Tinh Vân Đồ Lục Truyện

chương 111: hoá thần thức

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lồng cầu có đường kính hơn năm mét tản ra mùi máu tanh nồng nặc, lại thêm tiếng oan hồn gào góc thảm thiết không ngừng làm cho mọi người cảm giác như đang ở địa ngục chứ không phải là đang ở một cung điện nguy nga hùng vĩ.

"Khặc khặc khặc..."

Tiếng cười của Huyết Thủ Ma Đồ càng lúc càng khó nghe, như là tiếng kền kền kêu, cũng giống như tiếng lệ quỷ chết đi nhưng không cam lòng mà kêu gọi từ địa ngục.

Cả người lão đã khô héo, giống như một thân cây thiếu nước lâu này, da đã nhăn lại và xuất hiện cả những vùng da chết. Đáng sợ hơn chính là máu thịt trong cơ thể lão đã biến mất không còn chút nào, chỉ còn cái bị da bọc bộ xương khô, đúng là cái cảnh khủng khiếp.

Xác ướp, có thể gọi lão là vậy. Trên đỉnh đầu trụi lủi còn mấy cọng lông đang đung đưa trong gió. Thật... không còn từ gì để tả được cái cảm giác tởm lợm này.

Đôi mắt của lão nhìn ai đều làm cho người đó sởn cả gai ốc! Nó không phải trống rỗng mà nó mang lại cho người ta cảm giác tịch mịch, giống như một cái động đen không đáy muốn hút tất cả linh hồn vào đó, làm cho những linh hồn ấy đều phải bị cô độc như nó. Nó không phải là mắt người mà là một ánh mắt ma quỷ trong truyền thuyết!

Xoạt!

Cơ Trường Không tiếp xúc ánh mắt đó thì lập tức dựng tóc gáy, rùng mình một cái, nửa người phải giằng co.

Không chỉ có hắn, cả mấy người Thuỷ Tâm Ngân cũng vậy. Dù là tu sĩ Đạp Hư tầng chính nếu tiếp xúc ánh mắt kia đều nhịn không được, đó là một khí tức hung ác không cách nào tưởng tượng được, ngay cả linh hồn đều bị run rẩy.

Cập cập, cập cập...

Sau lưng mọi người phát ra tiếng động lạ thường, mấy người Thuỷ Tâm Ngân quay đầu nhìn lại thì thấy lão tổ Lý gia.

Dưới con mắt khủng bố đó, lão tổ Lý gia run cầm cập, hàm răng va vào nhau phát ra tiếng động. Thật là một cái cảnh khó nói nên lời, nếu không phải còn có những vị Đạp Hư ở chỗ này, cái vị gia chủ này có phải đã tè ra quần rồi không?

Nhưng bây giờ không ai còn lòng dạ nào mà chê cười y!

"Cơ Trường Không, ngươi đi chết đi, chỉ là một tên tiểu tử còn chưa đủ lông cánh mà dám đối nghịch với bổn toạ. Ngươi, chết đi." Tiếng rít bén nhọm đâm vào màng nhĩ mỗi người.

Ô...ô...n...g!

Quả cầu máu bắt đầu chấn động, vặn vẹo, rồi sau đó một khuôn mặt bằng máu xuất hiện trước mắt mọi người.

Người máu này cũng bắt đầu có tứ chi, nhưng không có đầy đủ ngũ quan. Thế nhưng không biết vì sao nó lại mang đến cho mọi người cái cảm giác dường như trong không gian tối tăm đang có một đôi mắt đỏ đang nhìn chăm chăm bọn họ.

Đại thủ lĩnh vừa lùi về một bên vừa có lòng tốt mà mở miệng hỏi: "Cơ huynh, có muốn chúng ta hỗ trợ hay không?"

"Đa tạ hảo ý, không cần." Cơ Trường Không cũng không quay đầu lại, đáp.

"Đã như vậy, chúng ta lui về sau xem Cơ huynh đại triển thần uy. Có lẽ một tên ma đầu sẽ không làm khó được Cơ huynh." Thuỷ Tâm Ngân vừa khen vừa lùi về sau.

Đạp Hư tầng chính chưa chắc đã sợ lão ma máu này nhưng trong đầu họ đang ôm cái ý nghĩ ôm cây đợi thỏ, mong đối phương lưỡng bại câu thương nên hiện tại chỉ cầu mong đổ thêm dầu vào lửa mà thôi.

Áp lực của Cơ Trường Không hiện tại nặng lớn như quả núi, hắn không có thì giờ mà đấu võ mồm với bọn họ.

Cái quả cầu máu này tạo cho người ta cái cảm giác rất khó chịu, không thể nào vẫy vùng, giống như lúc bị người ta ném vào đầm lầy, trời đất âm u, không thấy mặt trời, bốn phía lại luôn có khí tức chết chóc bao phủ.

Ầm!

Hắn đánh ra một quyền, không trung rung động, khủng bố vô cùng, chính là Man Vương Quyền đánh vỡ chính tầng trời. Cơ Trường Không muốn dùng thực lực tuyệt đối phá vỡ áp lực tinh thần.

Chắc chắn một tu giả Đạp Hư tầng ba như Huyết Thủ Ma Đồ dù có dùng át chủ bài cuối cùng cũng không thể nào có được sức mạnh khủng bố đến như vậy, hẳn là lão đang dùng thân mình làm trung gian và triệu hoán ra một cái gì đó rất ghê gớm.

Tuy rằng Man Vương Quyền có sức mạnh kinh hãi thế tục, chính Thánh Nhân còn sợ nhưng vì tu vi và sự lĩnh ngộ của Cơ Trường Không không đủ nên không thể nào rung chuyển được hoàn cảnh kinh khủng trước mắt này.

"Không có tác dụng gì đâu, ngươi phải chết, đó là chuyện ngươi không thể thay đổi được. Ngươi vẫn chưa rõ sao? Một chiêu này của bổn toạ là mạnh nhất, cho tới bây giờ bổn toạ mới hiểu được nó. Khặc khặc khặc..." Thanh âm hưng phấn của Huyết Thủ Ma Đồ làm cho người ta cảm thấy không rét mà run.

Một chiêu mạnh nhất? Là ý gì đây? Bỗng nhiên Cơ Trường Không cảm thấy tim đập liên hồi.

"Vẫn chưa hiểu à? Chưa hiểu mới tốt đó. Ngươi hãy mang theo cái không hiểu đó mà xuống địa ngục đi. Khặc khặc, thật không ngờ, thật không ngờ bổn toạ cũng có được ngày này." Huyết Thủ Ma Đồ càng lúc càng hưng phấn.

Lão từ từ rảo bước tới, bàn chân dẫm lên chỗ nào thì chỗ đó đều vang lên tiếng xì xì và khi lão bước tiếp thì nơi trước đó đã in lại một dấu chân màu đen.

Áp lực thật lớn! Huyết nhân này giống như liên kết chặt chẽ với mặt đất nơi đây, mỗi bước tiến tới đều làm cho đối phương, là Cơ Trường Không, cảm thấy áp lực không thôi. Từ gã toả ra một loại khí tức khủng bố, làm cho người khác phải run sợ, cứ cảm thấy nếu để bị tia khí tức đó xuyên qua cơ thể thì sẽ tan tành.

Oanh!

Cơ Trường Không lại không lùi mà tiến tới, dưới áp lực nặng nề đó nhưng mạnh dạng tiến lên. Tu giả là vậy, không biết lùi bước là gì.

Áp lực to lớn đều đổ dồn lên người hắn, hắn phải gồng mình hết sức để chống lại, cơ thể run rẩy, máu cũng gần như không lưu thông trong người. Thật là một sức mạnh bá đạo, đủ để dời núi lấp biển. Nếu Cơ Trường Không mà không có thân thể tốt như thần binh lợi khí thì chỉ sợ đã bị chia năm xẻ bảy từ lâu rồi.

Hắn vẫn tiến lên, từng bước một, dù khó khăn nhưng nó không làm hắn bị khuất phục. Và cuối cùng, hắn đã đến trước mặt gã.

Hắn dồn hết sức mạnh vào chân và đạp xuống, mặt đất liền rung chuyển, một nắm đấm của một người có màu đồng cổ mạnh mẽ đánh lên cơ thể của huyết nhận.

Rắc!

Một khắc sau, một tiếng nhỏ vang lên, huyết nhân nổ tung, giống như một bong bóng bị đập vỡ.

"Chuyện gì thế này?" Nhị thủ lĩnh đứng ở đằng xa kêu lên một tiếng đầy sợ hãi.

Khí thế huyết nhân y cũng cảm nhận được, nó rất mạnh, làm cho người ta cảm thấy áp lực dữ dội, không thể nào phản kháng nhưng tình huống bây giờ là thế nào đây? Vì sao huyết nhân lại dễ dàng tan vỡ như vậy? Chẳng lẽ thực lực của Cơ Trường Không rất mạnh?

Không, tuyệt đối không thể nào!

Nếu thực lực của hắn mạnh như vậy thì tuyệt đối sẽ không thể nào diễn biến tới tình cảnh này. Nhất định hắn sẽ không để bọn họ sống đến bây giờ.

Thật sự kì lạ. Đại thủ lĩnh cũng nhíu mày suy nghĩ. Dù kiến thức lão rộng rãi nhưng cũng không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Không đúng, mau nhìn hắn. Hắn bị sao vậy?" Cũng ngay lúc mọi người đang thất thần, Tam thủ lĩnh bỗng lạc giọng kêu lên.

Hả?

Mọi người nghe thấy vậy thì lập tức tập trung nhìn vào hắn. Tất cả tu giả hiện ở nơi này, yếu nhất cũng là Thiên Môn đỉnh phong, và ai cũng nhìn thấy sự bất ổn ở hắn.

Chiến ý đang tuột xuống nhanh chóng, khí thế toàn thân cũng biến mất nhanh như thác nước.

"Kì lạ, thật sự không thể lý giải được, rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra..."

"Không phải chết rồi đó chứ..."

"Ai mà biết được, chết rồi cũng tốt. Nhưng mà có lẽ là không, hắn rất mạnh..."

...

Cả đám người suy đoán tùm lum nhưng cuối cùng ai cũng không thể có một cái kết về sinh tử của hắn.

Bọn họ đã không thấy được rằng, ngay khi huyết nhân bị nghiền nát thì lập tức có một tia sáng đen đã chui vào cơ thể Cơ Trường Không. Dù là thân thể mạnh mẽ như thần binh lợi khí của hắn cũng không thể nào ngăn cản được.

Cái tia sáng đen kia sau khi chui vào cơ thể hắn thì lập tức chạy đến thức hải, thì ra nó chính là do vô số oan hồn tạo thành, nó chính là oán khí.

Cả đời Huyết Thủ Ma Đồ đã giết quá nhiều người, không đến ngàn vạn thì cũng đến trăm vạn người đã chết dưới tay lão, vì thế đã có vô số oan hồn xuất hiện. Khủng bố hơn chính là vì lão tu luyện bí pháp thôn phệ máu người nên những oan hồn này không thể giải thoát, vĩnh viễn bị giam cầm trong máu của lão.

Mà lão có được cái bí pháp này cũng là trong lúc vô tình, và nơi lão có nó chính là ở Tinh Thần Đại Liệt Cốc này. Lấy toàn bộ huyết dịch để tạo nên huyết nhân, trong đó chứa hết toàn bộ những oan hồn. Và thế là khi huyết nhân bị nghiền nát thì những oan hồn này lập tức đột nhập thức hải của hắn phá tan linh hồn hắn.

Trăm vạn linh hồn, một con số kinh khủng, chừng này thì sẽ tạo nên oán khí to cỡ nào. Dù lạ dạng nhân vật như Cự Đầu cũng chưa chắc có can đảm nếm thử.

Oan hồn nhập thể thì Cơ Trường Không liền bị mất đi tư duy, cả người đều bị trăm vạn oan hồn đóng băng. Cái khí tức âm lãnh của chúng như là nước thiên hà chảy ngược, mạnh mẽ vô cùng khó có thể chống cự được.

Trong thức hải của hắn hiện giờ chỉ còn lại ba khối Tinh đồ sáng chói và phần linh hồn còn lại của hắn hiện đang ở sau ba mảnh Tinh đồ này, được chúng bảo vệ. Dù vậy, một số lượng oan hồn khổng lồ vẫn đang hoá thành từng đợt sóng liên tiếp tràn tới, không hề ngừng nghỉ chút nào.

Nhưng Tinh đồ cũng không chịu thua, nó rất thần bí kì lạ uy năng vô cùng. Mỗi một lần con sóng oan hồn đánh tới thì một phần ba trong số đó bị nó bắt lấy và tinh lọc thành những lực lượng tinh khiết rồi dung nhập vào linh hồn của Cơ Trường Không. Dù vậy nhưng vẫn chỉ là như muối bỏ biển mà thôi.

Có đến tận trăm vạn oan hồn cơ đấy, một con số kinh khủng cỡ nào. Không những vậy, chúng không còn là oan hồn bình thường mà đã hoá thành lệ quỷ sau khi bị cái bí pháp kia ảnh hưởng.

Người già, trẻ nhỏ, thiếu nữ, phu nhân, hài nhi, binh sĩ, thương nhân, ăn mày... đang dạng và phong phú các chủng loại, chúng cứ lập loè bất định. Đâu đâu cũng chỉ thấy oan hồn, gần như chín phần thức hải của hắn đã bị bọn chúng chiếm lấy, chỉ còn lại một phần đang được bảo vệ với luồng ánh sáng của Tinh đồ.

Rầm rầm...

Sóng dồn sóng, từng đợt từng đợt không ngừng, lớp này lại cao hơn lớp sau.

Dù sao cũng chỉ có ba khối Tinh đồ không trọn vẹn, hơn nữa Cơ Trường Không lại không thúc dục nó, chỉ có thể bị động phòng ngự.

Từng chút rồi từng chút, Tinh đồ bắt đầu thả lỏng dần, giống như một con đê bì sóng trùng kích, qua thời gian lớp đá trên thân đê bắt đầu bong tróc ra rồi từ từ sập đổ. Tinh đồ cũng như vậy, nó cũng không thể kiên trì được lâu.

Thời gian đã trôi qua nửa nén hương, linh hồn của Cơ Trường Không đã tăng mạnh khoảng gấp ba lần so với trước kia, từ dạng vô hình nay đã hoá thành một bóng mờ u linh.

Ô...ô...n...g!

Thêm một hồn lực nữa dung nhập vào linh hồn của hắn, cũng ngay lúc này một sự mát mẻ sâu tận tỏng linh hồn, cảm giác như linh hồn được tắm mát.

Hắn cảm thấy các giác quan của mình bỗng nhiên thay đổi, minh mẫn nhạy bén hơn xưa, cả người thư thái nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Trong đầu hắn như đã được mở ra một thế giới mới, sau đó thần thức hình thành thôi dần dần hoá thành thực chất.

Bây giờ, ngay cả tiếng kim rơi hắn cũng có thể nghe thấy được, còn tiếng hô hấp của ai đó trong vòng trăm thước thì hắn lại nghe như tiếng sấm sét, to và rõ mồn một. Cho dù hắn nhắm mắt lại thì cũng có thể nhìn thấy bốn phía, rành mạch rõ ràng không gì có thể che giấu được dưới cảm giác của hắn.

Thần thức! Chính là nó, tu giả Đạp Hư mới có được!

Tu giả Đạp Hư, đạp không lướt gió, tất cả đều do thần thức. Nó rất quan trọng, nó là sự thăng hoa của linh hồn, huyền diệu vô cùng, khó có thể nói rõ ràng cho được.

Theo lý thuyết thì ngoài trừ những thiên tài tuyệt thế trong giới Đạo văn sư hình thành được thần thức thì ngoài ra không ai có thể có được thần thức trước lúc bước vào Đạp Hư. Đây là một cửa ải, là một bình cảnh, đại biểu cho việc tiến vào cảnh giới Đạp Hư của tu giả. Không những vậy, một khi bước vào Đạp Hư, lực lượng của linh hồn so với tu giả Đạp Hư này so với tu giả Đạp Hư hình thành nên thần thức khi đã bước vào Đạp Hư thì mạnh hơn rất nhiều.

Đây là chuyện mà vô số tu giả mong ước có được ngay cả trong giấc mơ, tâm linh sẽ nhạy bén nhìn thấu được bản chất, có thể tìm hiểu chiến kỹ pháp thuật dễ dàng hơn, bổn nguyên sẽ lớn mạnh hơn... Cơ Trường Không thật muốn cảm kích Huyết Thủ Ma Đồ đã dâng cho hắn một lễ vật to lớn như vậy.

À, có phải lại lễ vậy lớn hay không thì còn phải xem hắn có thể tiêu trừ những oan hồn còn lại không đã!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio