“Làm sao vậy?” Nhan Tử Dạ thức dậy, vừa mới vào nhà ăn định dùng bữa sáng thì thấy đám nhóc ỉu xìu nằm trên sô pha, liền nhịn không được hỏi. Năm đứa nhóc vừa mới uống dịch dinh dưỡng xong vẫn chưa kịp thoát ra khỏi dư vị kinh hồn của nó.
An Nhĩ Tư đặt bữa sáng xuống trước mặt Nhan Tử Dạ, cười tủm tỉm nói: “Hôm nay năm đứa phạm lỗi nên tôi phạt chúng không được ăn thịt, chỉ có thể uống dịch dinh dưỡng. Nga, đúng rồi, tam đản không chỉ uống dịch dinh dưỡng mà còn thêm chút rau cải nữa.”
Nói xong An Nhĩ Tư mới nhớ ra phần thưởng dành cho tam đản, anh liền đi tới sô pha bế tam đản đặt lên chiếc ghế trẻ con ở bên cạnh Nhan Tử Dạ, để một dĩa rau cải tới trước mặt rồi đặt nĩa ăn vào tay bé: “Ăn đi, nguội sẽ không ngon.”
Cầm nĩa ăn trong tay, nhìn rau cải nhiều gấp ba lần bình thường, tam đản đột nhiên thực muốn khóc. Rau cải không khó ăn như dịch dinh dưỡng nhưng vẫn không ngon a, nó có thể không ăn không a? Thực rõ ràng là không có khả năng, bởi vì An Nhĩ Tư đang nhìn chằm chằm nó.
Nhan Tử Dạ thấy bốn đứa nhóc trên sô pha dùng ánh mắt sáng quắc nhìn mình, lại nhìn tam đản đang nhăn nhó mặt mày, cậu liền hỏi An Nhĩ Tư: “Hôm nay chúng làm sai gì à?”
“Ăn vụng thịt, sáng nay cư nhiên troi đám Tiểu Thứ, A Ngốc lại, lén chạy tới phòng bếp bên nhà chính ăn vụng. Bị tôi bắt được cư nhiên còn không chịu nhận.” An Nhĩ Tư lời ít ý nhiều, hoàn toàn là giọng điệu của đứa nhỏ hướng mỗ ba cáo trạng.
“Nga? Chúng cư nhiên có thể vượt qua nhóm Tiểu Thứ đi ăn vụng? Xem ra thành quả huấn luyện mấy hôm nay không tồi. Cư nhiên nhanh như vậy đã có thể thuần thục vận dụng dị năng, lại còn đánh thắng được nhóm Tiểu Thứ, đúng là không tồi.” Nhan Tử Dạ tán thưởng.
Tiểu Thứ đứng phía sau đám nhóc không đồng ý nói: “Chủ nhân, đó là vì ta cùng nhóm Tiểu Hoa sơ ý thôi, bằng không chúng căn bản không có khả năng trốn ra ngoài.”
A Ngốc cũng không phục: “Đúng vậy a thiếu gia, là chúng ta sơ ý thôi.”
Tiểu Hoa cũng gật gù đóa hoa lớn của mình.
“Sơ ý thì cũng là thua, địch nhân sẽ không vì các mi sơ ý mà nương tay đâu.” Nhan Tử Dạ mỉm cười đảo mắt về phía nhóm Tiểu Thứ: “Cư nhiên bị năm đứa nhóc mới phá xác vài ngày vây khốn, sức chiến đấu của các mi còn kém lắm! Phải hảo hảo luyện tập. Nếu không, sau này ngay cả nhóm đại đản các mi cũng không đánh lại thì sao bảo hộ chúng?”
Tiểu Thứ, Tiểu Hoa cùng A Ngốc nghe Nhan Tử Dạ nói vậy thì đều xấu hổ cúi đầu.
Tiểu Thứ cảm thấy trên mặt nóng bừng, ngụy cấp S như nó thế nhưng lại không đánh lại tiểu chủ nhân cấp A không có kinh nghiệm chiến đấu, quả thực phải hảo hảo huấn luyện lại. Bằng không nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ ngay cả Áo Đức Kỳ cũng chê cười mình đi?
Vốn năm đứa nhóc nghĩ sau khi mỗ ba biết chuyện thì sẽ tức giận. Không ngờ mỗ ba chẳng những không tức giận, ngược lại còn khen chúng, quả nhiên mỗ ba tốt nhất!
Năm đứa nhóc dùng ánh mắt lóng lánh nhìn về phía Nhan Tử Dạ, thực hi vọng cậu có thể làm An Nhĩ Tư thay đổi chủ ý, đặc xá trừng phạt.
“Mấy đứa rất muốn ăn thịt à?” Nhan Tử Dạ hỏi.
Bốn đứa nhóc trên sô pha lập tức bật dậy chạy tới trước mặt Nhan Tử Dạ, không ngừng gật đầu. Tam đản cũng gật gật.
Cho dù mặt rắn của tiểu tứ, tiểu ngũ không thể lộ ra biểu tình thế nhưng từ ánh mắt vẫn có thể nhìn ra khát vọng của chúng. Năm con ngươi to tròn trong veo khao khát nhìn mình, quả thực dễ dàng làm người ta mềm lòng a!
Nhan Tử Dạ rõ ràng đã dao động, cậu khom lưng vươn tay ôm cả bốn đứa nhóc đang ngửa đầu vào lòng, sờ sờ đầu chúng rồi nói: “Yên tâm, cha không tụi con ăn, mỗ ba cho.”
“Thật sao?” Tam đản vốn đang nhăn nhó khổ sở kinh hỉ nhìn Nhan Tử Dạ, bốn đứa nhóc trong lòng cậu vốn đang ỉu xìu cũng lập tức biến thành vui sướng.
Đại đản cùng nhị đản vươn đầu lưỡi liếm liếm mu bàn tay Nhan Tử Dạ, tiểu tứ tiểu ngũ cũng vươn đầu lưỡi, ngẩng cao thân rắn muốn liếm má Nhan Tử Dạ, kết quả bị An Nhĩ Tư trừng mắt, hai đứa liền rụt đầu, chuyển thành liếm mu bàn tay cậu.
Biết Nhan Tử Dạ cưng chiều đứa nhỏ, An Nhĩ Tư có chút bất đắc dĩ nói: “Tiểu Dạ, mấy hôm nay chúng đã ăn không ít thịt. Chúng còn nhỏ, ăn nhiều thịt tiêu hóa sẽ không tốt. Hơn nữa chúng đã làm sai chuyện, nếu không trừng phạt một chút thì sau này lại tiếp tục phạm lỗi.” Tuy An Nhĩ Tư cũng rất yêu thương đứa nhỏ nhưng anh sẽ không cưng chiều. Anh cho rằng vô luận là thú nhân, bán thú nhân hay yêu, anh đều đối xử bình đẳng, sẽ không thiên vị. Đứa nhỏ làm sai thì nên bị trừng phạt, bằng không chúng sẽ không nhớ kỹ.
“Tôi biết rồi.” Nhan Tử Dạ ngẩng đầu mỉm cười với An Nhĩ Tư: “Chúng làm sai đương nhiên phải phạt, vừa nãy tôi chỉ đáp ứng cho chúng ăn thịt nhưng không nói là khi nào. Anh yên tâm, chờ sau khi trừng phạt kết thúc tôi mới thêm cơm cho chúng.”
An Nhĩ Tư nghe vậy thì cùng Nhan Tử Dạ nhìn nhau cười. Bọn họ đều yêu đứa nhỏ nhưng sẽ không cưng chiều quá đáng, lúc cần nghiêm sẽ nghiêm, lúc cần thả lỏng thì sẽ thả lỏng. Hai người phối hợp vô cùng ăn ý.
Mà năm đứa nhóc nghe vậy thì lại tiếp tục nằm giả chết. Ô ô, mỗ ba thực xấu, bọn nó cũng không thích mỗ ba.
Tuy An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ khá kiên quyết nhưng trong nhà vẫn còn một đám trưởng bối cực kỳ cưng chiều đám nhóc. Phụ mẫu không chịu cho chúng ăn thịt, năm đứa liền thông minh chạy đi tìm ngoại tổ phụ cùng gia gia, mỗ nãi.
Nhóm gia chủ Cái Nhĩ sủng ái đám nhỏ tới mức cầu gì được nấy, bất quá sau đó vẫn bị An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ ngăn cản, nhóm gia chủ Cái Nhĩ tuy cưng đám nhỏ nhưng vẫn lắng nghe ý kiến của An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ, bọn họ cũng không phải nhóm trưởng bối cổ lỗ sĩ. Huống chi bọn cũng hiểu đám nhóc ăn thịt quá nhiều sẽ không tốt, vì thế đối mặt với ánh mắt đáng thương hề hề của chúng, nhóm gia chủ Cái Nhĩ chỉ có thể bất đắc dĩ buông tay.
Mấy ngày đầu, An Nhĩ Tư dạy đại đản, nhị đản cùng tam đản cách vận dụng dị năng, mà Nhan Tử Dạ thì dạy tiểu tứ, tiểu ngũ. Dù sao hai đứa cũng là yêu, bất đồng với nhóm đại đãn, vì thế cần Nhan Tử Dạ tự mình dạy.
Những ngày sau đó, An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ dạy chúng cách biến thân. Sau khi phá xác, chỉ cần tinh thần lực hoặc năng lượng của đám nhóc đạt tới một tiêu chuẩn nhất định thì có thể biến thân, đương nhiên cần có phụ mỗ dạy.
Năm đứa nhóc đều rất thông minh, học tập cũng rất nhanh. An Nhĩ Tư chỉ cần dạy một chút, chúng liền nắm được. Bởi vì sức chiến đấu của đám nhỏ rất mạnh, trí lực cũng cao nên sau khi biến thành hình người thì bộ dáng của chúng tương tự với đứa nhỏ tầm ba tuổi.
Đại đản cùng nhị đản sau khi biến thành người thì có mái tóc bạc chói mắt hệt như An Nhĩ Tư, ngũ quan cũng thực tương tự. Thân mình đại đản gầy hơn nhị đản một chút, bất quá vẫn có nét tròn trĩnh mũm mĩm của trẻ con. Tam đản thì không có gì biến hóa, chẳng qua từ bộ dáng con nít một tuổi biến thành ba tuổi, cái đuôi cũng biến thành hai chân, thú văn trên trán biến mất.
Lúc còn là hình thú, tiểu tứ cùng tiểu ngũ rất giống nhau, khi biến thành hình người quả thực là giống như đúc, ngay cả nhóm gia chủ Cái Nhĩ cũng có lúc không phân rõ. Tiểu tứ cùng tiểu ngũ rất giống Nhan Tử Dạ, quả thực có thể nói là bản thu nhỏ của cậu.
Năm đứa nhóc sau khi có thể biến thành hình người so với lúc còn là hình thú lại càng nghịch ngợm hơn, chớp mắt đã không biết chạy đi đâu. Tiểu Thứ cùng A Ngốc chạy theo phía sau chúng tới sức cùng lực kiệt, tâm lực tiêu hao quá độ.
Bất quá cũng may có nhóm gia chủ Cái Nhĩ ở, bọn họ thực ra rất nguyện ý chơi trò trốn tìm với đám nhóc, ngay cả Khắc Lỗ Tư vẫn luôn lạnh lùng như băng khắc cũng không ngoại lệ.
Thế nên hiện giờ mỗi ngày gia tộc Cái Nhĩ đều trình diễn một màn trốn tìm đại chiến đầy hồi hộp gây cấn.
Theo lý mà nói, Bối Cơ cùng Tạp Mễ Nhĩ thân là quốc vương, quốc hậu Á Bá Lan rời đi lâu như vậy cũng nên trở về, Khắc Lỗ Tư là gia chủ Mã Khắc Tân cũng bận rộn đủ việc, thế nhưng bởi vì đám nhỏ phá xác sớm nên bọn họ quyết định chờ qua ngày thập nhật chi kỳ của chúng rồi mới về. Có chuyện gì thì thông qua thông tấn khí xử lý.
Ở tinh tế có một quy định, sau khi đứa nhỏ phá xác được mười ngày thì gia tộc sẽ cử hành một nghi thức ra mắt, đầu tiên là báo cho thân nhân bằng hữu biết gia tộc bọn họ có tân hậu đại chào đời, thứ hai là để mọi người nhận thức đứa nhỏ. Thứ ba là khoe khoang, đối với tinh tế có tỉ lệ sinh dục gian nan mà nói, có đứa nhỏ chào đời chẳng khác nào có được một báu vật quý giá.
Vừa mới tổ chức hôn lễ xong, hiện giờ lại làm yến tiệc giới thiệu đám nhỏ, gia tộc Cái Nhĩ năm nay việc vui kéo tới liên tục a! Đối với các đại gia tộc, bữa tiệc này so với hôn lễ của Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư còn đáng quan tâm hơn.
Bọn họ hiển nhiên là hướng về phía năm đứa nhóc mà tới, trước không nói tới tiểu bán thú nhân, ngay cả tiểu thú nhân bọn họ cũng muốn tranh. Phải biết bốn tiểu thú nhân này chính là tiểu vương tử Á Bá Lan, chúng có huyết thống của vương thất Á Bá Lan, kia sức chiến đấu sau này nhất định sẽ rất cao. Hơn nữa xét về thế lực thì không ai có địch lại, quả thực là có thể đi ngang ở tinh tế.
Đương nhiên, lực chú ý của mọi người vẫn đặt trên người tiểu bán thú nhân nhiều hơn. Toàn bộ thú nhân trẻ tuổi trong gia tộc được huy động, ngay cả tiểu thú nhân vừa sinh ra không tới nửa năm cũng không buông tha. Đây chính là cơ hội hiếm có, nếu thú nhân nhà mình bị An Nhĩ Tư hay Nhan Tử Dạ coi trọng, hoặc được nhóm quốc vương Á Bá Lan để mắt tới thì chẳng khác nào có thể trực tiếp ôm tiểu bán thú nhân về nhà a!
Vì tiểu bán thú nhân, vì phồn vinh của gia tộc, nhóm đại gia tộc nghĩ tới nổ đầu, tìm hết mọi cách trở thành người nổi bật nhất trong yến tiệc, có thể hấp dẫn được tiểu bán thú nhân hoặc nhóm gia trưởng.
…
Hoàn Chương .