Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

chương 87: trúng thưởng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhìn nhóm Nhan Tử Dạ đứng trước mặt, viện trưởng Cách Lạp Tư cười ha hả: “Ha hả, các trò không cần khẩn trương, gọi các trò tới đây cũng không phải chuyện to tát gì, chỉ là sức chiến đấu của các trò mạnh hơn nhóm thú nhân khác, vì thế đề mục kiểm tra cần phải nâng cao hơn.” Viện trưởng đưa ngón tay lên tạo thành một khoảng cách nhỏ, chẳng qua nhiệm vụ có phải chỉ khó hơn một chút hay không thì không biết được.

“Biết ngay mà.” Hải Bác Lạc nhỏ giọng lầm bầm, tuy không vui khi bị đối xử riêng biệt nhưng Hải Bác Lạc rốt cuộc vẫn bị ép phải rút đề mục.

“Tốt lắm, đề mục kiểm tra đã rút xong, bây giờ các trò không thể mở ra xem, chờ đến khi vào trong rừng rậm rồi xem.” Viện trưởng nói xong thì vỗ vỗ tay, đợi tất cả học viên đều rút đề mục xong mới nói tiếp: “Tôi nhắc lại một lần nữa, phạm vi kiểm tra chỉ nằm ở vùng bìa rừng. Lằn ranh biên giới chúng ta đã vạch rất rõ, nếu ai tự tiện tiến sâu vào trong để gặp phải bất trắc thì phải tự gánh hậu quả. Tốt lắm, hiện giờ tôi tuyên bố, kỳ thi tốt nghiệp trước thời hạn chính thức bắt đầu, thời gian tiến hành là ba ngày.”

Theo lời tuyên bố của viện trưởng, toàn bộ thú nhân mang theo dịch dinh dưỡng chờ đợi nhận vật phẩm rồi tiến vào rừng.

Viện phó đứng sau viện trưởng, nhìn nhóm Nhan Tử Dạ là nhóm cuối cùng tiến vào rừng rậm tinh tế thú, ông có chút cảm thán: “Đợt này sức chiến đấu của chúng so với các kỳ trước mạnh hơn rất nhiều. Đặc biệt là nhóm An Nhĩ Tư.”

“Quả thực không tồi.” Viện trưởng cũng nhịn không được khen ngợi một câu, sau đó hỏi viện phó: “Đúng rồi, tờ giấy ghi mấy thứ cần tìm trong rừng rậm tinh tế thú anh đưa tôi đâu rồi?” Viện trưởng lục lọi túi tiền nhưng không tìm ra, còn tưởng phó viện trưởng vẫn chưa đưa mình.

Phó viện trưởng khiếp sợ, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, cuối cùng gian nan nói: “Vừa nãy tôi vẫn thấy ngài cầm trong tay, bất quá lúc nhóm Nhan Tử Dạ rút đề mục xong thì không thấy đâu nữa, ngài không bất cẩn làm rơi nó vào thùng rút thăm đi?”

“Không thể nào?” Nghĩ tới khả năng này, viện trưởng cũng khiếp sợ vội vàng cầm lấy chiếc thùng rút thăm ban nãy. Vốn trong thùng chỉ có năm tờ giấy, thế nhưng sau khi nhóm Nhan Tử Dạ rút xong thì vẫn còn dư lại một tờ.

Viện trưởng cầm tờ giấy lên xem thử, ánh mắt lập tức trừng to, bộ dáng không dám tin: “Không xong, tờ giấy kia bị một trong năm đứa nhóc rút rồi.”

“A?” Phó viện trưởng dở khóc dở cười nói: “Kia phải làm sao vây giờ? Hay để tôi lập tức thông báo chúng trở lại, đổi đề mục khác?” Điểm khác biệt giữa hai tờ giấy là phải tiến sâu vào trong rừng rậm tinh tế thú mới có thể tìm được vật phẩm yêu cầu. Vốn phó viện trưởng định tự mình vào rừng tìm kiếm, bất quá viện trưởng đang rảnh rỗi nhàm chán nên bảo phó viện trưởng đưa mình đi tìm. Kết quả không ngờ lại phát sinh chuyện này.

Nhìn thấy bóng dáng nhóm Nhan Tử Dạ đã không còn, viện trưởng trầm mặc một lúc lâu rồi lắc đầu: “Quên đi, không cần đổi, cứ để chúng tìm. Độ khó quả thật hơi lớn một chút, thế nhưng ở vùng bìa rừng vẫn có, chỉ cần chúng tìm được ba trong số đó tôi sẽ cho thông qua. Tốt lắm, cứ vậy đi. Anh kiểm tra lại xem cần tìm thứ gì rồi gửi lại cho tôi.”

“Vâng.” Nếu viện trưởng đã nói vậy, phó viện trưởng chỉ đành bất đắc dĩ quay về kiểm lại, dù sao cũng là mấy thứ hiếm thấy nên phó viện trưởng cũng không nhớ rõ.

Ở bên kia.

Sau khi tiến vào rừng rậm tinh tế thú, nhóm Nhan Tử Dạ lập tức mở tờ giấy rút được, xem thử xem mình rốt cuộc rút trúng đề mục gì.

“Nga, ba ấu tể cô lỗ thú, cũng may a. Tôi cứ nghĩ là nhiệm vụ siêu khó gì đó, hóa ra viện trưởng chúng ta vẫn rất nhân từ.” Nhìn thấy đề mục trên lá thăm của mình, Hải Bác Lạc hưng phấn nói rồi nhìn qua phía Ngải Luân: “Ngải Luân, của cậu là gì?”

“Hỏa diệu thạch.” Ngải Luân mở tờ giấy của mình cho Hải Bác Lạc xem.

“Hỏa diệu thạch à, nhiệm vụ của cậu khó hơn của tôi a, muốn lấy được hỏa diệu thạch thì phải tìm ra hỏa diễm thú.” Hải Bác Lạc xem xong thì đi qua chỗ Áo Đức Kỳ, dòm dòm.

“Ấu tể cự ngạc thú cấp A? Ách, Áo Đức Kỳ, vận may của cậu thực kém a.”

Hải Bác Lạc nói xong, thấy ánh mắt lạnh băng của Áo Đức Kỳ quét về phía mình thì không khỏi run rẩy, cảm giác nhiệt độ xung quanh thoáng chốc giảm mạnh, Hải Bác Lạc vội vàng chạy tới chỗ An Nhĩ Tư: “An Nhĩ Tư, của cậu là gì?”

An Nhĩ Tư cười nhạt nói: “Tinh hạch ngụy cấp S vô thuộc tính.”

Nghe thấy đề mục của An Nhĩ Tư, Hải Bác Lạc lập tức hít một ngụm khí lạnh: “Tinh hạch ngụy cấp S vô thuộc tính? An Nhĩ Tư, vận may của cậu rốt cuộc kém cỡ nào a?”

Tất cả mọi người đều biết tinh hạch tinh tế thú sở dĩ hiếm có như vậy vì lúc chiến đấu, một khi phát hiện mình không đánh lại, tinh tế thú rất thích động quy vu tận với địch nhân, cũng chính là tự bạo. Nếu muốn có được một viên tinh hạch đầy đủ thì phải giết chết tinh tế thú trước khi nó tiêu hao hết năng lượng trong tinh hạch, sau đó lấy tinh hạch từ trong cơ thể nó.

Muốn giết chết tinh tế thú trước khi năng lượng trong tinh hạch cạn kiệt cũng không dễ, nếu không phải cao hơn một hai cấp bậc thì căn bản không có khả năng. Mà An Nhĩ Tư vốn là ngụy cấp S, muốn một mình tìm được tinh hạch ngụy cấp S là không có khả năng, lại càng miễn bàn tới tinh hạch vô thuộc tính.

“Không có vấn đề.” Nếu An Nhĩ Tư thật là thú nhân ngụy cấp S thì có chút khó khăn, đáng tiếc anh không phải, thế nên căn bản không để nhiệm vụ này vào mắt. Nụ cười trên mặt vẫn không chút biến đổi.

“Cậu thoải mái thật ấy.” Hải Bác Lạc thực khâm phục An Nhĩ Tư, không hổ là cao thủ, thực bình tĩnh a.

Hiện giờ chỉ còn lại Nhan Tử Dạ, ánh mắt mọi người đều tập trung qua, muốn xem xem cậu rút trúng đề mục gì. Kết quả sau khi mở tờ giấy lớn hơn hẳn của mọi người ra xem, vẻ mặt Nhan Tử Dạ trở nên rối rắm.

“Nhan Tử Dạ, cậu rút trúng cái gì vậy?” Hải Bác Lạc khẩn cấp hỏi.

“Này… có vẻ tôi trúng thưởng rồi a.” Nhan Tử Dạ đưa tờ giấy ra cho nhóm An Nhĩ Tư xem, biểu tình khá vi diệu.

Chỉ thấy trên tờ giấy lớn cỡ bàn tay kia viết chi chít chữ, tổng tộng có hơn mười loại.

Huyết lan hoa, song sinh thảo, xà dịch thảo, cự ngạc vương huyết…

Xem hết thảy mấy thứ được ghi, miệng Hải Bác Lạc đã há to tới mức có thể nhét vừa một quả trứng đà điểu: “Ôi trời, mấy thứ này là gì vậy, trừ bỏ song sinh thào cùng cự ngạc vương huyết, mấy thứ kia tôi chưa nghe thấy bao giờ.”

An Nhĩ Tư cũng nhịn không được nhíu mày: “Đề thi của Tiểu Dạ không bình thường lắm, có vài món chỉ có thể tìm thấy ở bên trong rừng rậm tinh tế thú. Hơn nữa cho dù tiến sâu vào bên trong, rừng tinh tế lớn như vậy, chỉ có ba ngày căn bản không thể tìm hết được.”

“An Nhĩ Tư, cậu biết mấy thứ viết trong đó à?” Hải Bác Lạc kinh ngạc hỏi.

“Ừm, cậu có thể lên mạng tìm tư liệu.” An Nhĩ Tư cầm lấy đề mục của Nhan Tử Dạ nghiêm túc xem xét, lại nhìn nhìn tờ giấy trong tay mình, phát hiện cư nhiên không phải cùng một loại. Tờ của Nhan Tử Dạ rõ ràng trắng hơn.

Áo Đức Kỳ lẳng lặng đứng bên cạnh cũng phát hiện điểm này, lên tiếng: “Đề mục kiểm tra lấy nhầm rồi.”

An Nhĩ Tư gật đầu: “Đúng vậy, hẳn là viện trưởng đã để nhầm đề mục.”

“Kia phải làm sao bây giờ? Hay trở lại tìm viện trưởng đi, chứ không Nhan Tử Dạ căn bản không có khả năng hoàn thành đề mục này.” Hải Bác Lạc lo lắng nói.

“Không còn kịp rồi.” An Nhĩ Tư quay đầu nhìn con đường bọn họ đi vào khi nãy, thản nhiên nói: “Kỳ thi quy định, một khi tiến vào rừng rậm tinh tế thú, trừ phi hoàn thành nhiệm vụ, bằng không một khi bước ra ngoài chính là từ bỏ.”

“Không sao, cứ dựa theo đề mục mà làm, có thể tìm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.” Đối với chuyện rút nhầm đề mục, Nhan Tử Dạ không chút hoảng hốt, chính là một kỳ thi mà thôi, cứ cố hết sức là được. Cho dù cuối cùng không thể hoàn thành kiểm tra, vài tháng sau không phải có một đợt kiểm tra nữa à, không có gì phải lo cả.

Thấy Nhan Tử Dạ lạc quan như vậy, An Nhĩ Tư mỉm cười hỏi nhóm Áo Đức Kỳ: “Chúng ta tách ra hay cùng hành động?”

Hải Bác Lạc nói: “Đương nhiên là cùng hành động rồi, Nhan Tử Dạ phải tìm nhiều thứ như vậy, một mình cậu ta căn bản không tìm nổi, chúng ta cùng hành động thì dễ dàng hơn.”

“Ừm.” Ngải Luân gật đầu đồng ý.

Áo Đức Kỳ không lên tiếng, cũng có nghĩa là đồng ý. Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư cũng không có ý kiến, vì thế tổ năm người cứ vậy thành lập.

Tiểu thứ cầu đang ngủ say trong túi áo Nhan Tử Dạ bị xóc nảy chầm chậm tỉnh dậy, sau khi bò ra khỏi túi áo thì vừa vặn nhìn thấy Áo Đức Kỳ đang đứng trước mặt Nhan Tử Dạ. Cái mũi nhỏ của tiểu thứ cầu giật giật tựa hồ ngửi thấy mùi gì đó, tiếp đó ánh mắt nó sáng lên, hồng ảnh chợt lóe, ‘xoạt’ một tiếng nhảy lên vai Áo Đức Kỳ.

“Chi chi chi chi…” Tiểu thứ cầu túm túm tóc Áo Đức Kỳ, thực hưng phấn kêu to.

Áo Đức Kỳ sửng sốt một chút, sau đó khóe miệng cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt, tiếp đó trong ánh mắt sửng sốt của Hải Bác Lạc, Áo Đức Kỳ lôi ra một túi thịt viên từ túi tiền rồi lấy ra một viên đưa tới bên miệng tiểu thứ cầu: “Ăn đi.”

Tiểu thứ cầu khẩn cấp gặm thịt viên, sau đó nó dùng móng vuốt chỉ chỉ về phía túi áo Áo Đức Kỳ. Áo Đức Kỳ hiểu ý, lại lấy thêm một viên thịt uy nó.

Hải Bác Lạc dùng sức dụi dụi mắt, kinh ngạc hỏi Nhan Tử Dạ: “Tôi không nhìn lầm chứ? Vừa nãy hình như Áo Đức Kỳ mỉm cười a, hơn nữa cậu ta cư nhiên mang theo thịt viên để uy tiểu thứ cầu? Không lẽ tôi bị ảo giác a?”

“Áo Đức Kỳ thích động vật nhỏ, này có gì kì quái a?” Nhan Tử Dạ khó hiểu, cậu cảm thấy Hải Bác Lạc phản ứng thái quá.

“Áo Đức Kỳ thích động vật nhỏ?” Hải Bác Lạc tiếp tục kinh hô, Áo Đức Kỳ không phải ghét nhất là động vật nhỏ đụng vào người à? Từ khi nào biến thành thích động vật nhỏ rồi, phải biết năm đó có một thú nhân cùng lớp vì mang thú cưng tới phòng học mà bị Áo Đức Kỳ đánh tới suýt tàn phế. Nguyên nhân là Áo Đức Kỳ dị ứng với động vật nhỏ a!

Hoàn Chương .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio