch sẽ nữa không?"
“Sạch” Ngũ Vận Uyển lè lưỡi, “Nhưng em vẫn không muốn giữ lại.
Dù sao thì em không muốn cảm thấy như thể lần đó là một vụ mua bán”
Ngũ Vận Uyển đỏ mặt.
Nam Ngự nhìn cô, cảm thấy trong lòng mềm nhũn.
Ăn xong bữa sáng, Nam Ngự lau miệng rồi thấp giọng nói: "Đi thôi, đi xe của anh đến công ty"
Ngũ Vận Uyển vội vàng xua tay, "Không cần, không cần đâu, em tự đi vậy."
Nam Ngự nhíu mày, "Bây giờ mọi người đều biết quan hệ của anh và em rồi, em còn sợ gì nữa?"
Ngũ Vận Uyển sững sờ.
Ừ nhỉ.
Nam Ngự nói rất có lý.
Ngũ Vận Uyển nói: "Vậy được rồi, em cung kính không bằng tuân lệnh"
Vì vậy, Ngũ Vận Uyển ngồi trên chiếc Bentley màu đen của Nam Ngự, họ cùng nhau xuất phát.
Trên đường Ngũ Vận Uyển rất băn khoăn, cô nên đối
mặt với những người trong văn phòng với thân phận như
.