Lúc này nhân viên y tế cũng chạy tới dùng thiết bị kiểm tra cho tam đản, quả nhiên kết luận là trong quá trình phá xác, năng lượng của tam đản đã bị tiêu hao hoàn toàn.
Gia chủ Cái Nhĩ chất vấn: “Sao có thể, hôm qua kiểm tra không phải không có vấn đề gì à? Sao bây giờ lại nói năng lượng bị tiêu hao hoàn toàn?”
Nhân viên y tế vừa kiểm tra có chút do dự.
Bối Cơ cũng nghiêm mặt nói: “Nói rõ ràng.”
Nhân viên y tế thuộc về đế quốc Á Bá Lan, vừa thấy quốc vương Bối Cơ tức giận thì lập tức giải thích: “Hôm qua kiểm tra quả thực không có vấn đề, năng lượng của tam tiểu chủ tử chỉ vừa đột nhiên tiêu hao, chúng ta hoài nghi là có thứ gì đó hút đi năng lượng của tam tiểu chủ tử.”
“Không có khả năng.” Nhan Tử Dạ là người phản bác đầu tiên: “Vừa nãy tôi vẫn luôn nhìn tam đản, căn bản không có thứ gì tiếp cận, năng lượng của tam đản sao có thể bị hút được.”
“Chính là, chỉ có một khả năng này thôi.” Nhân viên y tế cúi đầu, cung kính nói.
“Rất có thể là bên trong tam đản có thứ gì đó hút đi năng lượng của nó.” Quan sát hồi lâu, An Nhĩ Tư đột nhiên mở miệng nói, nhìn tam đản lớn hơn hẳn đại đản cùng nhị đản, trong lòng anh mơ hồ xuất hiện một suy đoán.
Nhan Tử Dạ nháy mắt hiểu ra, có chút khó tin nhìn An Nhĩ Tư: “Ý anh là…”
An Nhĩ Tư gật gật đầu: “Đúng vậy, chính là điều em nghĩ.”
Mọi người đồng thời hít một hơi khí lạnh, ánh mắt kinh ngạc trừng to, ngay cả Khắc Lỗ Tư cũng khiếp sợ.
“Song hoàng đản?” [trứng hai lòng đỏ] Nhan Tử Dạ không thể tin được, có khả năng sao? Thế nhưng hiện giờ chỉ có mỗi cách giải thích này. Rõ ràng là sinh trễ nhất nhưng kích thước lại lớn hơn hẳn đại đản cùng nhị đản, hơn nữa năng lượng cũng hấp thu nhiều hơn. Cuối cùng chính là hiện giờ, rõ ràng trước đó năng lượng rất sung túc nhưng lại đột nhiên cạn kiệt. Kia chỉ có thể là song hoàng đản.
Tạp Mễ Nhĩ: “Nếu thật sự là song hoàng đản thì tam đản gặp nguy hiểm rồi, không được, phải lập tức truyền năng lượng cho nó.”
“Chính là hiện giờ sao truyền năng lượng vô thuộc tính vào được? Chúng lại không thể tự mình hấp thu tinh hạch. Nếu chúng ta hấp thu tinh hạch thì năng lượng sẽ bị cải biến theo dị năng của chúng ta, sao có thể truyền cho chúng?” Tân Địch vừa lên tiếng, mọi người liền trầm mặc. Sở dĩ đản đản hấp thu nhiều năng lượng trước khi sinh như vậy chính vì năng lượng trong cơ thể mẹ cung cấp chính là năng lượng vô thuộc tính, hiện giờ đã sinh ra ngoài, không còn cách nào để nó hấp thu.
“Nếu không có năng lượng thì tam đản sẽ….” Nửa câu sau, Tân Địch không nói ra nhưng mọi người đều hiểu được, nếu vẫn chưa phá xác mà cạn kiệt năng lượng thì đứa nhỏ ở bên trong sẽ chết non.
“Có thể phá vỡ vỏ trứng không?” Nhan Tử Dạ hỏi.
An Nhĩ Tư lắc đầu: “Không được đâu Tiểu Dạ, không hấp thu đủ năng lượng đại biểu đứa nhỏ chưa phát dục hoàn toàn. Nếu chúng ta phá xác lấy chúng ta thì lại càng hại chúng.”
Này không được, kia cũng không được, rốt cuộc phải làm gì đây hả? Nhan Tử Dạ thực sốt ruột.
Hai đứa nhóc trong lòng An Nhĩ Tư tựa hồ cũng cảm nhận được bầu không khí ngưng trọng, chúng không nghịch ngợm nữa mà ngoan ngoãn nằm trong lòng An Nhĩ Tư.
Đột nhiên, Nhan Tử Dạ sửng sốt nhớ ra gì đó, tiếp đó quay qua nói với An Nhĩ Tư: “Tôi có thể chuyển năng lượng của mình cho tam đản.”
“Cái gì? Không thể a Tiểu Dạ, con là bán thú nhân có vài hệ dị năng, so với chúng ta lại càng không thích hợp.” Nhan Tử Dạ vừa nói ra, gia chủ Cái Nhĩ đã lập tức phản đối.
Những người khác cũng không đồng ý. Đừng nói đùa, bọn họ chỉ có một hệ dị năng còn không truyền năng lượng cho tam đản được, Nhan Tử Dạ có tới vài loại, hiển nhiên lại càng không thể.
Nhan Tử Dạ không giải thích, chỉ liếc nhìn An Nhĩ Tư, An Nhĩ Tư hiểu ý xoay người lại nói với nhóm gia chủ Cái Nhĩ: “Gia gia, mỗ ba, mọi người ra ngoài một chút đi, nơi này cứ giao cho tụi con.”
“An Nhĩ Tư, Tiểu Dạ, hiện giờ không phải lúc hành động cảm tính, tam đản chính là con của hai đứa a.” Không phải gia chủ Cái Nhĩ không tin tưởng An Nhĩ Tư, chỉ là hiện giờ sự tình trọng đại, nếu không cẩn thận sẽ hại hai đứa nhóc ở bên trong chết non.
“Đúng vậy, chúng ta cứ tìm biện pháp khác đi!” Tạp Mễ Nhĩ cũng không đồng ý, ông cảm thấy Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư quá lo lắng nên mới xúc động như vậy.
Tương phản, Bối Cơ liếc nhìn An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ một cái thật sâu rồi hỏi: “Hai đứa có nắm chắc không?”
Nhan Tử Dạ nghiêm túc: “Có, cha yên tâm, tôi sẽ không mang con mình ra đùa.”
Ngay sau khi Nhan Tử Dạ nói xong, An Nhĩ Tư lập tức hướng Bối Cơ gật đầu khẳng định.
Bối Cơ thấy hai người đều tràn đầy niềm tin mới nói: “Tốt, nơi này giao cho hai đứa, chúng ta ở bên ngoài chờ.”
Tạp Mễ Nhĩ thực không ngờ Bối Cơ cư nhiên đồng ý, đang định lên tiếng thì lại bị Bối Cơ kéo lại: “Tạp Mễ Nhĩ, em quên rồi à, Tiểu Dạ chính là bán thú nhân, là mỗ ba, nó sẽ không tổn thương đứa nhỏ của mình.”
Đúng vậy, Nhan Tử Dạ là bán thú nhân, biết đâu sẽ có biện pháp. Hơn nữa tình huống cũng rất khẩn cấp, nếu còn kéo dài thời gian thì tam đản lại càng nguy hiểm hơn. Không thể tiếp tục chờ đợi nữa, cứ để Nhan Tử Dạ thử một lần.
Nghĩ thông suốt, mọi người đều nhìn Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư một cái rồi mới lo lắng đi ra ngoài.
Đóng lại cửa phòng, An Nhĩ Tư đặt đại đản cùng nhị đản lên sô pha mềm mại, sau đó nói với chúng: “Hai đứa phải ngoan ngoãn, đừng quấy rối.”
Đại đản cùng nhị đản tựa hồ cũng biết em trai đang gặp nguy hiểm nên không ngừng gật gù, biểu thị mình sẽ ngoan.
“Tiểu Dạ, em định làm thế nào?” An Nhĩ Tư xoay qua hỏi Nhan Tử Dạ.
“An Nhĩ Tư, tôi dùng chính là linh lực, linh lực thuần khiết nhất, cũng chính là năng lượng vô thuộc tính mà mọi người nói. Tôi có thể truyền năng lượng của mình qua cho tam đản.” Mới đầu Nhan Tử Dạ căn bản không nghĩ tới chuyện mình có linh lực, giờ nhớ ra thì lập tức chuẩn bị hành động.
“Thế nhưng Tiểu Dạ, chúng ta không còn tinh hạch nữa.” Toàn bộ tinh hạch mang về đã bị Nhan Tử Dạ hấp thu hết, ngay cả tinh hạch cấp A cũng chỉ còn một viên, theo tình huống hấp thu năng lượng trước đó của ba quả trứng thì Nhan Tử Dạ căn bản không thể chống đỡ nổi.
Hơn nữa trước đó là ba quả trứng trực tiếp hấp thu năng lượng trong cơ thể Nhan Tử Dạ, cơ bản sẽ không tạo thành thương tổn cho cậu. Thế nhưng hiện giờ là Nhan Tử Dạ phải lấy linh lực từ trong yêu đan, một khi vận chuyển thì không thể dừng lại, bằng không tam đản rất có thể sẽ trực tiếp chết non.
Biết An Nhĩ Tư lo cho mình, Nhan Tử Dạ liền bước tới muốn thuyết phục anh: “An Nhĩ Tư, anh yên tâm đi, tôi không có việc gì. Trước lúc sinh ra tam đản đã hấp thu không ít năng lượng, hiện giờ có thể chỉ thiếu một chút mà thôi, tôi đã đột phá tới cấp S cao cấp, linh lực trong người thực sự rất dồi dào, đủ để chống đỡ nhu cầu của tam đản.”
Với sự hiểu biết của An Nhĩ Tư về Nhan Tử Dạ, chuyện cậu đã quyết định thì rất khó thay đổi, hơn nữa hiện giờ tình huống của tam đản nguy cấp như vậy, Nhan Tử Dạ lại càng không thay đổi chủ ý.
Nếu không có khả năng ngăn cản thì An Nhĩ Tư chỉ có thể thỏa hiệp: “Được rồi, tôi sẽ trông đại đản cùng nhị đản. Tiểu Dạ, tôi sẽ không để em xảy ra chuyện.” Anh sẽ ở bên cạnh quan sát, nếu thực sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì đúng lúc bổ cứu. Cho dù cuối cùng phải hi sinh đứa nhỏ của mình, anh cũng tuyệt đối không để Nhan Tử Dạ xảy ra chuyện.
Nhận được sự đồng ý của An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ lập tức vươn tay dán lên vỏ trứng tam đản, hồng quang lóe sáng, linh lực cuồn cuộn thông qua tay Nhan Tử Dạ bắt đầu truyền cho tam đản.
Tựa hồ cảm nhận được năng lượng, tam đản vốn đang an tĩnh cư nhiên lắc lư kịch liệt, giống như đang hưng phấn. Sau đó Nhan Tử Dạ cảm giác được tam đản bắt đầu tự động hấp thu linh lực, hơn nữa còn rất nhanh.
Không tới mười phút, linh lực trong cơ thể Nhan Tử Dạ đã bị hút đi phân nửa, điều này làm cậu kinh hãi không thôi, dựa theo tốc độ này, không tới hai mươi phút, linh lực của cậu đã bị hút cạn.
Linh lực trong cơ thể nhanh chóng xói mòn, hồng quang trên người Nhan Tử Dạ cũng càng lúc càng nhạt, An Nhĩ Tư lập tức phát hiện không đúng, vội vàng nhét viên tinh hạch cấp A cuối cùng vào tay trái Nhan Tử Dạ.
Tay phải Nhan Tử Dạ dán lên mặt trứng truyền linh lực, tay trái nắm viên tinh hạch không ngừng hấp thu năng lượng. Thế nhưng năng lượng của tinh hạch cấp A đối với Nhan Tử Dạ hệt như muối bỏ biển, mắt thấy tinh hạch cấp A trong tay Nhan Tử Dạ cũng chậm rãi trở nên trong suốt. Nhan Tử Dạ cố gắng chống đỡ, cậu đã quá sơ ý, xem thường tam đản.
Mắt thấy thú văn trên trán Nhan Tử Dạ bởi vì linh lực trong cơ thể sắp cạn kiệt mà hiện ra, bản thân cậu cũng sắp biến về hình thể bán thú nhân thì đột nhiên tay trái Nhan Tử Dạ lại được nhét thêm một viên tinh hạch, lại còn là tinh hạch cấp S.
Nhan Tử Dạ cả kinh ngẩng đầu nhìn An Nhĩ Tư, dùng ánh mắt hỏi anh này là sao? Không phải đã hết tinh hạch rồi à? Kia viên tinh hạch cấp S này rốt cuộc ở đâu ra?
Đọc được suy nghĩ trong ánh mắt Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư lộ ra nụ cười tự tin: “Tiểu Dạ, tôi nói rồi, tôi sẽ không để em xảy ra chuyện. Này là hai viên tinh hạch Áo Đức Kỳ đưa tới, nếu không nắm chắc mười phần, sao tôi có thể để em liều lĩnh?”
Thì ra là vậy, Nhan Tử Dạ mỉm cười, thú văn trên trán cũng chậm rãi biến mất, linh lực trong cơ thể nhanh chóng được bổ sung. Cậu vui sướng nhìn An Nhĩ Tư một cái, cảm thấy nhẹ nhõm không thôi.
Có hai viên tinh hạch cấp S làm hậu thuẫn, Nhan Tử Dạ không còn lo ngại gì nữa, cho dù tốc độ hấp thu linh lực của tam đản càng lúc càng nhanh, cậu cũng không lo lắng.
Một viên tinh hạch cấp S không tới nửa giờ đã hấp thu hết, lại thay một viên khác, người bên trong căng thẳng, người bên ngoài cũng lo lắng không yên. Đã chờ hơn một giờ mà cư nhiên vẫn chưa đi ra, cũng không biết tình huống thế nào.
“Hiện giờ vẫn chưa ra, hẳn là không có vấn đề gì đi.” Tạp Mễ Nhĩ khẩn trương hết siết chặt tay tới không ngừng xoa xoa, lại còn đi tới đi lui, căn bản không thể đứng yên.
“Lâu như vậy vẫn không có động tĩnh, hẳn là không có vấn đề, nếu thực sự có chuyện thì đã không lâu đến vậy.” Nhìn bộ dáng lo sợ bất an của Tạp Mễ Nhĩ, Bối Cơ an ủi.
“Ai, chúng ta đều không ngờ tam đản cư nhiên là song hoàng đản, vốn là chuyện cao hứng, giờ lại…” Gia chủ Cái Nhĩ vừa thở dài vừa lắc đầu.
Tân Địch cũng có chút đứng ngồi không yên, tiểu tổ tông nhất định không có việc gì.
….
Hoàn Chương .
_________________