Viên tinh hạch cấp S thứ hai mắt thấy đã sấp hấp thu xong, vì phòng ngừa vạn nhất, Nhan Tử Dạ lập tức triệu hồi Tiểu Thứ cùng Tiểu Hoa. Tiểu Thứ cùng Tiểu Hoa ở bên ngoài cảm ứng được, chúng lập tức từ cửa sổ nhảy vào, lúc viên tinh hạch trong tay Nhan Tử Dạ bị hấp thu toàn bộ, Tiểu Thứ cùng Tiểu Hoa ở bên cạnh lập tức truyền linh lực của mình qua.
An Nhĩ Tư lẳng lặng quan sát, nắm tay càng lúc càng siết chặt, đại đản cùng nhị đản cũng không dám lên tiếng, ngoan ngoãn nằm trên sô pha.
Mắt thấy hồng quang trên người Tiểu Thứ cùng Tiểu Hoa càng lúc càng nhạt, biểu thị linh lực của chúng đã cạn kiệt không sai biệt lắm, trong mắt An Nhĩ Tư lóe sáng ngân quang, tròng mắt biến thành ngân mâu, ngân quang trong tay đã lóe sáng. Chỉ cần phát hiện tình huống không đúng, An Nhĩ Tư sẽ lập tức phát động dị năng cưỡng ép Nhan Tử Dạ ngừng truyền linh lực cho tam đản. Cho dù như vậy rất có thể sẽ làm tam đản chết non nhưng An Nhĩ Tư không hi vọng Nhan Tử Dạ bị tam đản hút khô linh lực mà tạo thành linh lực phản phệ.
Đoạn thời gian trước cùng vì linh lực phản phệ mà Nhan Tử Dạ phải điều trị một khoảng thời gian dài, cho dù cuối cùng đã khôi phục nhưng vẫn có chút di chứng. Lần này nếu lại bị linh lực phản phệ thì hậu quả không thể chịu nổi, này không phải điều An Nhĩ Tư muốn nhìn thấy.
Nói An Nhĩ Tư lãnh huyết cũng được, nói anh vô tình cũng không sao, anh chỉ cần Nhan Tử Dạ có thể an toàn. Hiện giờ anh cùng Nhan Tử Dạ đã có hai tiểu thú nhân khỏe mạnh, không cần phải vì hai hoặc một đứa nhỏ còn chưa phá xác mà đẩy Nhan Tử Dạ vào tình thế nguy hiểm.
Ngay lúc An Nhĩ Tư chuẩn bị động thủ, hồng quang trên người Nhan Tử Dạ đột nhiên biến mất, hình xăm tiểu thứ cầu cùng thực nhân hoa trên mu bàn tay cậu cũng nhạt đi. Sau đó thân mình Nhan Tử Dạ mềm nhũn trực tiếp ngã xuống. Cũng may An Nhĩ Tư vẫn luôn một mực chú ý nên ngay lập tức đỡ được.
“Tiểu Dạ…” An Nhĩ Tư khẩn trương nhìn Nhan Tử Dạ, dùng ánh mắt hỏi cậu.
“An Nhĩ Tư, tôi không sao, chỉ cần nghỉ ngơi một lúc là tốt thôi.” Hô hấp Nhan Tử Dạ có chút dồn dập, gương mặt cũng đầy mệt mỏi, thế nhưng cậu biết linh lực trong cơ thể mình vẫn còn một phần ba, vấn đề không lớn.
Nghe Nhan Tử Dạ nói vậy, lại nhìn sắc mặt cậu tuy tái nhợt nhưng không đổ mồ hôi lạnh nên An Nhĩ Tư có chút yên lòng. Anh ôm Nhan Tử Dạ, đang định đứng dậy thì bên tai truyền tới tiếng trứng nứt.
Đại đản cùng nhị đản vốn ngoan ngoãn nằm trên sô pha trực tiếp biến thành hai tia sáng bổ nhào tới bên cạnh tam đản, không ngừng ‘ngao ngao’.
Nghe thấy tiếng kêu của đại đản cùng nhị đản, tốc độ nứt của tam đản lại càng nhanh hơn. Nhìn thấy tam đản cư nhiên phá xác, Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư đều không hẹn mà cùng thở phào một hơi, sau đó trái tim một lần nữa bị thít chặt. Bởi vì bọn họ không biết tam đản có thực sự là song hoàng đản hay không, đó chỉ là suy đoán mà thôi.
‘Răng rắc răng rắc…’
Vết nứt trên vỏ trứng càng lúc càng nhiều, lúc này đã hệt như mạng nhện phủ kín cả quả trứng, thế nhưng kỳ quái là chúng chỉ bị rạn chứ không hề rơi xuống miếng vỏ nào. Lớp vỏ cứ hệt như bị dính chặt trên mặt trứng, sau đó tản ra từng lan hương thơm, là mùi thức ăn.
“Này là sao vậy? Tam đản phá xác tựa hồ không giống với đại đản cùng nhị đản.” Nhan Tử Dạ nhíu mày, trong lòng loáng thoáng có chút bất an, không có biến hóa gì nữa đi?
Ôm lấy bả vai Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư nhẹ giọng nói: “Yên tâm, không có việc gì đâu. Em phải tin tưởng chúng, đó là con của tôi và em a.”
Nhan Tử Dạ nghiêng qua nhìn gương mặt mỉm cười của An Nhĩ Tư, cũng gật gật đầu mỉm cười theo. Đúng, tam đản là đứa nhỏ của hai bọn họ, tuyệt đối không dễ dàng gặp sự cố như vậy.
“Tam đản, cố lên.” Nhan Tử Dạ hướng tam đản hô to một tiếng.
Không biết có phải nghe thấy tiếng kêu sốt sắng của mỗ ba hay không, ‘rốp’ một tiếng, một khối xác bị đánh nát rớt xuống. Một bàn tay trắng nõn mũm mĩm từ bên trong lú ra rồi nhanh chóng rụt trở vào, ngay sau đó lại ‘rốp’ một tiếng nữa, lại một mảng trứng lớn rớt xuống. Tiếp đó âm thanh ‘bôm bốp’ không ngừng truyền ra, hệt như có người ở bên trong gõ lên lớp vỏ. Chỉ khoảng hơn mười giây, đợi đến khi tiếng vang cuối cùng chấm dứt, cả quả trứng từ phần đỉnh rắc một tiếng hoàn toàn vỡ nát.
Một đứa bé trắng tròn mũm mĩm cỡ ba tháng tuổi ngồi trên đống vỏ trứng, trên trán là thú văn hình xà đỏ tươi, trên gương mặt tròn vo đáng yêu là đôi mắt to tròn lóe sáng quang mang, cái mũi xinh xắn cùng cái miệng anh đào nhỏ xinh, trên đầu là mái tóc đỏ rực vừa dày vừa dài, hai bên là hai chiếc tai, liếc mắt nhìn qua hệt như con nít địa cầu tầm một tuổi, cực kỳ xinh xắn đáng yêu.
Đương nhiên đứa nhỏ dùng nhân hình chào đời cũng không có gì đáng kinh ngạc, làm người ta sửng sốt chính là đôi chân củ sen trắng nõn của đứa nhỏ lại thay thế bằng chiếc đuôi mập mạp đỏ rực lóe sáng lân quang.
Bán thú nhân, tam đản quả nhiên là bán thú nhân. Thế nhưng đó không phải điều làm người ta kinh ngạc nhất, làm An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ kinh ngạc chính là bên trong tam đản cư nhiên chỉ có một bán thú nhân. Đúng vậy, Nhan Tử Dạ không cảm giác được hơi thở của yêu từ người tam đản, thế nên nó chỉ là bán thú nhân thuần khiết mà thôi. Sao có thể như vậy, không phải là song hoàng đản à, không phải có tới hai đứa nhỏ sao? Một đứa nữa ở đâu a?
Sau khi phá xác, tiểu bán thú nhân cũng không di chuyển mà cầm lấy miếng vỏ trứng của mình đưa lên miệng, ‘rôm rốp’ ăn ngon lành, mà đại đản cùng nhị đản cư nhiên cũng gặm một miếng trứng, ngồm ngoàm ăn. Vỏ trứng không ngừng tản mát ra mùi thơm mê người.
“Này… vỏ trứng có thể ăn được à?” Nhan Tử Dạ có chút ngây ngốc hỏi An Nhĩ Tư.
“Thú nhân sẽ không ăn vỏ trứng của mình, có lẽ vỏ trứng của bán thú nhân bất đồng. Xem chúng ăn vui vẻ như vậy, hẳn có thể ăn được.” Trước đó An Nhĩ Tư kỳ thực cũng rất hi vọng tam đản là bán thú nhân, kia, anh có thể sủng nó. Dù sao bán thú nhân ở tinh tế thực sự quá trân quý, có sủng cỡ nào cũng không lo bị thú nhân khác lừa đi.
Thế nhưng sau khi trải qua chuyện vừa rồi, An Nhĩ Tư đã thay đổi ý tưởng. Bán thú nhân thì sao chứ, tựa hồ cũng không khác biệt với đại đản, nhị đản. Hơn nữa năng lượng tam đản hấp thu còn lớn hơn vài lần, kia không phải thuyết minh tam đản kì thực còn mạnh hơn cả đại đản cùng nhị đản à? Nếu đã mạnh như vậy, An Nhĩ Tư cảm thấy không cần phải quá che chở yêu chiều. Cứ để tam đản huấn luyện chung với đại đản, nhị đản.
An Nhĩ Tư tuyệt đối sẽ không thừa nhận bởi vì tam đản làm Nhan Tử Dạ suýt chút nữa gặp nguy hiểm nên anh mới giận chó đánh mèo. Đối với An Nhĩ Tư mà nói, không có ai quan trọng hơn Nhan Tử Dạ, quan trọng hơn là bầu bạn là của mình nhưng con cái thì sớm muộn gì cũng thành của nhà người khác.
Nhan Tử Dạ không biết suy nghĩ trong đầu An Nhĩ Tư đã đảo vài vòng, quy hoạch xong cuộc sống của tam đản. Vốn cứ tưởng tam đản là song hoàng đản, thật không ngờ chỉ có một tiểu bán thú nhân mà thôi. Nói không thất vọng là không có khả năng. Chẳng qua nhìn thấy tam đản là bán thú nhân thì Nhan Tử Dạ cũng thở phào một hơi, ít nhất nhóm gia chủ Cái Nhĩ cũng không quá thất vọng. Dù sao bọn họ vẫn luôn hi vọng tam đản là bán thú nhân, giờ thì đã như nguyện.
Thấy Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư nhìn mình chằm chằm, tam đản nuốt ngụm vỏ trứng trong miệng, sau đó đôi tay ú na ú nần lại cầm lấy một mảnh trứng rồi đưa tới trước mặt An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ, bé mở cái miệng nhỏ nhắn, có chút ngọng ngọng nói: “Nho nho… nhăn nhăn…” [cho cho… ăn ăn]
Đôi mắt to ngập nước kia làm trái tim Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư nhịn không được mềm nhủn, Nhan Tử Dạ kinh hỉ xoa xoa đầu tam đản: “Tam đản thực thông minh, cư nhiên vừa phá xác đã biết nói chuyện rồi. Lại còn chia sẻ thức ăn ngon với cha cùng mỗ ba, thực ngoan quá, con ăn đi, chúng ta không ăn.”
Nói xong, nhìn thân trên xích lõa của tam đản, Nhan Tử Dạ nói với An Nhĩ Tư: “Anh mau chạy tới tủ đồ lấy quần áo đã chuẩn bị sẵn tới để tôi mặc cho tam đản.” Không giống đại đản, nhị đản có một thân đầy lông. Nửa trên của tam đản là thân người, hiện giờ thời tiết khá lạnh, tuy trong phòng có hệ thống lò sưởi nhưng Nhan Tử Dạ vẫn sợ tam đản bị lạnh.
“Ừm.” An Nhĩ Tư cũng đưa tay xoa xoa đầu tam đản rồi xoay người đi tới chỗ tủ đồ, lấy một bộ quần áo trẻ con mềm mại rồi trở lại: “Tiểu Dạ, để tôi mặc cho tam đản được rồi.”
“Không cần, để tôi. Tôi làm mỗ ba, ít nhất phải tự tay mặc bộ đồ đầu tiên cho đứa nhỏ a.” Nhan Tử Dạ nhận lấy quần áo, đang định mặc cho tam đản, kết quả tam đản thấy đại đản cùng nhị đản đã ăn hết một phần ba vỏ trứng mà lại còn muốn ăn mảnh trứng lớn nhất ở dưới thân nó thì nó liền tức giận.
Tam đản trực tiếp vung bàn tay nhỏ bé mập mạp của mình đánh lên đầu đại đản, sau đó bất mãn nói: “Ủa em ai… ủa em ai…” [của em trai]
Khí lực tam đản tựa hồ không nhỏ, đại đản bị đánh lập tức nhả vỏ trứng ra, sau đó ủy khuất hướng tam đản ‘ô ô’ hai tiếng, tựa hồ oán trách tam đản quá bạo lực.
Sau khi nghe rõ lời tam đản, Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư đều nhịn không được mỉm cười, Nhan Tử Dạ có chút dở khóc dở cười vừa mặc áo cho tam đản vừa nói: “Tam đản, không có em trai, em trai chính là con, hiểu không? Còn có, còn nhiều vỏ trứng như vậy, chia một mảnh cho anh trai con cũng được a.”
Tam đản thực hiếu kỳ nhìn Nhan Tử Dạ cài nút áo cho mình, nghe cậu nói vậy thì đôi mắt tròn vo của nó lập tức mở to, có chút sốt ruột kêu: “Em ai a… ỏ ứng… ủa em ai…” [em trai a… vỏ trứng… của em trai…] nói xong, bàn tay củ sen bé xíu của tam đản còn hướng đại đản cùng nhị đản quơ quơ, tựa hồ cảnh cáo không cho phép đụng vào vỏ trứng của mình.
Nhìn bộ dáng bảo vệ thức ăn của tam đản, Nhan Tử Dạ bất đắc dĩ nói: “An Nhĩ Tư, tính cách đứa nhỏ này hình như giống chúng ta a, cũng không biết giống ai.” Lúc này chỉ mới phá xác thôi mà đã vậy, sau này còn tới mức nào a?
“Không sao, vô luận tính tình giống ai cũng là con chúng ta. Ba đứa, vậy là đủ rồi.” Từ trước tới giờ An Nhĩ Tư căn bản không nghĩ mình cư nhiên sẽ kết hôn sớm như vậy, lại còn thoáng cái đã được làm cha, mà quan trọng nhất là làm cha của ba đứa con. Chỉ sợ hiện giờ toàn bộ thú nhân của tinh tế đều ghen tị với anh!
“Năm…” An Nhĩ Tư vừa mới nói xong, tam đản đột nhiên lên tiếng, đồng thời vươn năm ngón tay mĩm mĩm nghiêm túc nhìn An Nhĩ Tư.
Nhan Tử Dạ mỉm cười, cảm thấy tam đản so với đại đản cùng nhị đản còn đáng yêu hơn, chính là tính toán có chút vấn đề a, cậu nhịn không được gập hai ngón tay của tam đản xuống rồi nói: “Là ba, tam đản là đứa nhỏ thứ ba, thế nên con là nhỏ nhất.”
Tam đản phồng má, vẻ mặt không phục nói: “Em ai, năm…” Nói xong, trong lúc Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư vẫn chưa kịp phản ứng, hai bàn tay mũm mĩm của tam đản chỉa xuống phía dưới đuôi mình.
Chỉ thấy tam đản từ dưới đuôi kéo ra hai con rắn nhỏ màu đỏ lớn cỡ cây bút bi giống hệt như nhau, sau đó nói với Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư: “Em ai… em ai… năm…”
Lúc này Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư đều trợn to mắt, nghẹn họng trân trối.
…
Hoàn Chương .