Chuyện tiểu thứ cầu biến hóa làm Nhan Tử Dạ cao hứng không thôi, đương nhiên, vấn đề tiếp theo đó là thân phận của tiểu thứ cầu. Một con người đột nhiên xuất hiện ở tinh tế có khoa học kỹ thuật phát đạt quả thực quá đột ngột, nếu xử lý chậm trễ rất có khả năng bị người ta điều tra ra. Bất quá, chỉ cần có An Nhĩ Tư ở, vấn đề này thực dễ dàng.
Sáng sớm sau khi dùng bữa sáng xong, tiểu thứ cầu lại biến về hình người, học tập suốt ngày hôm qua, hiện giờ nó đã có thể hành xử như người bình thường, có thể đi lại chạy nhảy. Bất quá có một vấn đề làm Nhan Tử Dạ không yên tâm, tu vi của tiểu thứ cầu tuy đã gia tăng, trí lực cũng gia tăng, nhưng bởi vì không tiếp xúc với xã hội nên nó rất đơn thuần, cứ hệt như một tờ giấy trắng.
Hiện giờ mang theo tiểu thứ cầu, Nhan Tử Dạ có cảm giác giống như dẫn theo một đứa nhỏ mới sinh, đối với thứ gì cũng tò mò, cũng muốn hỏi. Mới đầu Nhan Tử Dạ còn kiên nhẫn chậm rãi chỉ dạy, thế nhưng sau đó cậu phát hiện mình vốn không có nhiều thời gian như vậy. Bất quá tiểu thứ cầu hiện giờ rất cần người chỉ dạy, phải làm sao đây?
Sau đó An Nhĩ Tư đưa ra một lời đề nghị.
“Cái gì? Anh nói giao tiểu thứ cầu cho Áo Đức Kỳ? Này sao có thể, tuy Áo Đức Kỳ rất thích tiểu thứ cầu, nga, hiện giờ phải gọi là Tiểu Thứ mới đúng. Tuy anh ta rất thích Tiểu Thứ nhưng nếu bí mật tu yêu giả bị lộ ta thì kết quả thế nào, không ai đoán được.” Rõ ràng trước đó vẫn còn là một tinh tế thú nho nhỏ, nếu đột nhiên biến thành người, Áo Đức Kỳ sẽ bị kinh hách đi. Nhan Tử Dạ lo lắng nhất chính là, Áo Đức Kỳ sẽ vì thế mà chán ghét Tiểu Thứ, khi đó Tiểu Thứ sẽ thương tâm cỡ nào a.
“Trước tiên cứ để Tiểu Thứ dùng thú thân đi theo Áo Đức Kỳ, Áo Đức Kỳ là người thừa kế của gia tộc Na Duy Á, hiện giờ cậu ta đang tham dự thí luyện gia tộc. Tiểu Thứ đi theo cậu ta có thể kiến thức được đủ loại người, thông qua đó cũng học được nhiều thứ. Mà tôi cùng em hiện giờ không tiện ra ngoài, nếu để Tiểu Thứ ở bên cạnh chúng ta cũng chỉ trói buộc nó thôi, không học hỏi được gì.” An Nhĩ Tư phân tích.
Nhan Tử Dạ nghe vậy thì cảm thấy An Nhĩ Tư nói rất có lý, nếu Tiểu Thứ không biến thân thì Áo Đức Kỳ sẽ không phát hiện được. Hơn nữa, học tập cũng không cần quá lâu, chỉ cần một hai tháng là được. Khi đó đám nhỏ cũng chào đời, bảo Tiểu Thứ quay về là được.
Càng nghĩ, nhan Tử Dạ lại càng thấy có lý: “Tốt, kia cứ quyết định như vậy, tôi nói với Tiểu Thứ một chút, anh gọi Áo Đức Kỳ tới đi. Tôi nghĩ anh ta rất sẵn lòng tiếp nhận Tiểu Thứ.”
Thấy Nhan Tử Dạ đồng ý, khóe miệng An Nhĩ Tư hơi nhếch lên, lộ ra ý cười sâu xa.
Trước lúc Áo Đức Kỳ tới, Nhan Tử Dạ nói với Nhan Tiểu Thứ đang ngồi đối diện đùa nghịch thông tấn khí trên cổ tay: “Chốc nữa Áo Đức Kỳ sẽ tới đón mi, khoảng thời gian đi theo anh ta phải nghiêm túc học hỏi. Đồng thời còn phải che dấu bản thân, đừng để Áo Đức Kỳ phát hiện thân phận của mình, biết không?”
Nhan Tử Dạ giống như đối xử với đứa con trong ngày đầu tiên tới trường, cẩn thận dặn dò. Mà Nhan Tiểu Thứ nghe vậy thì liền nghĩ Nhan Tử Dạ muốn vứt bỏ mình.
Ánh mắt to tròn lập lức phủ mờ một tầng hơi nước, bổ nhào tới ôm chân Nhan Tử Dạ, vừa khóc vừa nói: “Chủ nhân, có phải Tiểu Thứ đã làm sai gì không, người không cần Tiểu Thứ nữa sao? Nếu Tiểu Thứ làm sai, chủ nhân cứ nói, ta sẽ sửa mà, người đừng vứt bỏ ta…” Tình cảnh này làm Tiểu Thứ nhớ tới một đoạn kí ức tồi tệ, nó nghĩ Nhan Tử Dạ giống chủ nhân trước, không cần nó nữa.
Trước kia khi đi theo chủ nhân trước, nó cứ nghĩ mình thực hạnh phúc. Kết quả sau khi đi theo Nhan Tử Dạ nó mới phát hiện, hóa ra chủ nhân hiện giờ mới là người mà mình nên đi theo. Chủ nhân sẽ cho nó ăn ngon, sẽ cho nó vui đùa, sẽ cho nó có ngôi nhà ấm áp. Chủ nhân còn nhẹ nhàng giúp nó tắm rửa, giúp nó gãi ngứa. Nó không còn cô độc nữa, nó còn được quen biết Tiểu Hoa cùng A Ngốc, nó thực sự rất yêu thích cuộc sống hiện giờ. Nó không muốn trở lại cuộc sống cô độc trước kia.
“Nếu chủ nhân ghét bỏ tu vi của ta thấp, ta sẽ cố gắng, ta nhất định sẽ trở nên mạnh hơn, tuyệt đối sẽ không kéo chân chủ nhân.” Nhan Tiểu Thứ tưởng Nhan Tử Dạ ghét bỏ tu vi mình thấp hơn Tiểu Hoa, vì thế nó cố gắng nói ra quyết tâm của mình, hi vọng Nhan Tử Dạ đừng vứt bỏ mình.
Nhìn thiếu niên tóc đỏ ôm bắp chân mình, Nhan Tử Dạ có chút dở khóc dở cười: “Tiểu Thứ, ta không phải muốn vứt bỏ mi. Chính là hiện giờ ta không có thời gian cùng tinh lực để dạy mi, mi bây giờ đã có thể biến thành người, mi cần phải học những kiến thức cơ bản của con người. Thế nên ta mới để mi đi theo Áo Đức Kỳ, như vậy mi sẽ học được rất nhiều điều. Khoảng thời gian cũng không quá dài, chỉ cần mi cố gắng học xong thì có thể sớm trở lại.”
“Thật sao? Chỉ cần ta học xong những thứ chủ nhân muốn thì có thể trở lại?” Nhan Tiểu Thứ ngẩng đầu, bộ dáng hoàn toàn tín nhiệm hỏi.
“Đúng vậy, cho nên mi phải cố gắng.” Nhan Tử Dạ mỉm cười, cam đoan nói.
Biết Nhan Tử Dạ không phải vứt bỏ mình, Nhan Tiểu Thứ liền vui sướng lộ ra nụ cười sáng lọi: “Ân, ta nhất định sẽ cố gắng học tập, sớm trở lại bên người chủ nhân.”
Hôm nay tuyết ngừng, mắt trời cư nhiên xuất hiện, ánh nắng ấm áp xuyên qua song cửa len vào phòng, chiếu rọi lên người hai người vẽ thành một bức tranh chủ tớ tuyệt đẹp.
Thế mà trong mắt An Nhĩ Tư thì hình ảnh này không hài hòa chút nào. Nhìn thiếu niên tóc đỏ ngồi dưới đất ôm chặt lấy bắp chân Nhan Tử Dạ, trong mắt An Nhĩ Tư hiện lên một tia bất mãn. Bất quá nghĩ tới người nào đó đang trên đường tới đây dẫn thiếu niên đi, An Nhĩ Tư lại lập tức lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Nhìn thấy An Nhĩ Tư tiến vào, Nhan Tử Dạ hỏi: “Báo cho Áo Đức Kỳ rồi à? Anh ta chịu không?”
“Vừa nghe qua đây đón Tiểu Thứ, cậu ta liền khẩn cấp đồng ý, hiện giờ đang trên đường, vài phút nữa sẽ tới.” An Nhĩ Tư mỉm cười thực ôn nhu, chỉ cần nghĩ tới chốc nữa cục gai nào đó sẽ rời đi, tâm tình của anh khoái trá không thôi.
“Vậy thì tốt rồi, Tiểu Thứ, nghe thấy không? Mau mau thu dọn đồ đạc của mình đi, chốc nữa Áo Đức Kỳ sẽ tới đón, tới chỗ Áo Đức Kỳ phải ngoan ngoãn nghe lời không được gây chuyện, biết không?” Nhan Tử Dạ phát hiện từ khi mang thai, mẫu tính trong người cậu tựa hồ bị kích phát, càng lúc càng có tiềm chất mỗ ba.
“Ân ân, Tiểu Thứ sẽ ngoan, chủ nhân không thể không cần Tiểu Thứ.” Nhan Tiểu Thứ sợ Nhan Tử Dạ vứt bỏ mình nên vội vàng thu thập đồ đạc. Kỳ thực nó cũng chẳng có đồ gì, bởi vì Nhan Tử Dạ căn dặn lúc ở bên cạnh Áo Đức Kỳ không thể tùy tiện biến thành người, thế nên nó chỉ cần mang theo chút thức ăn là được.
Không tới mười phút, Áo Đức Kỳ đã tới nơi, ánh mắt không hề rời khỏi người tiểu thứ cầu trong tay Nhan Tử Dạ.
Nhan Tử Dạ đưa tiểu thứ cầu cho Áo Đức Kỳ, nói: “Đây, khoảng thời gian này nhờ anh chăm sóc cho nó.”
Nhìn tiểu thứ cầu được nuôi tới béo tròn trong tay, Áo Đức Kỳ nói: “Yên tâm.” Vuốt ve tiểu thứ cầu, nhìn ánh mắt bé xíu nuối tiếc nhìn Nhan Tử Dạ, Áo Đức Kỳ không chút không đành lòng, trực tiếp ôm lấy tiểu thứ cầu rời đi. Một khắc khựng lại cũng không có.
“Kỳ quái, đi nhanh như vậy làm gì, còn chưa kịp đưa mấy thứ này a!” Thẳng tới khi bóng dáng Áo Đức Kỳ biến mất, Nhan Tử Dạ mới kịp phản ứng, đồ đạc của tiểu thứ cầu vẫn còn nằm trong tay An Nhĩ Tư, chưa kịp mang theo!
“Không sao đâu, chỗ Áo Đức Kỳ chắc còn đẩy đủ hơn chỗ chúng ta.” An Nhĩ Tư giao đồ trong tay cho người hầu, bảo đối phương thu dọn.
“Cũng đúng, thức ăn của Tiểu Thứ cũng là tự tay làm, tôi nghĩ anh ta sẽ không bạc đãi nó.” Giao Tiểu Thứ cho Áo Đức Kỳ, Nhan Tử Dạ cũng yên tâm. Kỳ thực nếu không phải không có thời gian cùng tinh lực, cậu cũng không để Tiểu Thứ đi. Cũng may, An Nhĩ Tư còn cố ý chuẩn bị thông tấn khí cho Tiểu Thứ.
….
Gia tộc Na Duy Á.
Là một trong số người thừa kế gia tộc, Áo Đức Kỳ kỳ thực càng có quyền thừa kế hơn anh trai mình, bởi vì thiên phú của anh mạnh hơn. Vô luận học thứ gì cũng có thể từ một suy ba, thế nhưng Áo Đức Kỳ không thích không khí ngươi lừa ta gạt trong gia tộc, vì thế cũng không có ý tưởng kế thừa vị trí gia chủ. Bất quá cha Áo Đức Kỳ, gia chủ đương nhiệm của gia tộc Na Duy Á lại nhất định bắt Áo Đức Kỳ tham gia thí luyện gia tộc, ông muốn chọn ra người thừa kế thích hợp nhất từ hai đứa con. Thế nên cả hai đều phải khảo sát.
Áo Đức Kỳ cảm thấy thật may mắn vì mỗ ba mình đã sinh được hai đứa con, này cũng là nguyên nhân rất nhiều gia tộc khác hâm mộ gia tộc Na Duy Á. Bởi vì gia chủ Na Duy Á có được hai hậu đại.
So với Áo Đức Kỳ, anh trai anh khá có dã tâm, người thừa kế chỉ cần một là đủ, nếu anh trai đã muốn thì Áo Đức Kỳ trực tiếp tặng vị trí kia ra. Biết ý đồ của cha mình, Áo Đức Kỳ căn bản không muốn học quản lý gia tộc, chẳng qua chỉ diễn trò đi xem một chút mà thôi.
Bởi vì tính cách lạnh nhạt, Áo Đức Kỳ vẫn không có bằng hữu, người lui tới cũng rất ít. Trước nay anh vốn không thích động vật nhỏ, thế nhưng hiện giờ anh lại cực kỳ yêu thích tiểu thứ cầu, thậm chí nếu mỗi ngày không thể nhìn thấy liền nóng ruột nóng gan, nhớ nó tới mức ăn không ngon ngủ không yên, thời thời khắc khắc đều nghĩ tới nó.
Vật nhỏ thực hoạt bát, cũng thực tham ăn, thế nhưng lại tuyệt không sợ anh. Vì ăn, nó thậm chí còn lấy lòng anh. Lúc tâm tình anh không tốt, nó tựa hồ cũng cảm nhận được, mở to đôi mắt bé xíu kêu chi chi với anh, tựa hồ đang an ủi. Có lẽ bởi vì anh thực sự quá cô độc, tiểu thứ cầu hoạt bát hệt như một tia sáng hòa tan trái tim lạnh như băng của anh. Từ sau khi mỗ ba qua đời, không còn ai an ủi anh những khi tâm tình không tốt. Vật nhỏ làm anh cảm nhận được sự ấm áp chưa từng có.
Vốn đã định tới gia tộc Cái Nhĩ thăm tiểu thứ cầu, thật không ngờ An Nhĩ Tư cư nhiên gọi tới, bởi vì nguyên nhân đặc thù, hi vọng anh có thể chăm sóc tiểu thứ cầu hai tháng. Áo Đức Kỳ không chút nghĩ ngợi đã đồng ý. Càng không để tâm tới khi đó đang là hội nghị gia tộc, lập tức bật dậy chạy tới gia tộc Cái Nhĩ đón nhóc con kia.
Sau khi nhìn thấy vật nhỏ mà mình vẫn luôn mong nhớ, trái tim nôn nóng của Áo Đức Kỳ liền bình ổn trở lại. Lúc ngồi trên phi hành khí quay về nhà, Áo Đức Kỳ nâng vật nhỏ lên, cùng đó đối mặt.
“Về sau, ta sẽ đối tốt với mi.” Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên trong phi hành khí im ắng.
“Chi chi…”
“Ừm, sẽ có thật nhiều đồ ăn ngon, cũng có nhiều thứ chơi vui.”
“Chi chi chi…”
“Ừm, đi đâu cũng mang theo, sẽ không bỏ mi lại một mình.”
“Chi chi…”
“Được, trở về làm thịt viên hương vị mới cho mi, bất quá phải thêm rau cải nữa, dinh dưỡng phải cân đối.”
…
Hoàn Chương .