Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau đó cô cúi đầu nhìn nét mặt của Kiều Phương Hạ, nói: “Nhưng cũng có thể nói, chị và Lệ Đình Tuấn cùng nhau lớn lên cũng có nét giống nhau, không chừng nếu chị và anh ta cùng đi ra ngoài, người ngoài sẽ tưởng là anh em, ai nhìn cũng sẽ tin”
“Cả ngày nay chẳng biết trong đầu em nghĩ những thứ gì nữa!”
Kiều Phương Hạ cười, trêu chọc Đường Nguyên Khiết Đan.
Đường Nguyên Khiết Đan nghiêm túc trả lời: “Những lời em nói với chị đều có căn cứ khoa học, ví dụ như hai người cùng sống với nhau thời gian dài, thói quen sinh hoạt và sở thích ăn uống dường như giống nhau.
Lúc này dân dần tướng mạo của hai người cũng sẽ có sự thay đổi,..”
Cách đó không xa, Kiều Diệp Ngọc mặc bộ quần áo màu trắng đứng ở góc tường nhìn Đường Nguyên Khiết Đan và Kiều Phương Hạ đi qua.
Cô ta đã nghe thấy tất cả những gì họ vừa nói.
Thì ra từ trước đến giờ, Kiều Phương Hạ không hề biết Đình Trung là con trai mình.
Thật là nực cười.
Điều đó chứng tỏ giữa Kiều Phương Hạ và Lệ Đình Tuấn có khoảng cách rất lớn, tình cảm giữa hay người dường như vẫn có vấn đề.
“Đây là quả báo” Cô ta thì thầm phía sau lưng Tống Vân Lan.
“Mẹ.
mẹ thấy con nói đúng chứ, con chỉ là mất đi một chân, nhưng.
Kiều Phương Hạ và con trai cô ta vĩnh viên không thể nhận ra nhau, đây mới gọi là đáng buồn”
Kiều Diệp Ngọc bị gãy chân.
Bác sĩ nói, chân cô có thể phục hồi nhưng cô mãi mãi sẽ chỉ đi khập khiễng, rất khó có cách nào khác.
“Đúng vậy!”
Tống Vân Lan ánh mắt tràn đầy oán hận, nhìn Kiều Phương Hạ dân dần đi xa, một lúc sau mới nhẹ nhàng gật đầu đáp.
“Cô ta nhất định sẽ gặp báo ứng lớn hơn”
Kiều Diệp Ngọc trên mặt lộ ra một chút giễu cợt, nhẹ giọng đáp: “Hừm, để xem”
Lệ Kiến Đình sẽ không bỏ qua cho cô, cho dù bây giờ cô có được gả cho nhà họ Tiêu, nhưng vẫn luôn có cách.
Chắc chắn phải có cách.
Trong đầu cô lại nhớ đến buổi chiều hôm đó cách đây ba năm trước.
Ngày đó ngã tư đường nhuốm máu, nhuộm dần toàn bộ lối qua đường, Kiều Phương Hạ nắm đó kêu cứu, thật sự rất đáng thương.
Chỉ tiếc là, đứa bé trong bụng Kiều Phương Hạ không bị đâm chết, cô ấy đã sống sót sau đại nạn và sinh được đứa bé.
Nếu không vì Đình Trung, Lệ Đình Tuấn đối với Kiều Phương Hạ sẽ không có bất kỳ luyến tiếc gì.
được việc vẫn nhận tiền, nên đến khi cảnh sát điều tra sẽ không được tiết lộ ra..