Ba người Áo Đức Kỳ vẫn một mực chờ đợi, tuy bị thương không nhẹ nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng.
Đợi hồi lâu vẫn không thấy Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư quay lại, Hải Bác Lạc vẫn luôn thiếu lòng kiên nhẫn bắt đầu buồn bực: “Sao vẫn không thấy bóng dáng đâu a, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?”
“Không thể nào, hai người đều là thú nhân cấp S, đối phó với hắc cự mãng cấp S hẳn không có vấn đề.” Ngải Luân cũng có chút lo lắng nhưng không muốn nghĩ theo chiều hướng xấu.
“Bọn họ, sẽ trở lại.” Áo Đức Kỳ dùng giọng điệu phi thường khẳng định nói.
“Áo Đức Kỳ, tựa hồ cậu rất tin tưởng bọn họ a.” Hải Bác Lạc nghi hoặc nhìn về phía Áo Đức Kỳ.
Áo Đức Kỳ ‘ừm’ một tiếng rồi không nói thêm gì nữa. Anh không phải loại người nói nhiều, không biết vì cái gì, Áo Đức Kỳ có niềm tin rất lớn đối với An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ.
“Đã trở lại, bọn họ đã trở lại rồi.” Từ thật xa, Hải Bác Lạc đã nhìn thấy An Nhĩ Tư biến thành hắc hổ chở Nhan Tử Dạ bay về phía này.
Đợi Nhan Tử Dạ nhảy xuống đất rồi, An Nhĩ Tư mới biến về hình người, bộ dáng hai người tuy thực chật vật nhưng trên người lại không có vết thương, ba người cũng yên tâm.
“Các cậu rốt cục đã trở lại, tụi này thực lo lắng a.” Hải Bác Lạc là người đầu tiên chạy qua đón.
Ngải Luân cũng không kém cạnh: “Đúng vậy, thấy hai người không sao thì tụi tôi cũng an tâm.”
Áo Đức Kỳ không nói gì, chỉ gật đầu với An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ.
“Tụi tôi không có việc gì, yên tâm.” An Nhĩ Tư đáp lại bằng một nụ cười ấm áp: “Thời gian không còn nhiều, chúng ta nhanh chóng quay về trả nhiệm vụ đi?”
“Ừm.”
Nhóm Áo Đức Kỳ đều ăn ý không hỏi An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ làm thế nào giải quyết hắc cự mãng, bởi vì bọn họ đã hiểu rõ mình cùng đối phương cơ bản không cùng cấp bậc. Tuy không biết vì sao lúc kiểm tra ở giải đấu tranh bá không tra được thực lực châm chính, thế nhưng cho dù tò mò cỡ nào bọn họ cũng không hỏi. Có một số việc tự mình biết thì tốt rồi.
Nhan Tử Dạ thấy nhóm Áo Đức Kỳ không có ý định hỏi mình cùng An Nhĩ Tư thì cũng không có ý giải thích. Giao tiếp với người thông minh thực thoải mái a.
Năm người trả nhiệm vụ trước khi thời gian chấm dứt đúng một giờ. Nhìn năm người trình lên vật phẩm nhiệm vụ, nhóm thú nhân nhìn thấy bộ dáng chật vật của bọn họ đang định cười nhạo đều lập tức ngậm miệng. Đặc biệt là lúc Nhan Tử Dạ trình vật phẩm của mình lên, toàn bộ thú nhân đã trả nhiệm vụ đều há hốc miệng.
“Khỉ thật, tôi nhìn thấy cái gì vậy, cự ngạc vương huyết, huyết lan hoa, song sinh thảo, nhiều như vậy Nhan Tử Dạ làm thế nào tìm được, hơn nữa vì sao vật phẩm nhiệm vụ của cậu ta lại nhiều như vậy, chẳng lẽ học viện cố ý chiếu cố à?”
“Thật lợi hại, nhiều như vậy cư nhiên có thể hoàn thành trong ba ngày. Bọn họ không tiến sâu vào rừng rậm tinh tế thú đi?”
“Khẳng định là có, trong đó có không ít vật phẩm chỉ có trong rừng rậm tinh tế thú. Bọn họ gan quá đi, không sợ gặp tinh tế thú cấp S cùng SS a”
“Xem ra vận may khá cao, tựa hồ không đụng phải, bằng không cũng không có khả năng hoàn hảo vô khuyết đứng ở đây.”
“Không hổ là thú nhân ngụy cấp S, tôi mà đạt được sức chiến đấu như vậy thôi thì đã cảm thấy mỹ mãn rồi.”
…
Vật phẩm Nhan Tử Dạ tìm được kỳ thực có chút đặc thù nên những học trò khác căn bản nhìn không ra, thế nhưng phó viện trưởng cùng viện trưởng thì lại có thể. Nhìn Nhan Tử Dạ trình vật phẩm lên, viện trưởng kinh ngạc hỏi: “Toàn bộ là trò tự mình tìm?”
Nhan Tử Dạ lắc đầu, thực thành thực nói: “Không phải, nếu không phải có An Nhĩ Tư, tôi không chắc có thể tìm được toàn bộ.”
“Các trò tiến bên trong vào rừng rậm? Tôi không phải đã nhấn mạnh không thể vào trong à? Chẳng lẽ các trò không biết bên trong chẳng những có rất nhiều tinh tế thú cấp S, mà còn cả cấp SS à?” Viện trưởng nhíu mày, giọng điệu nghiêm khắc nói.
Được rồi, kỳ thực trong giọng nói nghiêm nghị kia còn ẩn chứa chút kinh ngạc. Bởi vì ngay cả viện trưởng cũng không ngờ Nhan Tử Dạ cư nhiên tìm được toàn bộ vật phẩm. Vốn nghĩ chỉ cần tìm được một thứ thôi ông sẽ cho Nhan Tử Dạ hoàn thành. Thế nhưng hiện giờ Nhan Tử Dạ đã tìm được tất cả, viện trưởng có chút không biết làm thế nào.
Bọn họ chẳng những gặp tinh tế thú cấp S mà còn gặp cả cấp SS, còn đánh vài trận. Đương nhiên việc này Nhan Tử Dạ sẽ không nói, cậu chỉ ngáp một cái rồi nhàn nhạt nói: “Không có cách nào, rút thăm trúng giải thưởng lớn a. Vì hoàn thành nhiệm vụ chỉ có thể bí quá hóa liều a.” Sau khi nói xong, giọng điệu Nhan Tử Dạ lập tức thay đổi: “Cũng không biết là ai coi trọng tôi như vậy, cư nhiên cho tôi một nhiệm vụ thực ‘đơn giản’, phải hảo hảo cám ơn người này mới được.”
Nhan Tử Dạ nhìn viện trưởng, nặng nề phun ra hai chữ ‘đơn giản’.
Lúc Nhan Tử Dạ nói xong, An Nhĩ Tư lập tức tiếp lời: “Đúng vậy, tôi cảm thấy vật phẩm nhiệm vụ của Tiểu Dạ tựa hồ không phù hợp với nội dung kiểm tra.”
“Đúng vậy đúng vậy, có thể là đạo sư ra đề cố ý muốn làm khó dễ người ta!” Hải Bác Lạc cũng bất bình. Tuy đề mục bọn họ rút được là từ chỗ viện trưởng nhưng tất cả mọi người đều biết người ra đề không phải ông mà là nhóm đạo sư trong học viện. Thế nên Hải Bác Lạc còn tưởng đạo sư cố ý ra đề mục như vậy muốn làm khó bọn họ.
“Kỳ thực trước đó tụi tôi đã muốn quay về hỏi rõ ràng, thế nhưng học viện có quy định sau khi tiến vào rừng rậm, trừ phi giao trả nhiệm vụ, bằng không sẽ coi là từ bỏ kiểm tra. Thế nên tụi tôi mới không quay về đổi lại. Cũng may Nhan Tử Dạ may mắn, bằng không nhiệm vụ lần này đã thất bại rồi a. Chuyện này tôi hi vọng viện trưởng có thể tra xét một chút xem rốt cuộc là vị đạo sư không có trách nhiệm nào ra đề làm khó người ta như vậy.” Ngải Luân hiếm có dịp không phải đang chiến đấu mà vẫn ưỡn ngực, dám nói ra những lời như vậy với viện trưởng, anh phải tích góp không ít can đảm a.
“Ừm.” Ngay cả Áo Đức Kỳ vẫn luôn lạnh lùng cũng cảm thấy nhiệm vụ của Nhan Tử Dạ quá biến thái.
Đối mặt với sự chỉ trích của năm người, viện trưởng cùng phó viện trưởng đều thực xấu hổ, bởi vì bọn họ chính là vị ‘đạo sư không có trách nhiệm’ kia.
“Khụ khụ…” Viện trưởng làm bộ ho khan hai tiếng, biểu tình có chút quái dị, ánh mắt có chút mơ hồ. Bất quá rất nhanh ông lại khôi phục bình thường, bộ dáng hăm hở làm chủ cho năm người: “Bởi vì tôi không xem qua đề mục trước nên cũng không ngờ lại xuất hiện nhiệm vụ khó như vậy. Tôi nhất định sẽ nghiêm túc kiểm tra xem rốt cuộc là vị đạo sư nào hồ đồ như vậy. Các trò cứ yên tâm, nếu là lỗi của đạo sư thì tôi cũng không truy cứu việc các trò tiến vào trong rừng rậm tinh tế thú nữa.”
Đứng phía sau viện trưởng, nhìn bộ dáng nói dối vẫn không chớp mắt của đối phương, phó viện trưởng nhịn không được giật giật khóe miệng. Thân là viện trưởng, làm trò trước mặt học trò của mình như vậy được sao?
Nghe viện trưởng nói vậy, năm người trả nhiệm vụ thành công liền đứng qua một bên.
Hải Bác Lạc nhịn không được nói: “Thật không ngờ viện trưởng cư nhiên dễ nói chuyện như vậy, trước đó tôi cứ tưởng cường giả cấp SS rất khó ở chung a. Nếu không phải Nhan Tử Dạ mở đầu, tôi cũng không dám trách cứ viện trưởng như vậy.”
“Dễ?” Nhan Tử Dạ liếc nhìn viện trưởng đang nói chuyện gì đó với phó viện trưởng ở trên đài, thấp giọng nói: “Ông ta đương nhiên phải dễ tính rồi, bởi vì người đưa sai đề mục chính là ông ta.”
“Cái gì?” Hải Bác Lạc kinh hô, nhìn thấy nhóm thú nhân ở xung quanh đều nhìn về phía mình thì lập tức bụm miệng cười gượng với bọn họ, tiếp đó thần bí hề hề hỏi Nhan Tử Dạ: “Không thể nào, viện trưởng là cường giả cấp SS, hẳn sẽ không cố ý làm vậy đi?”
“Không phải cố ý, mà là vô tình.” Nhan Tử Dạ hơi nheo mắt lại: “Lúc rút thăm tôi phát hiện trong thùng còn tới hai lá. Theo lý mà nói, tôi là người cuối cùng thì hẳn chỉ còn lại một lá thăm mới đúng. Sau đó thấy đề mục thì tôi liền hiểu ra, hẳn đã có người bỏ thêm vào.”
“Chính là cũng không chắc là viện trưởng đi? Cũng có thể là người khác?” Ngải Luân nhỏ giọng nói.
“Không, tôi khẳng định chính là viện trưởng. Bởi vì biểu tình khi nãy đã bán đứng ông ta.” Nhớ lại biểu tình chột dạ của viện trưởng khi nãy, Nhan Tử Dạ liền nhịn không được muốn cười. Viện trưởng tựa hồ không phải người biết giấu diếm, Nhan Tử Dạ chỉ mới thử hai ba câu viện trưởng đã lọt hố. Biểu tình quái dị, ánh mắt dao động, nhất định là có tật giật mình.
“Mỗi lần học viện kiểm tra, nhóm đạo sư sẽ tiến vào rừng rậm tinh tế thú tìm kiếm vật phẩm, tôi nghĩ lá thăm Tiểu Dạ rút được chính là vật phẩm viện trưởng cần tìm kiếm năm nay. Có thể là không cẩn thận bỏ vào.” An Nhĩ Tư suy đoán.
“Nếu thực là vậy thì viện trưởng cũng quá giảo hoạt đi, này gọi là gì nhỉ?” Hải Bác Lạc nhất thời không tìm ra từ.
“Vừa ăn cắp vừa la làng.” An Nhĩ Tư cười nói.
“Đúng, chính là vừa ăn cắp vừa la làng, quả thực là xấu xa a.” Hải Bác Lạc vỗ tay một cái, hô lớn.
Năm người đang tán gẫu thực vui vẻ thì một thú nhân tóc đen chạy tới trước khi thời hạn kết thúc mười phút. Vừa vặn đủ thời gian để giao trả nhiệm vụ.
Người kia chính là Á Đức Na Đạt vừa mới thăng lên cấp S. Sau khi bị Nhan Tử Dạ đánh bại ở kì thi xếp hạng, gã liền liều mạng tu luyện, hiện giờ sức chiến đấu so với trước kia đã gia tăng rất lớn. Thấy tất cả thú nhân đều tham gia kì thi tốt nghiệp sớm này nên gã cũng tham gia theo. Thật không ngờ nhiệm vụ rút được lại khá khó khăn, thế nên gã phải tìm kiếm suốt ba ngày, cuối cùng tìm được vào khoảnh khắc cuối cùng. Cũng không quản bản thân hiện giờ mệt mỏi thế nào, gã lập tức chạy ra khỏi rừng rậm, chỉ sợ chậm một giây thôi thì nhiệm vụ sẽ thất bại.
Sau khi thành công trả nhiệm vụ, gã thở phào một nơi, lúc xoay người đi tới chỗ nhóm thú nhân hoàn thành nhiệm vụ thì thấy nhóm năm người Nhan Tử Dạ.
Nhìn thấy Nhan Tử Dạ, Á Đức sửng sốt một chút rồi lộ ra biểu tình phức tạp.
Chạng vạng, khoảnh khắc mặt trời lặn xuống núi. Những thú nhân không thành công giao nộp nhiệm vụ đều tính là kiểm tra thất bại. Lần này độ khó khá lớn nên số lượng thú nhân thành công cũng không nhiều, ngoại trừ năm người Nhan Tử Dạ, trong số chín mươi chín người chỉ có hơn ba mươi người thành công.
Lúc ngồi phi hành khí trở về học viện thì trời đã tối, thế nhưng trong học viện đèn đuốc sáng trưng, ngoài đường cũng bật đèn sáng rực nên ban đêm cùng ban ngày cũng không có gì khác nhau.
Mọi người đều mệt mỏi suốt ba ngày nay, thế nên sau khi trở lại học viện thì đều nhịn không được lập tức quay về nhà.
Sau khi nói tạm biệt với nhóm Áo Đức Kỳ, Nhan Tử Dạ đang định lên phi hành khí của An Nhĩ Tư thì đột nhiên có người ở phía sau gọi cậu lại.
“Nhan Tử Dạ.”
…
Hoàn Chương .