Thấy Nhan Tử Dạ khó xử, An Nhĩ Tư liền mở miệng: “Tiểu Dạ đừng để chúng lừa, chúng chỉ giả vờ thôi.” Tuy được cha, anh cũng thực thích hai đứa nhỏ, thế nhưng chúng giả vờ đáng thương hại bầu bạn anh khó xử thì An Nhĩ Tư quyết không cho phép.
“Giả vờ? Không giống lắm đi?” Nước mắt cũng chảy ra rồi a, thông cảm cho Nhan Tử Dạ a, từ sau khi sinh đứa nhỏ chỉ số thông minh của cậu đã giảm hẳn xuống. Hai tên nhãi con này đều là cậu đứt ruột sinh ra, thực sự không có chút hoài nghi.
Thấy Nhan Tử Dạ không tin, An Nhĩ Tư lập tức một tay túm một đứa, trừng mắt nhìn chúng: “Hai đứa ngoan ngoãn nghe lời, là thú nhân tuyệt đối không thể dễ dàng rơi lệ, cũng không thể giả vờ giả vịt lừa gạt mỗ ba, bằng không, cha sẽ tức giận.”
“Ngao ô…” Đại đản nghe An Nhĩ Tư nói vậy, vốn đang thút tha thút thít lập tức chấn chỉnh tinh thần, ánh mắt tròn vo trừng lại An Nhĩ Tư, đồng thời lại kêu một tiếng, tựa hồ không đồng ý với lời anh.
Nhị đản cũng không ủng hộ, lần đầu tiên nó đứng chung chiến tuyến với anh cả nhà mình, hướng An Nhĩ Tư nhe nanh.
“Hai đứa dám không nghe lời cha hử?” Âm cuối của An Nhĩ Tư hơi tăng lên mang theo hơi thở nguy hiểm, hai tiểu bạch hổ nhịn không được rùng mình, cha thực hung dữ, vẫn là mỗ ba tốt nhất.
Hai tiểu nhãi con lại định giả vờ đáng thương cầu cứu mỗ ba, kết quả phát hiện ánh mắt cha híp lại, rõ ràng không nói gì nhưng chúng vẫn cảm nhận được cha đang cảnh cáo, nhịn không được run rẩy nhè nhẹ.
Đám nhóc rất mẫn cảm với hơi thở nguy hiểm, cân nhắc một chút xem mình thể đánh lại cha hay không, sau đó chúng lập tức thay đổi biểu tình thành vui sướng, hướng An Nhĩ Tư kêu hai tiếng rồi liều mạng gật gù cái đầu nhỏ, giống như đang đáp lại.
An Nhĩ Tư thấy hai đứa phối hợp thì mỉm cười, quay qua nói với Nhan Tử Dạ: “Em xem, tôi đã nói chúng giả vờ mà, chúng tự thừa nhận rồi này.”
“Đúng thật a.” Nhan Tử Dạ có chút kinh ngạc nhìn hai đứa nhóc trong tay An Nhĩ Tư, khẽ nhíu mày: “Chỉ mới sinh ra đã học đòi nói dối rồi, này không tốt.”
“Yên tâm, cứ giao đám nhỏ cho tôi. Tôi nhất định sẽ hảo hảo dạy dỗ chúng.” Gương mặt tuấn mỹ của An Nhĩ Tư lộ ra nụ cười tao nhã mang theo chút ôn hòa, thực làm đám nhỏ yêu thích, thế nhưng hai đứa nhóc trong tay anh thì lại nhịn không được rùng mình.
“Ừm, vậy giao cho anh.” Nhan Tử Dạ gật gật đầu, cũng không nghĩ ngợi nhiều. Cậu chưa từng ở cùng con nít nên không có kinh nghiệm, hơn nữa bản tính cậu vốn lười, việc này cứ giao cho An Nhĩ Tư tốt lắm.
“Ngao ô…”
“Ngao ô…”
Đại đản cùng nhị đản không hẹn mà cùng kích động hướng Nhan Tử Dạ kêu gào, trong mắt Nhan Tử Dạ thì chúng thực đồng ý để An Nhĩ Tư dạy dỗ, vì thế liền nhịn không được vươn tay xoa xoa đầu chúng: “Hai đứa chịu thì tốt rồi, yên tâm, cha nhất định sẽ hảo hảo dạy mấy đứa a.”
Ánh mắt đại đản cùng nhị đản phủ đầy một tầng hơi nước, ô ô, không phải ý đó a!
Theo đại đản cùng nhị đản phá xác, hiện giờ chỉ còn lại tam đản, lồng phòng hộ màu đỏ ở bên ngoài càng lúc càng yếu, cuối cùng chậm rãi biến mất. Nhóm gia chủ Cái Nhĩ vốn sốt ruột chờ đợi bên ngoài lập tức chạy vào trong phòng.
Mà An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ thấy hồng quang phát ra từ tam đản chậm rãi bị hấp thu ngược vào trong, bất quá đợi một hồi lâu vẫn không thấy chút động tĩnh nào.
Nhan Tử Dạ nhịn không được tiến tới vài bước, nghiêm túc quan sát tam đản đã cao cỡ bảy mươi cm, cậu phát hiện lúc cậu tới gần tam đản có nhẹ nhàng lay động một chút rồi không còn động tĩnh.
“An Nhĩ Tư, anh nói xem có phải tam đản vẫn chư tới lúc phá xác hay không?” Nhan Tử Dạ nhịn không được quay lại hỏi An Nhĩ Tư ở phía sau.
“Hẳn là không, chúng phá xác cùng một ngày mới đúng.” An Nhĩ Tư nhướng mi, có chút lo lắng nhìn tam đản, trứng sinh ra cùng một ngà, nếu không phá xác cùng ngày thì chứng minh năng lượng của tam đản không đủ. Chỉ có vì vậy nó mới trì hoãn lại. An Nhĩ Tư không nói ra, anh sợ Nhan Tử Dạ sẽ lo lắng.
Tuy Nhan Tử Dạ gần nhất phản ứng có hơi chậm chạp một chút nhưng cậu rất hiểu An Nhĩ Tư, dáng vẻ anh hiện giờ rất bình tĩnh, thế nhưng chính vì quá bình tĩnh nên Nhan Tử Dạ mới biết An Nhĩ Tư nhất định có chuyện dấu mình.
Đang lúc Nhan Tử Dạ nghi vấn thì nhóm gia chủ Cái Nhĩ đã chạy vào.
“An Nhĩ Tư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…” Gia chủ Cái Nhĩ xông nhanh vào, đang định hỏi thì bị hai nhóc con trong tay An Nhĩ Tư kinh sợ.
“Này… này này… là chắt yêu sao?” Rõ ràng biết trừ bỏ tình huống này thì không còn cách giải thích nào khác nhưng gia chủ Cái Nhĩ vẫn muốn chính miệng An Nhĩ Tư thừa nhận.
Mà An Nhĩ Tư cũng không làm ông thất vọng, anh gật gật đầu nói: “Đúng vậy, này là đại đản cùng nhị đản.”
“Ông trời của tôi ơi, cháu ngoan a.” Tạp Mễ Nhĩ đứng ở cửa phòng phản ứng trước hết, ông lập tức chạy tới trước mặt An Nhĩ Tư, kích động vươn tay muốn ôm đại đản cùng nhị đản.
Kết quả đại đản cùng nhị đản đồng thời túm chặt quần áo trước ngực An Nhĩ Tư, trực tiếp chui vào trong lòng anh trốn. Trừ bỏ cha cùng mỗ ba, chúng thực xa lạ với hơi thở của những người khác.
Tuy đại đản cùng nhị đản không để ông ôm nhưng vẫn không ngăn chặn được nhiệt tình của Tạp Mễ Nhĩ, ánh mắt ông sáng rực nóng bỏng nhìn hai nhóc con trong lòng An Nhĩ Tư: “Đại đản, nhị đản, ông là mỗ nãi a, là mỗ ba của cha hai đứa a.”
Gia chủ Cái Nhĩ phản ứng được cũng lập tức bước tới trước mặt An Nhĩ Tư, gương mặt cười tới sắp nở hoa: “Ông là ngoại tổ phụ của hai đứa a.” Gia chủ Cái Nhĩ sợ nếu mình giới thiệu chậm thì hai đứa nhỏ sẽ không nhận ra mình.
Ngay sau đó, Bối Cơ cùng Khắc Lỗ Tư cũng chạy tới giới thiệu. Cuối cùng khi Tân Địch chen được vào trong thì đạn đản cùng nhị đản đã tực giận co rụt thành một đoàn, chúng chỉ ló cái đầu ra nhe nanh múa vuốt ‘ngao ngao’ vài tiếng với đám người, tựa hồ đang uy hiếp không cho bọn họ tới gần.
Chẳng qua hai đứa chỉ vừa phá xác, âm thanh non nớt cộng thêm bộ dáng tức giận cũng phi thường đáng yêu, căn bản không có chút uy hiếp nào, ngược lại càng chọc đám người buồn cười.
“Ai u, cháu tôi sao lại đáng yêu đến thế a?” Tạp Mễ Nhĩ chỉ hận không thể lập tức ôm hai đứa nhóc vào lòng.
“Đúng đúng, chắt trai của tôi thực đáng yêu.” Gia chủ Cái Nhĩ bồi theo.
Bối Cơ nhìn hai đứa nhóc, ánh mắt cười tới mức sắp khép lại thành một đường, ngay cả gương mặt lạnh lùng như băng khắc của Khắc Lỗ Tư cũng trở nên nhu hòa, ánh mắt lộ ra từ ái.
Thấy mọi người lộ ra biểu tình khát vọng, An Nhĩ Tư vỗ vỗ hai đứa nhỏ trong lòng, trấn an chúng xong mới nói: “Mỗ ba, gia gia, mọi người làm chúng sợ.”
Nhóm Tạp Mễ Nhĩ nghe vậy, lại nhìn hai nhóc con đang cố co rút vào lòng ngực An Nhĩ Tư mới kịp phản ứng, vội vàng áy náy lùi về sau.
“Thật có lỗi, quên mất chuyện chúng sợ người lạ.” Tạp Mễ Nhĩ vừa nãy quá hưng phấn nên hoàn toàn quên béng chuyện này.
“Bọn chúng không sao chứ?” Bối Cơ sốt ruột hỏi.
“Tôi đã gọi nhóm nhân viên y yế tới, có cần để bọn họ kiểm tra một chút không?” Gia chủ Cái Nhĩ cũng khẩn trương nói.
“Bọn nó không sao, chỉ cần mọi người không quá nhiệt tình là được.” An Nhĩ Tư cười khẽ nói, nhìn hai đứa nhóc đang dẩu mỏ đáng thương nhìn mình, anh cười nói: “Đừng sợ, bọn họ đều là người thân của cha cùng mỗ ba, sẽ không tổn thương mấy đứa.”
Tựa hồ nghe hiểu lời An Nhĩ Tư, hai nhóc con không còn phòng bị như ban nãy nữa, đôi mắt nhỏ xíu đảo về phía nhóm Tạp Mễ Nhĩ, tựa hồ muốn phân biệt bọn họ.
Nhóm Tạp Mễ Nhĩ kích động nhìn hai đứa nhóc mà hoàn toàn quên đi sự tồn tại của tam đãn. Mà Nhan Tử Dạ nãy giờ vẫn luôn chú ý tới tam đản đột nhiên hét lớn: “An Nhĩ Tư, tam đản hình như có vấn đề.”
Lời nói của Nhan Tử Dạ nhắc nhở mọi người, làm bọn họ chuyển dời lực chú ý về phía tam đản nằm trên giường.
“Di, kỳ quái, đại đản cùng nhị đản đều phá xác rồi, sao tam đản vẫn chưa ra?” Tân Địch đứng ở phía sau lập tức bước tới bên cạnh Nhan Tử Dạ, nhìn tam đản.
“Đúng vậy, Tiểu Dạ, vừa nãy con nói tam đản có vấn đề, là gì a?” Tạp Mễ Nhĩ nhìn tam đản trên giường, hỏi Nhan Tử Dạ.
An Nhĩ Tư ôm hai đứa nhóc đi tới bên cạnh Nhan Tử Dạ: “Tiểu Dạ, tam đản sao vậy?”
Nhan Tử Dạ chỉ hoa văn trên vỏ trứng của tam đản: “Màu sắc của hoa văn thay đổi, trước đó rõ ràng là màu đen, giờ đã biến thành máu xám rồi. Hơn nữa tôi không cảm nhận được chút năng lượng dao động nào, An Nhĩ Tư, anh nói xem có phải tam đản thiếu năng lượng không? Nếu vậy thì nó không có cách nào phá xác, nếu đã tới thời gian mà không phá xác được thì có gặp nguy hiểm gì không?” Càng nghĩ, Nhan Tử Dạ lại càng cảm thấy bất am. Trước kia linh lực của tam đản rất sung túc, thế nhưng không biết vì cái gì hiện giờ cậu không cảm nhận được chút linh lực nào, hơn nữa còn có cảm giác hơi thở của tam đản đang chậm rãi biến mất.
Những người khác mặc dù cũng bất an nhưng nhìn thấy Nhan Tử Dạ lo lắng thì liền an ủi.
Gia chủ Cái Nhĩ: “Không sao đâu, không phải hôm qua kiểm tra vẫn bình thường à? Có thể chỉ là phá xác hơi chậm một chút thôi.”
Tạp Mễ Nhĩ: “Tam đản lớn như vậy, biết đâu là bán thú nhân nên con mới không cảm nhận được năng lượng.”
Tân Địch: “Đúng vậy a tiểu tổ tông, cậu đừng quá lo lắng, chờ chốc nữa tam đản sẽ phá xác thôi.”
Bối Cơ cùng Khắc Lỗ Tư là cường giả SS, bọn họ chỉ nhíu mi không lên tiếng, bởi vì họ rõ ràng cảm nhận được hơi thở của tam đản đang suy yếu, hơn nữa lại còn rất nhanh.
Mà An Nhĩ Tư thì không trả lời vấn đề của Nhan Tử Dạ, ngược lại anh chỉ nghiêm túc nhìn tam đản. Mới đầu anh cũng nghĩ là năng lượng của tam đản không đủ, thật không ngờ mới một chốc năng lượng của tam đản đã biến mất hoàn toàn. An Nhĩ Tư thực sự kinh hãi.
Lần này, nhóm gia chủ Cái Nhĩ cũng phát hiện sự tình không thích hợp.
…
Hoàn Chương .