Chương
“Anh Độ?” Bên tai bỗng nhiên truyền đến giọng nói dịu dàng tinh tế của Triệu Mai Hoàng, đem tinh thần Phó Thành Đô kéo lại.
Anh cúi đầu nhìn người phụ nữ mềm mại trong lòng, trên cổ cô còn hiện lên chút vết đỏ, ngượng ngùng co lại trong ngực anh.
Cô muốn anh đi cứu Tần Vũ Nam đã là chuyện của hai ba tháng trước, nhưng chuyện này giống như cây gai trong lòng anh vậy.
Triệu Mai Hoàng đợi mãi không thấy anh trả lời, nhịn không được ngẩng đầu lên hỏi anh: “Hôm nay anh làm sao vậy? Tại sao lại tức giận?”
Phó Thành Đô nhìn Triệu Mai Hoàng một cái, cưỡng chế cảm xúc cuồn cuộn trong lòng mình, lại ôm cô vào lòng lần nữa.
Mấy giây sau anh thản nhiên nói: “Triệu Mai Hoàng, chúng ta đi đăng ký kết hôn đi”
“Hả?” Triệu Mai Hoàng ngạc nhiên.
Một lúc sau cô hỏi ngược lại: “Không phải mẹ anh đã tìm người xem ngày rồi sao, bà bảo ngày mười sáu tháng sau mới là ngày hoàng đạo mà?”
“Không cần ngày hoàng đạo, anh muốn hôm nay. Phó Thành Đô tỉnh táo trả
lời.
Anh sợ cô nói những lời kia, sợ cô đổi ý.
Anh sợ sau khi cô gặp Tần Vũ Nam sẽ quay lại với anh ta.
Hôn lễ của bọn họ đã chuẩn bị xong, anh sẽ không cho cô cơ hội chạy trốn.
“Vậy..” Triệu Mai Hoàng còn muốn nói gì đó, Phó Thành Đô đã cúi đầu dùng miệng mình chặn lời cô lại.
Triệu Mai Hoàng bị anh hôn đến mức không thở được anh mới buông ra, trán tì vào trán cô, nhẹ giọng hỏi: “Hay là em không đồng ý?”
Triệu Mai Hoàng bị anh hôn choáng váng đầu óc, mắt như có một tầng hơi nước mờ mịt, hai người nhìn nhau mấy giây, khuôn mặt nhỏ của cô đỏ ửng lên, nhỏ giọng trả lời: “Vậy được rồi, hôm nay đi.”
Anh đã muốn là hôm nay, mặc kệ vì chuyện gì, anh không tức giận là được rồi.
Vốn dĩ cô muốn nói gọi điện cho Vân Nguyệt, dù sao bà cũng chỉ có một đứa con trai là Phó Thành Đô, ít nhiều gì cũng phải tôn trọng ý kiến của bà chứ.
“Bên phía mẹ anh sẽ giải quyết” Phó Thành Đô ngồi dậy không nhanh không chậm chỉnh sửa lại quần áo cho cô, thấp giọng nói.
“Được.” Tiêu Mai Hoàng ngoan ngoãn gật đầu.
Phó Thành Đô kéo màn che phía trước ra, nói với cảnh vệ ngồi phía trước: “Đến cục dân chính”
Cảnh vệ kinh ngạc nhìn Phó Thành Đô, hai người họ đây là muốn đi đăng ký kết hôn sao? Nhưng Phó Thành Đô mới từ trong căn cứ ra, trên người vẫn đang mặc quân trang…
“Lái xe” Phó Thành Đô nhướng mày nhìn cảnh vệ.
“Vâng.”
“Túi của em!” Lúc xe khởi động Triệu Mai Hoàng chợt nhớ đến bản thân quên túi.
Mục đích chính là đi đăng ký kết hôn mà Triệu Mai Hoàng vẫn còn nhớ đến túi của mình.
Phó Hoàng Mai xoa xoa huyệt thái dương, kiên nhẫn trả lời: “Anh đã nói cho chị dâu rồi, chị ấy sẽ qua lấy.”
Lúc này Triệu Mai Hoàng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Anh quan trọng hay túi quan trọng hơn?” Phó Thành Đô nhìn về phía cô hỏi.