Chương
Hàn Phương sững sờ một hồi mới kịp đưa ra phản ứng, sắc mặt tải xanh, nghiến răng nghiến lợi hỏi ngược lại: “Cô kêu ai là chó điên đấy? Cô có biết tôi là ai không!”
“Có lẽ tôi không cần thiết phải biết tên của một con chó điên, dẫu sao tôi cũng là người, người với chó không thể so sánh với nhau được” Kiều Phương Hạ đáp lời với vẻ mặt tiếc nuối.
Hàn Phương nhịn một hồi lâu sau cũng không biết nên chống trả lại như thế nào, liền quay sang nhìn Tần Vũ Nam: “Vũ Nam! Anh phản bác lại đi chứ!”.
Tần Vũ Nam đứng bên cạnh nhìn họ cãi vã vài câu, chỉ cảm thấy vô cùng mất mặt. Anh ta đứng im tại chỗ và chỉ trầm giọng nói với Hàn Phương rằng: “Em có thể đừng vô cớ gây chuyện nữa được không?”
“Em vô cớ gây chuyện? Vừa nãy là họ đánh em!” Hàn Phương hét lên.
“Là em ra tay trước” Tần Vũ Nam im lặng vài giây rồi trầm giọng nói: “Đứng dậy và đi về thôi”.
Sau khi nói xong, anh ta lấy áo khoác của mình trên chiếc ghế bên cạnh lên rồi mặc vào, chuẩn bị rời đi.
Nhưng Hàn Phương lại chẳng chịu buông tha, từ dưới đất đứng dậy vào kéo lấy tay của Tần Vũ Nam, nói: “Nếu hôm nay anh không bắt hai ả khốn nạn này xin lỗi em thì luận văn tốt nghiệp thạc sĩ của anh đừng hòng muốn đậu!”
Tần Vũ Nam dừng lại tại chỗ và nhìn chằm chằm Hàn Phương, trong mắt hiện lên vài phần bực dọc.
Ba của Hàn Phương là giáo sư của trường họ, là giáo viên cố vấn của Tần Vũ Nam, thái độ của ông ta ảnh hưởng trực tiếp đến việc Tân Vũ Nam liệu có thể thuận lợi tốt nghiệp hay không.
Kiều Phương Hạ đứng ở bên cạnh đã hiểu rõ.
Cô trước đây chưa từng gặp qua Tần Vũ Nam, vừa rồi nghe thấy Hàn Phương gọi tên anh ta mới biết người đang đứng ở trước mặt là ai, và người đứng kế bên anh ta lại là người gì.
“Đúng là kỹ nữ xứng với cẩu, đúng là thiên trường địa cửu mà.” Cô không khỏi khẽ thở dài.
Hai người này đến cửa hàng trang sức đá quý để xem kim cương, có lẽ sắp kết hôn rồi nhỉ?
“Cô nói cái gì?” Hàn Phương giống như một con mèo bị dẫm phải đuôi, lập tức xù lông lên, chỉ vào Kiều Phương Hạ và chửi rủa lần nữa.
“Hắn tôi đã nói ra một sự thật mà thôi” Kiều Phương Hạ rất nghiêm túc đáp lời.
Hàn Phương gần như tức điên lên, chỉ vào Triêu Mai Hoàng và hét lên: “Cô ta không phải phụ nữ à! Cô ta không giữ được, không quản được đàn ông thì liên quan cái rắm gì đến người khác chứ? Tần Vũ Nam lúc đó trèo lên giường của tôi là do tôi ép anh ấy sao? Một người cũng thôi đi, chồng chưa cưới của cô ta không phải vẫn không thể chịu đựng nổi cô ta nên bỏ cô ta đi sao? Vấn đề nằm ở người nào, dễ dàng nhìn thấy mà!” .
Tầng một của trung tâm thương mại gần như đang vang vọng giọng nói của Hàn Phương, càng ngày càng có nhiều người vây quanh xem náo nhiệt.
“Cô ta chính là Triệu Mai Hoàng đấy, không nhận ra sao, vẫn còn một đoạn như thế.”
“Không nói tôi cũng không nhận ra, đã gặp qua từ rất nhiều năm về trước rồi, không phải nhà họ Triêu bọn họ làm kinh doanh thương mại điện tử suýt phải phá sản vì đấu không lại người khác sao?”
“Đúng đúng đúng, chính là chuyện của vài năm về trước, suýt chút đã phá sản rồi. Nên nhà họ Triêu mới liên hôn với nhà họ Phó, nếu không phải có nhà họ Phó đứng ở phía sau chống lưng cho bọn họ thì có lẽ sớm đã toi đời rồi”.
“Vậy tại sao bây giờ Phó Thành Đô cũng bỏ mặc cô ta rồi? Tiệc đính hôn đã được tổ chức xong từ lâu rồi mà nhỉ? Có phải là vì phát hiện cô ta là hàng đã qua sử dụng nên không muốn lấy phải không?”
“Tiệc đính hôn đã được tổ chức vào hai năm trước rồi, anh hai chị dâu của tôi cũng có đến tham dự buổi lễ đấy”