Tình Yêu Của Sao

chương 11

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

edit: Trà Vô Vị

beta: Hạo Nguyệt

Bộ phim quay đến cuối hạ thì cũng gần xong. Bị tra tấn sáu tháng, lại còn phải trải qua một mùa hè nóng bức, ai nấy đều muốn biến dạng rồi. Mấy đoạn diễn xuất của Hứa Thiểu Văn về cơ bản là xong, nên chẳng thấy mặt mũi của anh ta đâu nữa. Vương Tử Phi cùng Thái Nhiên, còn có cả diễn viên đóng vai đối thủ của cậu ta, thì đang đi dọc theo đường ra biển. Cô ấy quả thật cũng không tồi, thực sự rất chuyên nghiệp, cả ngày đều phải đứng phơi nắng bên bờ biển để quay phim mà cũng chẳng oán trách lấy một câu.

Tinh thần của Thái Nhiên cực kì phấn chấn, quay phim ở bờ biển cả buổi, vừa xong đã vội cởi áo ra nhảy ùm vào trong nước. Tư thế bơi lội của cậu ta thực sự rất đẹp, cứ như vận động viên vậy, hai tay mạnh mẽ rẽ nước, cậu ta cứ bơi tiến tới, nhìn xuyên qua làn nước biển trong xanh Thái Nhiên thực sự giống một con cá đang vẫy vùng. Khi cậu ta bước lên, bọt nước chậm rãi nhỏ từng giọt xuống, chảy xuôi theo cái cơ bắp rắn chắc của cậu ta. Cậu ta cũng chẳng thèm che đi, mặc một cái quần bò ướt sũng cứ lượn lờ trên bãi cát, mấy phóng viên nhìn thấy, đua nhau chụp ảnh, trên các tờ báo phát hành hôm sau đăng chi chít mấy tấm hình của cậu ta.

Giám đốc điều hành thấy vậy, cười: “Tuổi trẻ thật tuyệt, dù có chụp ở bất cứ góc độ nào thì dáng người cũng đều đẹp như thế”.

Tôi vừa nhìn qua, mấy cái ảnh đó đúng là chụp cũng không tồi, thật ra thì tôi cũng có mời mấy nhiếp ảnh gia đến đi theo Thái Nhiên, chỉ cần chờ đến thời điểm thích hợp là họ bấm máy rồi sẽ có ảnh ngay lúc đó. Mấy tấm ảnh chụp thực sự rất đẹp, so với cậu ta chỉ có hơn chứ không có kém. Chính cậu ta nhìn thấy còn phải há hốc mồm vì ngạc nhiên cơ mà.

Trong bức hình đó, Thái Nhiên đang cởi trần chạy trên bờ cát, mỉm cười rất tự nhiên. Thân thể dẻo dai khỏe mạnh do phơi nắng quá nhiều đã chuyển sang màu lúa mạch, mái tóc dài ướt nhẹp che mất nửa con ngươi. Cả người toát lên một vẻ đẹp khỏe khoắn, dưới ánh mặt trời đang ngả dần về phía sau, chẳng thấy bóng cậu ta đâu cả.

Tôi cầm tấm ảnh, quyến luyến mãi không buông. Thái Nhiên gọi, tôi cũng không thèm để ý đến. Cậu ta bỗng nhiên ôm chầm lấy tôi từ phía sau, nước còn vương trên mái tóc từng giọt, từng giọt cứ nhỏ lên vai tôi, cậu ta giống như con cún to (nguyên văn của tác giả luôn đấy @@) cứ cọ tới cọ lui.

Tôi cảm thấy ngứa, lại sợ ướt bèn đẩy cậu ta ra: “Đừng, nhiếp ảnh gia đang nhìn kìa”.

Mấy nhân viên cũng cười. Sau sáu tháng làm việc chung, họ đã quá quen với chuyện Thái Nhiên thỉnh thoảng lại làm mấy trò trẻ con nghịch ngợm với tôi. Nhưng không ai nói gì cả vì bọn họ đều thích cậu ta, nên nuông chiều đến tận trời.

“Cậu nha, cứ như vậy thì làm sao có bạn gái được?”, tôi nhéo lỗ tai cậu ta, làm cho cái đầu ướt nhẹp đó tránh xa quần áo của tôi ra một chút.

Thái Nhiên cãi lại: “Bây giờ em mà cùng một cô gái nào đó ở chung một chỗ thì chắc chắn chị sẽ xách dao ra rượt theo. Hơn nữa, mấy cô bé đó cứ ríu ra ríu rít suốt ngày, dễ bị kích động, lại chưa biết suy nghĩ sâu xa. Phải dỗ dành, chăm sóc. Em thì không có thừa năng lượng cho chuyện đó”. (bạn trẻ chỉ thừa năng lượng đi đòi người ta dỗ dành chăm sóc mình thôi hử =.=)

“Thiếu gia à, mấy cô bé đó là cái mỏ vàng của cậu đấy, không có bọn họ thì chỉ có nước uống sương ngậm gió (nguyên văn: gió Tây Bắc) mà sống qua ngày”.

“Fan hâm hộ và bạn gái là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Tình yêu của fan là một thứ tình yêu rất vĩ đại, không vụ lợi và không mong được đền đáp. Có thể yêu em nhiều đến thế ngoại trừ mẹ em ra thì cũng chỉ có các cô bé đó thôi. Tình yêu của họ dành cho em chính là một nguồn động lực lớn”.

“Ôi, lời phát biểu thật sự rất xúc động. Mai mốt cậu phải nhớ nói với phóng viên như vậy nhé”.

Cậu ta tiếp tục nói: “Nhưng mà người hâm mộ cũng không thể nào hiểu hết được cuộc sống ngoài đời thực của em. Người các cô ấy yêu chính là những nhân vật trong phim mang gương mặt của em rồi tự suy diễn ra em là một con người hoàn hảo mà thôi. Còn bạn gái lại là người có thể yêu con người thật của em”.

Tôi gật đầu: “Có thể chấp nhận được cái sự lôi thôi, chịu đựng được cái bản tính xấu xa, lại còn phải quan tâm, chăm sóc đến cuộc sống hàng ngày nữa thì người yêu cậu chắc đã tu thành chính quả rồi”.

“Chị đã tu thành chính quả rồi à”, cậu ta nhìn tôi cười.

“Sao giống nhau được, đây là công việc, chăm sóc cho cậu là nhiệm vụ của tôi. Với lại, chỉ còn cái cảnh quay cuối cùng này nữa thôi là nhiệm vụ của tôi hoàn thành rồi”.

Tôi lật lật kịch bản: “Là cảnh cậu nhìn Vương Tử Phi rời đi, rồi cùng con chó cưng của mình chạy mãi trên bãi cát vàng”.

Cậu ta nói: “Đạo diễn giải thích đấy là chạy trốn, để có thể trút hết những nỗi buồn trong lòng”.

“Nhìn cái kịch bản này xem. Nếu không yêu cậu thì sao lại phải cất công chạy đến một nơi xa như vậy để trêu ghẹo, đùa bỡn, lợi dụng tình yêu của cậu dành cho cô ấy để khiến cậu tổn thương, đau khổ đến phát điên mới vừa lòng mà bỏ đi. Thực sự là rất biến thái”.

Cậu ta cười ha hả, một tay kéo cổ tôi lại, tay kia vứt tập kịch bản sang một bên: “Điều khán giả mong chờ là được nhìn thấy dù cô ấy không cần em, nhưng em vẫn không cần bất cứ người con gái nào khác “Nguyện cả đời này chỉ yêu một người”, hiểu không?”.

“Không nói chuyện này nữa”, tôi nói: “Mẹ cậu ngày đó có ngồi nói chuyện phiếm với tôi. Bà ấy bảo muốn mở một quán nhỏ. Tôi có nghĩ qua rồi, sức khỏe của mẹ cậu không được tốt cho lắm, mở quán ăn thì nặng nhọc lắm, chi bằng mở một tiệm bánh ngọt. Mấy người trước tôi có nhờ bạn bè để ý thấy trên con đường trung tâm thành phố có hai cái mặt bằng khá được. Cũng gần nhà cậu mà xung quanh đó còn có trường học với chợ nữa, bán điểm tâm với trà sữa hay gì gì đó vừa nhẹ nhàng lại còn có thể kiếm được tiền”.

Thái Nhiên gật đầu: “Mẹ em muốn làm gì thì cứ làm theo ý của bà đi. Mọi chuyện em đều nghe theo ý của mẹ mà”.

“Đúng là đứa con hiếu thảo”, tôi cười: “Mẹ cậu làm vậy cũng đều có chủ ý cả, cậu sau này nếu rảnh rỗi thì cũng có thể đến phụ quán, kiếm sống qua ngày mà”.

“Chưa gì mà chị đã định đánh thêm một trận nữa rồi ư?”.

“Tôi lúc nào mà chẳng vội”, tôi nói: “Tiểu Sướng cùng em trai, em gái của cậu sẽ đi ngoại giao, nếu nhân viên không đủ thì có thể tuyển thêm. Có tiền rồi thì mọi chuyện cũng dễ dàng hơn hẳn. Hôm khai trương phải báo cho giới truyền thông một tiếng, làm một trận náo nhiệt luôn. Chị Tú giờ đã là mẹ của ngôi sao, rất hiếm khi gặp được mẹ của ngôi sao nào mà xinh đẹp được như chị ấy”.

Ánh mắt của Thái Nhiên trong veo chứa đầy ý cười, đầu đặt lên người tôi, thấp giọng nói: “Mọi chuyện chị đều lo lắng thật chu toàn, em cám ơn chị. Sinh nhật năm nay của chị, em nhất định sẽ làm cho nó thật hoành tráng”.

Tôi vỗ vỗ cánh tay đang quàng ở trên lưng tôi của cậu ta, nhẹ giọng nói: “Thực sự rất mâu thuẫn đây, tôi già đi một tuổi, cậu lại lớn lên một tuổi, thật là nửa mừng nửa lo. Chờ thêm vài năm nữa, lúc cậu làm nên cơm cháo rồi thì tôi cũng đã trở thành một bà cụ già”.

Cánh tay của cậu ta siết chặt lại, dán sát vào lưng tôi, nhẹ nhàng nói: “Chị mà trở thành một bà cụ già, em sẽ cố gắng chăm sóc cho chị trẻ lại”.

Tôi cười rộ lên: “Bây giờ mà nói những lời này thì hãy còn sớm quá. Đến lúc đó cậu có bạn gái rồi lại bận bịu cùng cô ấy ngồi ngắm sao, còn có thời gian quan tâm, chăm sóc tôi sao?”.

“Nói bậy!”, cậu ta nhẹ giọng quát bên tai tôi: “Sao em lại có thể ngồi ngắm sao cùng một người con gái xa lạ chứ?”.

Tôi vươn tay ra sờ sờ mặt cậu ta, nó nóng lên, dính sát vào tay tôi làm mặt tôi cũng đỏ lên. Cậu ta lớn như vậy, vóc dáng cao như thế lại còn có gương mặt mê người này nữa chứ. Những người con gái xung quanh Thái Nhiên ai ai cũng yêu mến cậu ta. Cậu ta không những mang đến cho người ta cảm giác an toàn, tin cậy, mà lại còn làm cho người ta có cảm giác là mình đối với cậu ta rất cần thiết, rất quan trọng.

Và kết quả, kết quả là …

Chị Tú chọn ngay ngày sinh nhật của tôi làm ngày khai trương tiệm bánh.

Vào ngày đó, lại có một chuyện chưa từng có trong lịch sử xảy ra, phóng viên, người hâm mộ, bạn bè lũ lượt kéo nhau đến, trong cái vòng bán kính một trăm mét, mọi người chen chúc nhau đứng, chật như nêm cối. Thái Nhiên mặc một bộ âu phục, đầu tóc gọn gàng, cả người cứ chớp nháy (do đèn flash từ máy ảnh). Cậu ta ôm chị Tú đứng trước cửa tiệm đón khách, cho mọi người chụp hình thoải mái. Còn đốt pháo nữa chứ, xác pháo bay tứ tung, cả phòng tràn ngập một màu đỏ may mắn, thực sự là rất vui.

Chị Tú tĩnh dưỡng cả năm nay rồi, người không những mập lên chút ít mà lại còn trông trẻ ra rất nhiều. Dáng người vẫn chuẩn như xưa, mặc một bộ sườn xám đỏ, rất xinh đẹp và quý phái, chị ấy mặc nó vào lại càng làm tôn thêm được cái vẻ sang trọng của bộ váy. Động tác bắt tay của chị ấy cũng thực sự rất khéo, không sai sót một chút nào. Đó chính là cái khí chất toát lên từ một con người đã từng trải qua nhiều sóng gió.

Chị Tú nắm tay mẹ tôi, nói: “Bà Mộc dạy con bằng cách nào mà hay vậy? Mộc Liên thực sự là một cô gái rất tốt, tôi chưa từng gặp qua người con gái nào khéo léo như cô ấy. Chị truyền thụ chút kinh nghiệm cho tôi để tôi về dạy dỗ đứa con gái của mình nhé”.

Mẹ tôi vừa nghe, mừng đến mức cả hai hàng lông mi đều nhướn thẳng lên, khách khí nói: “Nào có đâu, con bé chỉ giả vờ nhu thuận thế thôi”.

Đang lúc vui vẻ thì Thái Nhiên kéo tôi ra giữa, cầm lấy microphone vỗ vỗ, tất cả mọi người im lặng. Đợi cho đến khi tất cả mọi người quay đầu lại, tất cả các camera đều chĩa về phía mình, cậu ta cao giọng tuyên bố: “Các vị, hôm nay không chỉ là ngày mẹ tôi khai trương một tiệm bánh nhỏ còn là sinh nhật người quản lí của tôi, chị Mộc Liên, chúng ta hãy cùng nâng ly chúc mừng chị ấy nào”.

“Ba”, một tiếng động vang lên, mấy người bạn của chúng tôi đang bắn pháo hoa, họ còn bắn ruy – băng về phía tôi và Thái Nhiên đang đứng. Tiếng nhạc vang lên, tiếng hoan hô kèm theo vỗ tay cứ kéo dài mãi như sóng vỗ, bao trùm cả căn phòng. Tôi cười, giang hai tay ôm chầm lấy Thái Nhiên, kiễng mũi chân lên hôn vào gương mặt đẹp đẽ đang tràn đầy tức giận kia, cậu ta kéo tôi lại, mạnh mẽ hạ xuống hai nụ hôn. Tôi ôm mẹ tôi, ôm lấy từng người bạn của tôi. Fan hâm mộ của Thái Nhiên cũng nhiệt tình chạy về phía tôi, nói chúc mừng sinh nhật, họ làm ra vẻ phải ôm chầm lấy mặt tôi cho bằng được.

Thái Nhiên quát nhẹ một tiếng, kéo tôi trở về, quay đầu lại, nở ra một nụ cười mê người, nói với mấy cô bé: “Muốn uống cái gì? Anh mời”.

Mấy cô bé đó, chỉ vừa mới nghe được là Thái Nhiên đặc biệt chiêu đãi đã hân hoan nhảy nhót, vứt hẳn cái hành động lúc nãy của cậu ta ra phía sau.

Lúc chỉ còn hai người, Thái Nhiên đưa cho tôi một hộp quà tinh xảo, vừa nhìn đã biết là trang sức.

Tôi nói: “Lần trước cậu tặng đôi hoa tai hình ngôi sao tôi vẫn còn giữ. Lần này lại tặng cái gì nữa đây”.

“Chị cứ mở ra rồi sẽ biết”.

Tôi xé hộp giấy, mở ra, kinh ngạc.

Là một cái ghim cài áo bằng vàng có đính những viên kim cương nhỏ bao quanh một viên ngọc trai.

“Thích không?”, cậu ta lấy lại rồi gài nó lên ngực áo tôi: “Bọn họ nói những viên kim cương nhiều màu sắc này có tên “Thiên sứ dịu dàng”, nghe chẳng liên quan gì cả. Nhưng mà em thấy hạt ngọc trai này rất hợp với chị”.

“Nó quý lắm phải không?”, tôi thấp giọng hỏi: “Cho dù là đồ cũ cũng không có rẻ đâu. Tôi có dạy cậu tiêu tiền một cách hoang phí như vậy sao?”.

Cậu ta cười khẽ: “Chị lo làm gì? Tiền mua nó là do em tự mình kiếm được. Em thấy nó đáng giá thì nó đáng giá thôi”.

Mang cái cài áo đó lên ngực, cậu ta kéo tôi ra đứng trước gương, ngắm nhìn nó, Thái Nhiên trông còn vui vẻ hơn cả tôi: “Thế nào? Khá hợp đúng không? Rất lộng lẫy nhưng lại không hề phô trương”.

Tôi nhìn thấy cái dáng vẻ gần như là làm nũng của cậu ta, cuối cùng cũng cười rộ lên: “Mang thứ quý giá như vậy lên người, lúc nào tôi cũng phải đề phòng rồi. Tay cứ phải che chắn trước ngực mới dám bước ra đường”.

Cậu ta không vui, nói: “Chị không thể nói mấy câu nghe êm tai hơn một chút được à?”.

“Được!”, tôi vội vàng nói: “Cậu thật sự rất tốt bụng nha, mua tặng tôi một vật quý như thế này. Tôi cảm động đến rơi nước mắt rồi nè”.

Cậu ta kéo tay tôi về phía mình, đưa đến bên môi, hôn một chút, rất vừa ý: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài khai rượu”.

Hôm đó trở về, mẹ nói với tôi: “Thằng nhóc Thái Nhiên kia thực sự không tồi, tài giỏi như vậy mà lại còn rất hiếu thuận. Người ta nói những đứa trẻ nghèo thường phải sớm gánh vác chuyện gia đình, thực sự là rất hợp tình hợp lí”.

Tôi kéo tay của bà sang, làm nũng: “Còn con thì sao? Con thế nào?”.

“Con đấy!”, mẹ vươn ngón trỏ ra chọc chọc lên trán tôi: “Con hôm nay nổi bật lắm đấy. Rõ ràng là ngày khai trương quán của bà Tú cuối cùng lại thành tiệc sinh nhật của con. Giọng khách còn lấn át cả giọng chủ, con ý tứ cũng không tồi đâu đấy”.

Sau đó Trương Mạn quân gọi điện thoại đến, chúc tôi: “Sinh nhật vui vẻ nha! Năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?”.

“Hai mươi sáu”, tôi khóc thét lên: “Chị quên em lớn hơn Thái Nhiên năm tuổi sao? Nhiều số đến đáng sợ”.

“Con bé này”, cô ấy nói: “Đừng có mà khoe già ở trước mặt bà chị đây”.

“Chị cũng biết sợ sao?”, tôi lầm bầm: “Chị Mạn Quân à, chị ba mươi sáu nhưng nhìn qua cùng lắm chỉ mới hai mươi sáu thôi. Còn em này, em hai sáu mà người ta nhìn qua cứ tưởng ba sáu không đấy. Bạn học ngày trước, những người đã kết hôn, làm cha làm mẹ rồi có thể bó lại thành một bó to luôn rồi. Hôm nọ gặp lại, họ nhìn em còn kinh ngạc hô lên: “Cậu như thế này rồi mà vẫn chưa kết hôn sao?”, giống như việc em chưa tìm được chốn đi chốn về là một cái tội lớn lắm đấy. Rất xin lỗi Đảng, xin lỗi nhân dân và xin lỗi nhà nước vì tôi vẫn ế đến tận bây giờ. Chị thử nói xem, nhìn em như vậy mà không thể gả cho người tốt được hay sao?”.

“Tại vì Thái Nhiên cứ quanh quẩn ở bên em nên không ái dám đến tán tỉnh thôi”.

“Cậu ta là diễn viên, là người mà em phải luôn mang theo bên mình chứ không phải là chàng tình nhân nhỏ của em”, tôi cười: “Hoặc là sức quyến rũ của cậu ta quá lớn khiến những người muốn theo đuổi em phải chuyển hướng sang theo đuổi cậu ta. Cái đó gọi là tình cờ mai mối, nỗi bất hạnh lớn nhất trong đời của em”.

Trượng Mạn Quân ở đầu dây bên kia cười đến sung sướng: “Mộc Liên à, chị thực sự rất thích cách nói chuyện của em. Thái Nhiên theo học hỏi em, chị xem trên TV thấy cậu ta trả lời mấy câu hỏi của phóng viên, rất hay và khá thú vị, cả sảnh đường còn vỗ tay theo ủng hộ nữa kìa. Đều là nhờ công của em cả”.

“Hôm nay em lại uống nhiều rồi phải không? Chị biết mà!”, cô ấy nói: “Nói với em một chuyện nghiêm túc này. Chị có một kịch bản rất hay muốn mời Thái Nhiên vào vai chính”.

Tôi ngây người ba giây, xác định không phải là vì say rượu nên sinh ra ảo giác, hét to lên: “Trương Mạn Quân, em yêu chị”.

Cô ấy cười: “Vậy thì sẽ rất phiền toái đấy, chúng ta không thể kết hợp với nhau được”.

Ngày hôm sau, cô ấy mang kịch bản đến cho tôi xem.

Câu chuyện kể về một đôi bạn thanh mai trúc mã. Hai đứa trẻ vô tư, vô lo, và rất yêu thương nhau. Lúc hai người được mười lăm, mười sáu tuổi, thời điểm bắt đầu rơi vào bể tình, chuẩn bị có một mối tình đầu thì một tai nạn bất ngờ xảy ra, chia rẽ họ. Chàng trai hưởng ứng lệnh nhập ngũ, cùng cô bạn gái nhỏ chia tay trong nước mắt. Mấy năm sau, khi đã trưởng thành, cậu ta tìm về quê cũ mới biết được cha mẹ của cô gái đã mất, cô ấy cũng đã sớm rời xa nơi đó. Chỉ còn một mình cô em gái ở lại trông nom nhà cửa.

Chàng trai thấy cô gái trẻ đối xử với mình không được thân thiện cho lắm, nhưng nhìn gương mặt rất giống chị nàng, trong lòng cảm xúc ngổn ngang. Cậu ta lo lắng cho cuộc sống đơn độc của một đứa nhỏ, không để ý đến sắc mặt của nàng vẫn kiên trì chiếu cố, giúp đỡ nàng. Khi các mâu thuẫn, xung đột lần lượt xảy ra, khi tiếp xúc với nàng hàng ngày, vô tình để ý đến những chi tiết nhỏ đã khiến chàng trai nhớ lại, cậu ta dần dần tìm ra được chút manh mối.

Thì ra, người em gái này chính là người yêu cũ của cậu ta lúc xưa. Những người trong nhà này đều đã chết trong chiến tranh cách đây mấy năm rồi. Chỉ có cô ấy, vẫn nhớ về cậu ta, linh hồn vẫn quanh quẩn trong căn nhà đó, chờ cậu ta trở về. Lúc gặp được nhau lại không nỡ nhìn cậu ta đau lòng khi biết rằng mình đã chết nên tìm cách làm cho cậu ta ghét bỏ mình rồi rời đi.

Chàng trai trẻ kinh ngạc, hai mắt đẫm lệ nhìn về phía bức tranh chữ ngày xưa: “Đài chi chuế ngọc, hữu thúy cầm tiểu tiểu, chi thượng đồng túc…Đẳng nhẫm thì trọng mịch u hương, dĩ nhập tiểu song hoành phúc”. Cô gái đã hóa thành người trong tranh.

Dịch thơ:

Trên tường rêu phong phủ

Có đôi chim xanh nhỏ

Chờ nhau trên cành cao

Vừa gặp được người xưa

Đã phải bay đi rồi.

(Thực ra là chém thơ)

Tôi đóng tập kịch bản lại, việc đầu tiên là vừa lấy chiếc khăn mùi soa ra chấm chấm nước mắt vừa hỏi Trương Mạn Quân: “Chị đi đâu mà tìm được cái kịch bản này vậy? Sao những thứ tốt đẹp trên đời đều rơi vào tay chị hết vậy?”.

Cô ấy hưng phấn nói: “Đây mới đúng là chuyện đáng nói. Hôm đó tôi tan tầm, vừa mới chạy ra khỏi công ty thì một người trẻ tuổi bỗng nhiên chạy đến cản tôi lại, sống chết muốn tôi xem những gì cô ấy viết. Tôi nhìn thấy đứng trước mình là cô gái xinh đẹp, rất thoải mái, cùng cô ấy đi uống cafe, ngồi nói chuyện với nhau. Kết quả là vừa xem xong kịch bản, tình thế bị đảo ngược thành tôi bám chặt cô ấy không buông”.

Cô ấy ngửa đầu lên, cười ha hả, trong đôi mắt lóe lên cái nhìn quen thuộc, giống như là chuẩn bị đánh nhau, sắp sửa bước vào một trận giao tranh mà tinh thần lại rất chi là thoải mái, giống như là một con mãnh thú đang sắp sửa vồ mồi.

Cô ấy cũng đã phải trải qua một thời oanh oanh liệt liệt. Nở rộ lên giống như một màn pháo hoa rực rỡ trên bầu trời, sau đó tất cả lại trở về với yên tĩnh.

“Nữ chính là ai?”.

“Dương Diệc Mẫn”.

“Lính mới à?”.

Trương Mạn Quân bĩu môi: “Còn nhớ Trang Phác Viên không? Là cháu gái của anh ta đấy. Con gái ruột của chị gái bà Trang. Học chuyên ngành diễn viên hai năm ở Học viện viện ảnh công lập đó”.

Tôi hiểu ngay. Trang Phác Viên chắc là người tài trợ chính.

Trương Mạn Quân dập tắt điếu thuốc: “Điện ảnh là sự nghiệp của tôi. Tôi không phải chỉ chăm chăm vào việc lấy lòng. Cô bé đó cũng không tệ. Ánh mắt rất động lòng người. Nếu đồng ý chịu khổ thì sau vài năm sẽ có tiền đồ ngay thôi”.

Không nằm ngoài dự đoán của tôi, Trang Phác Viên đúng là nhà tài trợ chính của bộ phim này. Mấy nhân viên nho nhỏ làm chút việc cỏn con gặp anh ta cũng phải cúi gập người xuống mà chào. Anh ta cầm ly rượu vang bước về phía tôi chào hỏi. Người đàn ông này, đã hai, ba năm trôi qua, nhìn cũng chẳng già đi tẹo nào, mái tóc vẫn cứ đen nhánh như dạo trước.

“Mộc tiểu thư có vẻ bận rộn hơn đấy nhỉ?”, anh ta nói: “Cũng không thường tới chơi”.

Nửa năm trước chúng tôi có gặp nhau một lần mà.

“Chúng ta như vậy, có việc để bận bịu cũng là một chuyện tốt. Dù sao cũng phải hy sinh chút ít chứ”, tôi cười khách khí.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio