“Ông trời của tôi ơi, vốn tưởng là đồn đãi thôi, thật không ngờ đội Khắc Lôi Đốn lại mạnh tới vậy, đặc biệt là giống cái đấu trận cuối, quả thực là mạnh tới không tưởng. Nếu ai đụng phải cậu ta thì đúng là thảm rồi.”
“Này tính là gì, tôi nói cho cậu biết, nếu giống cái này đụng phải thú nhân cấp D của Cách Lạp Tư mới thú vị, cả hai đều có dị năng hệ thủy, lúc đánh nhau nhất định sẽ rất phấn khích.”
“Học viện Khắc Lôi Đốn đúng là thâm tàng bất lộ, trước kia bên bọn họ có mấy thú nhân lợi hại đâu, thật không ngờ lần này đột nhiên xuất hiện nhiều như vậy. Đừng nói là đã bồi dưỡng từ lâu rồi đi.”
“Giống cái kia quả thực chính là mẫu bầu bạn trong mộng của tôi, nếu có thể lấy được cậu ta thì tốt quá.”
“Cậu á? Nằm mơ đi. Nói không chừng người ta đã sớm có đối tượng rồi.”
…
Thực lực của nhóm học trò Khắc Lôi Đốn lần này quả thực rất mạnh, giống cái kia là người xuất sắc nhất, cũng được chú ý nhất. Sau khi nhìn thấy sức chiến đấu của giống cái kia, ánh mắt của quốc vương Ni Lạp Nhĩ đế quốc cùng Ngải Bố Lỗ đế quốc đều lóe sáng. Rất nhiều người thừa kế của các đại gia tộc cũng chú ý.
Phải biết, sức chiến đấu mạnh mẽ chứng tỏ gen của giống cái kia rất cường đại, nếu kết hợp với thú nhân, tỷ lệ bị gen thú nhân cắn nuốt cũng nhỏ hơn. Kia đại biểu năng lực sinh dục mạnh hơn những giống cái khác, hơn nữa gen của hậu đại cũng rất mạnh.
Những người khác đều nhìn chằm chằm giống cái đang bước xuống sân thi đấu, chỉ có đám Nhan Tử Dạ không chú ý. Nhan Tử Dạ không nói rồi, An Nhĩ Tư tuy không thích giống cái mảnh mai nhưng cũng không phải chưa từng gặp giống cái có sức chiến đấu cường đại. Chỉ là An Nhĩ Tư không thích bọn họ, anh chỉ có tình cảm đặc biệt với một mình Nhan Tử Dạ, thế nên cũng không để tâm tới giống cái kia.
Áo Đức Kỳ trực tiếp nhất, trong mắt anh chỉ có kẻ mạnh cùng kẻ yếu, không hề phân chia theo giống đực cùng giống cái, thế nên giống cái xuất sắc kia trong mắt Áo Đức Kỳ chỉ là một kẻ mạnh mà thôi, không hề có ý gì khác. Hải Bác Lạc thì đang phiền não nếu đụng phải giống cái kia thì nên làm thế nào, đối phó ra sao. Ngải Luân thì vẫn luôn cúi đầu, không biết anh rốt cuộc có thấy rõ bộ dáng của giống cái kia không nữa.
Thế nên sau khi xem xong trận đấu, đám Nhan Tử Dạ không hề hứng thú với giống cái kia liền chuẩn bị quay về khách sạn. Chính là giống cái làm người ta chú ý kia cư nhiên lại đi về phía bọn họ.
Giống cái kia trực tiếp đi tới trước mặt Nhan Tử Dạ, mở miệng nói: “Xin chào, cậu là Nhan Tử Dạ đúng không?”
Nhan Tử Dạ đang híp mắt tựa vào vai An Nhĩ Tư, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình thì mở mắt nhìn, cư nhiên là giống cái kia. Nhớ với vấn đề đối phương vừa hỏi, Nhan Tử Dạ gật gật đầu: “Tôi chính là Nhan Tử Dạ.”
“Xin chào, tôi gọi là Tân Địch, là học viên của Khắc Lôi Đốn.” Giống cái nọ cười khanh khánh vươn bàn tay phải trắng nõn của mình về phía Nhan Tử Dạ.”
“Nga, xin chào.” Xuất phát từ phép lịch sự, Nhan Tử Dạ cũng vươn tay nắm nhẹ tay đối phương, trong lòng thầm nghĩ, Lam tinh cũng có thói quen bắt tay à?
Bắt ta chỉ diễn ra trong hai giây mà thôi, thế nhưng khoảng thời gian ngắn ngủi này đã đủ làm Nhan Tử Dạ nhận được vô số ánh mắt sắc bén như lưỡi dao phóng tới. Mà ánh mắt An Nhĩ Tư cũng hơi híp lại.
Tựa hồ không chút để ý tới chuyện mình cùng Nhan Tử Dạ trở thành tiêu điểm chú ý, giống cái Tân Địch vẫn nhẹ giọng hỏi: “Năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hai mươi tuổi.” Đối với Nhan Tử Dạ, tuổi tác không có gì cần giấu diếm, chính là thực khó hiểu, giống cái này tự nhiên chạy tới hỏi mấy chuyện này làm gì a.
“Tôi có thể xin số liên lạc của cậu không?” Tân Địch thực chờ mong nhìn Nhan Tử Dạ, ánh mắt ngập nước cùng biểu tình mong đợi hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ hung ác trên sân đấu khi nãy.
Nhóm thú nhân ở xung quanh nghe thấy câu này thì đều tan nát cõi lòng. Hải Bác Lạc ở phía sau Nhan Tử Dạ kinh ngạc tới mức không thể diễn tả bằng lời. Mà An Nhĩ Tư ở bên cạnh thì vẫn mỉm cười thản nhiên, bất quá không biết vì cái gì, Nhan Tử Dạ cảm thấy nhiệt độ không khí xung quanh đang giảm mạnh.
Đối mặt với giống cái, thú nhân không nên cự tuyệt một yêu cầu đơn giản như vậy, hơn nữa có rất nhiều thú nhân hi vọng có được cơ hội này. Nhưng đáng tiếc, Nhan Tử Dạ không phải thú nhân, cũng không hiểu được cảm giác điên cuồng của thú nhân đối với giống cái, vì thế cậu cự tuyệt, hơn nữa còn cự tuyệt phi thường dứt khoát.
“Thật xin lỗi, thông tấn khí của tôi bình thường không thêm người lạ.” Nhan Tử Dạ là loại người nghĩ gì nói đó, thêm một người lạ chẳng khác nào tăng thêm một phần phiền toái, mà cậu thì thực chán ghét phiền toái, thế nên nếu không phải thực sự cần thiết, cậu sẽ không dính vào. Đặc biệt lại còn là một giống cái có thể mang tới đủ loại phiền phức.
“Tê…” Nhóm thú nhân ở xung quanh hít một ngụm khí lạnh, thực muốn đánh tên thú nhân không biết tốt xấu này một trận, cư nhiên lại cự tuyệt giống cái, lại còn là một giống cái có sức chiến đấu siêu cường, đầu óc cậu ta chắc chắn đã hỏng rồi.
An Nhĩ Tư mỉm cười, nhiệt độ không khí tăng trở lại, sau đó mở miệng nói: “Tiểu Dạ, tới giờ cơm trưa rồi.”
Ánh mắt Nhan Tử Dạ sáng lên, sau đó áy náy nhìn giống cái đối diện: “Thật có lỗi, tôi còn có việc, đi trước.” Nói xong, Nhan Tử Dạ liền kéo An Nhĩ Tư rời đi. Rau cải Nhan Tử Dạ mang tới, mấy ngày nay đã sớm ăn hết, An Nhĩ Tư liền bảo người mang tới một mớ, tuy kém hơn rau cải Nhan Tử Dạ gieo trồng nhưng hương vị cũng không tệ. Quan trọng là nghe nói có mang tới thịt tinh tế thú tươi mới, nhất định phải hảo hảo nếm thử.
Nhan Tử Dạ đã hoàn toàn thăng cấp thành kẻ ham ăn, đầu óc bây giờ chỉ còn nghĩ tới ăn ăn ăn, làm sao còn tâm trí để ý tới giống cái kia nữa.
Thấy Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư cứ vậy rời đi, đám Hải Bác Lạc vô thức đuổi theo, lúc đi ngang qua người giống cái, Hải Bác Lạc không khỏi tặng cho đối phương một ánh mắt đồng tình
Giống cái đáng thương, bị cự tuyệt trước mặt công chúng không nói, trong mắt Nhan Tử Dạ cư nhiên còn không hấp dẫn bằng bữa cơm trưa. Đúng là đáng thương mà!
Nhóm thú nhân chung quanh thấy đám Nhan Tử Dạ bỏ lại giống cái rời đi, đều bắt đầu nghị luận.
“Ông trời của tôi ơi, thú nhân kia cư nhiên lại cự tuyệt giống cái, cậu ta rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?”
“Nếu là tôi thì đã sớm nhào lên rồi, giống cái kia hiện giờ chính là hình mẫu bầu bạn lý tưởng của đại đa số thú nhân a!”
“Thực không phong độ mà, sao có thể đối xử với giống cái như vậy, tôi muốn khiêu chiến cậu ta.”
“Này không liên quan tới vấn đề phong độ hay không phong độ đi, người ta không thích, chẳng lẽ cậu muốn bức ép người ta à. Có lẽ bởi vì cậu ta rất được giống cái hoan nghênh, vì tránh phiền toái nên mới cự tuyệt thẳng thừng như vậy.”
…
Nhóm thú nhân tôi một câu bạn một câu, nếu là người khác thì rất có thể đã thẹn quá thành giận mà căm hận Nhan Tử Dạ. Thế nhưng giống cái kia chỉ mỉm cười: “Nhan Tử Dạ sao? Người này thực cá tính.”
Sắc mặt thú nhân tóc rám nắng vẫn đứng một bên quan sát nãy giờ có chút âm trầm. Đặc biệt là lúc nhìn thấy giống cái bị cự tuyệt cư nhiên không tức giận mà còn vui vẻ, tiếp đó còn khen ngợi Nhan Tử Dạ, cả gương mặt anh ta liền đen xì, rất đáng sợ. Mặc kệ là ai, nhìn thấy người mình yêu thích hứng thú với thú nhân khác thì đều khó chịu đi. Đặc biệt là sinh vật chiếm dục siêu cường như thú nhân.
Hừ, Nhan Tử Dạ của học viện Cách Lạp Tư, Cổ Đức Luân gã nhất định phải giẫm nát Nhan Tử Dạ dưới chân, để cậu ta phải cầu xin tha thứ, để Tân Địch biết gã mới là thú nhân cường đại, là thú nhân xứng đôi nhất với Tân Địch. Tân Địch là của gã, ai cũng không thể cướp.
…
Trên đường trở về, Hải Bác Lạc cứ trêu chọc Nhan Tử Dạ: “Này này Nhan Tử Dạ, thực nhìn không ra a, cậu cư nhiên được giống cái hoan nghênh như vậy. Trước đó tôi đã nói giống cái kia có hứng thú với cậu mà, cậu còn không chịu tin. Tôi đoán, cậu ta nhất kiến chung tình a, thế nào, có cảm tưởng gì không?”
“Phiền toái.” Nhan Tử Dạ phun ra hai chữ, còn không phải phiền toái sao, chỉ mới nói chuyện vài câu thôi đã bị vây xem. Hơn nữa hành động cự tuyệt giống cái kia tựa hồ bị rất nhiều thú nhân không vừa mắt. Quả nhiên giống cái chính là sinh vật mang tới phiền toái.
“Chỉ vậy thôi à? Không phải cậu nên hưng phấn kích động sao? Kia chính là bầu bạn lý tưởng của thú nhân a, giá trị chiến đâu cao như vậy, khả năng sinh dục khẳng định cũng rất cao. Tôi thấy ánh mắt của quốc vương Ngải Bố Lỗ cũng lóe sáng, có lẽ cũng coi trọng giống cái kia a.” Hải Bác Lạc nói ra suy đoán của mình, tuy bình thường hơi tùy tiện nhưng đôi lúc sức quan sát vẫn rất tỉ mỉ.
“Thích thì anh theo đuổi đi.” Nhan Tử Dạ không muốn dây dưa vấn đề này, trực tiếp tựa vào vai An Nhĩ Tư, nhắm mắt nghỉ ngơi. Thầm nghĩ, sao lại có thú nhân thích bát quái như vậy a?
“Này, Nhan Tử Dạ, tôi còn chưa…” Hải Bác Lạc đang định truy hỏi tiếp, kết quả bị An Nhĩ Tư đánh gảy.
“Tiểu Dạ mệt, cần phải nghỉ ngơi.”
Lúc này Hải Bác Lạc mới nhớ ra, An Nhĩ Tư vẫn còn ở bên cạnh, vì thế có chút chột dạ liếc nhìn An Nhĩ Tư một cái. Tuy An Nhĩ Tư vẫn mỉm cười như cũ, thế nhưng không biết vì sao, Hải Bác Lạc lại cảm thấy nụ cười của đối phương có chút đáng sợ.
Có lẽ là ảo giác đi.
Sau khi trở về, nhóm Áo Đức Kỳ ăn cơm xong thì liền rời đi, ăn no thì phải ngủ, này vốn là thói quen cuộc sống trước nay của Nhan Tử Dạ. Vừa mới về phòng nằm xuống giường, định ngủ bù một chút. Bất quá vì Nhan Tử Dạ không khóa cửa, An Nhĩ Tư gõ cửa xong thì trực tiếp mở cửa bước vào.
“An Nhĩ Tư, có chuyện gì?” Mí mắt Nhan Tử Dạ đã bắt đầu đánh nhau, sắp không mở ra nổi, bất quá vẫn cố ngồi dậy.
An Nhĩ Tư đi tới bên giường ngồi xuống, nhìn cái đầu bù xù của Nhan Tử Dạ thì lộ ra nụ cười cưng chiều, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Dạ cảm thấy giống cái gặp hôm nay thế nào?”
“Giống cái?” Đã bắt đầu có chút ngái ngủ, Nhan Tử Dạ ngơ ngác nói: “Cũng được.” Bộ dáng không tệ, sức chiến đấu không sai, vo với những giống cái khác, quả thực có chút xuất sắc.
Nhận được đáp án này, ánh mắt hoa đào của An Nhĩ Tư chợt lóe một tia hàn quang, một trận gió từ cửa sổ lùa vào, thổi bay những sợi tóc bạc của An Nhĩ Tư: “Tôi hiểu rồi, Tiểu Dạ ngủ đi, buổi tối tôi sẽ gọi em.”
Nhìn cánh cửa chầm chậm khép lại, Nhan Tử Dạ có chút khó hiểu, hiểu rồi là sao, An Nhĩ Tư hiểu cái gì a? Quên đi, mặc kệ, mệt muốn chết, hiện giờ ngủ quan trọng hơn.
…
Hoàn Chương .