Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

chương 138: đản đản nghịch ngợm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cả người Nhan Tử Dạ cứng đờ, sau đó cứng ngắc quay qua nhìn An Nhĩ Tư.

Trái tim An Nhĩ Tư thít chặt, còn tưởng Nhan Tử Dạ lại xảy ra chuyện, anh vội vàng hỏi: “Tiểu Dạ, làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?”

Nhan Tử Dạ ngây ngốc vói tay vào trong chăn, sau đó lôi một quả trứng lớn cỡ trứng gà ra ngoài, vỏ trứng trắng noãn không nhiễm một hạt bụi, một chút dịch nhớt cũng không có. An Nhĩ Tư nhìn quả trứng trong tay Nhan Tử Dạ, cả người cũng trở nên cứng ngắc, sửng sốt.

Gia chủ Cái Nhĩ thì nhịn không được kích động mà run rẩy, nhìn thấy An Nhĩ Tư vẫn còn ngây ngốc đứng yên tại chỗ thì lập tức quát: “Còn thất thần cái gì, mau nhận lấy rồi dùng chăn nhỏ quấn lại, lỡ đứa nhỏ bị đông lạnh thì sao.”

Lúc này An Nhĩ Tư mới phản ứng lại, lập tức nhận lấy quả trứng trong tay Nhan Tử Dạ rồi dùng chăn mềm đã chuẩn bị từ sớm quấn lại. Mà Nhan Tử Dạ nằm trên giường một lần nữa nghẹn đỏ mặt, sau đó hai quả trứng còn lại cũng được sinh ra. Là một quả màu trắng cùng một quả màu đỏ. Khác với hai quả trứng màu trắng, quả trứng đỏ bịt kín hoa văn thần bí.

Ba quả trứng nho nhỏ được quấn trong chăn mềm, trừ bỏ cơn đau dữ dội lúc bắt đầu muốn sinh cùng quá trình hấp thu linh lực, Nhan Tử Dạ chỉ đổ chút mồ hôi chứ không hề cảm thấy thống khổ gì cả.

Nhìn ba quả trứng trong lòng An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ nhịn không được ngồi dậy, dọa An Nhĩ Tư nhảy dựng.

“Chậm đã, em vừa mới sinh xong sao có thể ngồi dậy?” An Nhĩ Tư lo lắng hô, bất quá vì trong lòng còn ôm ba cục cưng nên không rảnh tay đỡ Nhan Tử Dạ.

“Tôi không sao, không có vấn đề gì cả.” Cũng không phải nữ nhân sinh con, hiện giờ cơ thể Nhan Tử Dạ không có vấn đề gì cả, cậu sốt ruột muốn nhìn đám nhóc của mình: “Cho tôi nhìn bọn nhỏ.”

An Nhĩ Tư lập tức ôm ba quả trứng ngồi xuống bên giường Nhan Tử Dạ, sau đó cẩn thận đặt những quả trứng vào lòng Nhan Tử Dạ.

Trong ba quả, quả màu đỏ chính là quả sinh ra cuối cùng, thế nhưng nó lại có kích thước lớn nhất.

“Mấy quả trứng này có phải quá nhỏ không? Kia lúc đứa nhỏ được ấp ra không phải chỉ lớn bằng ngón tay cái thôi sao?” Nhan Tử Dạ lo lắng nhìn An Nhĩ Tư, tha lỗi cho cậu a, đây là lần đầu tiên sinh trứng nên rất nhiều chuyện cậu căn bản không rõ. Thân là nam tu yêu giả, trước kia cậu không bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày mình mang thai, sinh trứng.

Nghe Nhan Tử Dạ hỏi, An Nhĩ Tư có chút sửng sốt, còn chưa kịp mở miệng thì gia chủ Cái Nhĩ đã cười ha hả nói: “Hiện giờ hơi nhỏ một chút, dưỡng một đoạn thời gian sẽ lớn lên. Đến đến, để bác sĩ kiểm tra tình hình sức khỏe của đám chắt bảo bối nào.” Ba quả trứng a, hơn nữa còn có một quả màu đỏ, cũng không biết có phải là bán thú nhân không nữa. Chỉ cần nghĩ tới không lâu nữa có thể ôm tiểu bán thú nhân mềm mại non nớt, gia chủ Cái Nhĩ liền tươi cười không ngớt.

Hóa ra còn lớn lên nữa a, Nhan Tử Dạ suýt chút nữa bị dọa. Hoàn hảo. Sờ sờ ba quả trứng trong lòng, phát hiện vỏ trứng ấm áp còn có chút mềm mại, vẫn chưa đủ độ cứng. Sau đó cậu giao ba cục cưng cho nhân viên y tế.

Nhìn nhân viên y tế tiếp nhận ba cục cưng, An Nhĩ Tư nhịn không được căn dặn: “Cẩn thận một chút.” Nhìn ba quả trứng, trái tim An Nhị Tư mềm nhũn tới rối tinh rối mù. Anh làm cha rồi, tuy đám nhỏ vẫn còn là ba quả trứng nhưng An Nhĩ Tư đã không ngừng ảo tưởng, chờ chúng chui ra rồi, anh nhất định phải cho chúng cuộc sống tốt nhất.

Thật không ngờ ba quả trứng vừa được chuyển cho nhân viên y tế thì đột nhiên lay động kịch liệt, nhân viên y tế cả kinh, còn chưa kịp phản ứng thì một quả trứng màu trắng đột ngột nhảy dựng ra khỏi vòng tay người nọ, mắt thấy quả trứng ở giữa không trung sắp rớt xuống, mọi người đều sợ tới mức hồn vía sắp bay lên mây.

Ngay lúc quả trứng sắp rớt xuống thì một bàn tay đúng lúc chụp được, mọi người nhìn thấy An Nhĩ Tư chụp được quả trứng kia, còn chưa kịp thở phào thì hai quả còn lại cũng nhảy theo.

Lần này toàn bộ mọi người bổ nhào tới muốn chụp lấy hai quả trứng trước khi chúng rơi xuống đất.

Động tác của gia chủ Cái Nhĩ nhanh nhất, mắt thấy sắp bắt được quả trứng màu đỏ kia thì nó đột nhiên bộc phát một trận hồng quang, sau đó xoay một vòng ở giữa không trung rồi trực tiếp bay về phía Nhan Tử Dạ đang nằm trên giường.

Nhan Tử Dạ vốn định xuống giường đột ngột khựng lại, theo phản xạ chụp được quả trứng đỏ vừa bay tới, mà quả trứng màu trắng còn lại đang định nhảy tới chỗ Nhan Tử Dạ thì bị An Nhĩ Tư chụp được.

Chuyện này chỉ xảy ra trong nháy mắt nhưng lại dọa mọi người ứa một thân mồ hôi lạnh.

“Ôi trời ơi, làm tôi sợ muốn chết.” Tân Địch thấy cả ba quả trứng đều bình an vô sự thì vỗ ngực nói.

Gia chủ Cái Nhĩ cũng bị dọa, nhanh chóng bước tới bên cạnh An Nhĩ Tư, thấy hai quả trứng màu trắng trong lòng anh không có chuyện gì mới kinh hồn bất định nói: “Ai nha, vừa nãy tim ông suýt chút nữa ngừng đập rồi, bọn chúng làm sao vậy?”

An Nhĩ Tư đưa tay sờ sờ hai quả trứng trong tay, chúng nó cư nhiên không hẹn mà cùng rung động khe khẽ, giống như đang cọ xát lòng bàn tay An Nhĩ Tư, anh nhịn không được bật cười khẽ, nhớ lại hai thiết bị kiểm tra vừa nãy, anh nói với gia chủ Cái Nhĩ: “Có thể là chúng sợ người lạ nên không thích bị chạm vào.”

Nhìn quả trứng màu đỏ trong lòng mình, Nhan Tử Dạ gật đầu đồng ý: “Đúng, hẳn là chúng không thích bị người lạ ôm.” Nhan Tử Dạ cảm giác quả trứng đang cọ cọ mình, nhất thời cậu cảm thấy có một dòng nước ấm chảy trong lòng. Nhịn không được chọt chọt nó một chút rồi dùng giọng nói quở trách lại cưng chìu nói: “Mấy đứa thực nghịch ngợm, làm vậy rất nguy hiểm, biết không? Về sau không được làm vậy nữa, sẽ làm mỗ ba sợ.”

Tựa hồ nghe hiểu lời Nhan Tử Dạ, quả trứng đỏ khẽ nảy lên hai cái, sau đó giống như lấy lòng cọ cọ. Nhan Tử Dạ nhịn không được lộ ra nụ cười mẫu tính ấm áp.

Hai quả trứng trong lòng An Nhĩ Tư tựa hồ cũng nghe thấy lời Nhan Tử Dạ, cư nhiên cũng nảy lên hai cái, chẳng qua tựa hồ sức lực khá lớn nên nhảy có hơi cao, suýt chút nữa lại dọa mọi người nhảy dựng, hoàn hảo An Nhĩ Tư nhanh mắt nhanh tay chụp được.

Hai quả trứng màu trắng nghịch ngợm như vậy, không cần nghĩ An Nhĩ Tư cũng có thể khẳng định hai quả trứng này là thú nhân, mỗi tay nhẹ nhàng cầm một quả trứng, giọng điệu anh có chút bất mãn: “Hai tên nhóc thối này, an phận chút cho tôi.”

Hai quả trứng trắng tựa hồ cảm nhận được cha không vui nên thật sự im lặng, ngoan ngoãn nằm trong tay An Nhĩ Tư, bất động.

“Được rồi được rồi, dù sao cũng chỉ là đứa nhỏ, không hiểu gì cả.” Gia chủ Cái Nhĩ hiền lành nhìn quả trứng đỏ trong lòng Nhan Tử Dạ, lại nhìn hai quả trắng trong tay An Nhĩ Tư, lộ ra nụ cười tự hào: “Ba đứa chắt ngoan của ông thực thông minh, chỉ mới chào đời đã nghe hiểu được chúng ta nói gì. Sau này nhất định sẽ là thiên tài.”

Nói xong, gia chủ Cái Nhĩ nói với Nhan Tử Dạ: “Tiểu Dạ, cám ơn con đã sinh ba đứa nhỏ thông minh cho An Nhĩ Tư nhà chúng ta. Con vất vả rồi.”

Nhan Tử Dạ khẽ lắc đầu: “Không có gì, này cũng là con của tôi.”

Tân Địch bên cạnh nói: “Chính là hiện giờ chúng không cho bác sĩ tới gần thì làm sao kiểm tra?”

Nhan Tử Dạ cười nói: “Không sao đâu, tôi cùng An Nhĩ Tư ôm chúng kiểm tra là được.” Nếu ba cục cưng không thích bị người lạ chạm vào, kia cứ trực tiếp ôm chúng để bác sĩ kiểm tra, hẳn không có vấn đề.

“Cứ làm theo lời Tiểu Dạ đi.” An Nhĩ Tư ôm hai quả trứng ngồi xuống bên cạnh Nhan Tử Dạ rồi nói với nhân viên y tế: “Lại đây kiểm tra đi, bất quá không cần kiểm tra giới tính, cứ chờ đến lúc chúng phá xác.” Việc này An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ đã bàn trước đó, bọn họ không muốn biết trước giới tính đứa nhỏ, vì thế liền trì hoãn tới cuối cùng. Biết đâu sẽ có kinh hỉ.

“Vâng.” Nhóm nhân viên y tế đồng thanh đáp.

Nhân viên y tế đứng một bên không ngừng lau mồ hôi lạnh bởi vì chuyện vừa nãy mà không dám hành động thiếu suy nghĩ, nghe An Nhĩ Tư nói vậy thì thoáng chốc có cảm giác được ân xá. Vừa nãy quả thực đã hù chết bọn họ, thật không ngờ nhóm tiểu vương tử lại phản ứng kịch liệt như vậy. Tuy không biết vì sao vương tử điện hạ không cho bọn họ kiểm tra giới tính của nhóm tiểu vương tử, thế nhưng bọn họ cũng không hỏi nhiều.

Nghĩ tới có thể tiếp cận tiểu vương tử trắng noãn non mềm, nhóm nhân viên y tế đều nhịn không được kích động, ba tiểu vương tử a, tuy hiện giờ vẫn còn là ba quả trứng nhưng vẫn không ngăn được nhiệt tình của bọn họ.

Ở trong lòng phụ mỗ, ba cục cưng tựa hồ tìm được cảm giác an toàn, lúc nhóm nhân viên y tế cầm thiệt bị tới gần, bọn chúng chỉ run rẩy một chút, nhưng dưới sự trấn an của An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ rất nhanh lại im ắng như cũ, ngoan ngoãn để nhóm nhân viên y tế kiểm tra.

“Tuy sinh sớm nhưng chỉ số khỏe mạnh của ba vị tiểu vương tử đều đạt tiêu chuẩn. Chúc mừng vương tử cùng vương tử phi.” Nhóm nhân viên y tế đồng thanh chúc mừng.

“Đừng nói nhiều như vậy, mau mau kiểm tra cho Tiểu Dạ.” Tuy thoạt nhìn Nhan Tử Dạ rất có tinh thần, thế nhưng An Nhĩ Tư vẫn lo lắng.

“Vâng.” Vài nhân viên y tế lập tức cầm thiết bị kiểm tra một loạt cho Nhan Tử Dạ, ngoại trừ tiêu hao chút thể lực cùng tinh thần lực, mặt khác đều thực bình thường.

Nghe thấy thân thể Nhan Tử Dạ không có việc gì, An Nhĩ Tư mới hoàn toàn yên tâm.

“Tốt lắm, Tiểu Dạ vừa mới sinh xong, khẳng định rất mệt, An Nhĩ Tư, bồi Tiểu Dạ nghỉ ngơi một chút đi. Trông ba chắt ngoan của tôi cẩn thận đấy, nếu có chuyện gì tôi hỏi tội anh.” Gia chủ Cái Nhĩ tuy thực luyến tiếc nhưng vẻ mặt Nhan Tử Dạ đã lộ rõ mỏi mệt nên ông lưu lại không gian riêng cho một nhà năm người. Chắt yêu đã chào đời, muốn xem lúc nào mà không được, cũng không cần quá gấp gáp.

Sau khi mọi người rời đi, Nhan Tử Dạ nhận lấy hai quả trứng trong tay An Nhĩ Tư, đang định đứng lên thì bị An Nhĩ Tư dùng kiểu ôm công chúa bế bổng lên rồi đặt xuống sô pha mềm mại.

“Em ngồi đây một chút, tôi đổi chăn rồi cùng em nghỉ ngơi.” An Nhĩ Tư vừa nói vừa cầm chăn đắp lên người Nhan Tử Dạ đề phòng cậu bị lạnh. Say đó tự mình thay đổi toàn bộ chăn nệm bị Nhan Tử Dạ làm dơ trong khi sinh đứa nhỏ.

Nhìn An Nhĩ Tư tất bật, lại nhìn ba quả trứng trong lòng, Nhan Tử Dạ đột nhiên cảm thấy không còn gì hạnh phúc hơn nữa.

Đổi xong, An Nhĩ Tư lại ôm Nhan Tử Dạ về giường, ba cục cưng được đặt ở chính giữa, hai người nắm lấy tay đối phương, đồng thời ôm ba cục cưng vào lòng.

Đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve quần thâm dưới mắt Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư ôn nhu nói: “Ngủ đi, tôi sẽ trông chừng đứa nhỏ.”

“Ừm.” Vốn tới giữa trưa đã mệt rã rời, hiện giờ lại gây sức ép hơn hai giờ, Nhan Tử Dạ quả thực mệt mỏi. Có An Nhĩ Tư ở, cậu cũng yên tâm, nhắm mắt lại, không tới hai phút sau đã ngủ thiếp đi. Sau khi Nhan Tử Dạ ngủ, thấy ba cục cưng tựa hồ lại bắt đầu chuyển động, An Nhĩ Tư lập tức sờ sờ chúng, nhẹ giọng nói: “Mỗ ba đang ngủ, mấy đứa đừng quấy rầy, ngoan ngoãn ngủ đi, buổi tối cha sẽ chơi cùng mấy đứa.”

Tựa hồ nghe hiểu lời An Nhĩ Tư, ba quả trứng cư nhiên nằm yên bất động, ngoan ngoãn nằm dưới lớp chăn ấm áp, An Nhĩ Tư lại sờ sờ ba quả trứng, nhìn dáng vẻ say ngủ của Nhan Tử Dạ, anh cũng nhắm mắt nghỉ ngơi cùng bốn cha con.

Hoàn Chương .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio