Chương : Nếu cô ấy vô tội thì phải làm sao
“Tôi muốn làm như thế nào, từ khi nào, mà lại phải có sự đồng ý của cậu thế? Hả?”
Trầm Nhất bỗng run cầm cập, trên trán toát ra mồ hôi lạnh: “Tôi… Boss, tôi chỉ cảm thầy, chuyện này đã trôi qua ba năm rồi, vả lại, lịch sử cuộc gọi còn cả tin nhắn trong điện thoại của cô chủ Vi Minh, đã nói lên tất cả rồi. Tôi chỉ là cho rằng, không cần thiết phải vì một sự thật mà phải lãng phí thời gian thôi.”
Đôi mắt lạnh lùng sâu lắng của Trầm Tu Cẩn, đột nhiên càng trở nên lạnh lùng hơn, nhìn chằm chằm lên khuôn mặt của Trầm Nhất: “Cậu hình như, không hi vọng tôi điều tra chuyện năm đó?”
Ngay lập tức, sắc mặt của Trầm Nhất tái mét lại, không suy nghĩ nhiều, đầu gối liền đập xuống mặt đất: “Boss, tôi không hề có ý đó, tôi chỉ là cảm thấy, Boss… Boss bây giờ thay đổi rồi, thay đổi khác hẳn so với trước kia rồi.
Tuy cô Giản đối với anh có tình có nghĩa, nhưng Boss bây giờ vì cô Giản mà bị mềm lòng rồi, ông nhà cứ dặn dò đi dặn dò lại tôi, thân làm người câm lái của nhà họ Trầm, Boss không nên mềm lòng giống như những người thường, như vậy sẽ khiến cho anh bị mềm lòng, sẽ trở nên có khuyết điểm, kẻ địch của nhà họ Trầm có quá nhiều, Boss gánh vác trách nhiệm nặng nề…
không thể vì một người phụ nữ mà trở nên…”
“Đủ rồi!” Trầm Tu Cẩn đột nhiên bật dậy, đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn Trầm Nhất đang quỳ ở dưới đất, vẻ lạnh lẽo ở trong đôi mắt dường như có thể đóng thành băng!
“Cậu có còn nhớ, mỗi một người thân cận ở bên cạnh chủ nhân của nhà họ Trâm, đều phải lựa chọn như thế nào không?” Đôi mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Trầm Nhất: “Tôi tuổi liền chọn người, trong số người, người thứ nhất là chọn cậu, vì vậy cậu tên là Trầm Nhất. Bắt đầu từ lúc cậu tên là Trầm Nhất, chủ nhân mà cậu phải công hiến và nghe theo, chỉ có một mình tôi.
Quyết định của tôi cậu phải nghe theo, mệnh lệnh của tôi cậu phải chấp hành, đây bắt đầu từ khi cậu ở bên cạnh tôi, cậu được gọi là Trầm Nhất, có duy nhất một chuyện mà cậu phải làm – nghe lời, nghe lời của tôi.”
Trên trán của Trầm Nhất ướt sũng, Boss rất hiếm khi nói những lời này với đám người bọn họ, đến nỗi anh gần như làm phải một điều cấm kị, trong lòng lúc này hoang mang rối loạn, trên khuôn mặt cương nghị của Trầm Nhất, trắng bệch như ma, “bịch!” Cái đầu đập xuống đất, phát ra một tiếng động lớn, Tô Mộng ở bên cạnh cũng căng thẳng co rúm vai lại, đến thở cũng không dám thở.
Cô muốn câu xin, nhưng lại không dám nhiều chuyện.
Hơn nữa, Trầm Nhất cũng đã phạm lỗi lớn.
Một đầy tớ không thể có hai chủ!
Cho dù một người nữa là ông nội ruột của Boss, nhưng cũng không thể vượt quá giới hạn như vậy!
Ánh mặt lạnh lùng của Trầm Tu Cẩn đặt lên trên người Trầm Nhất, cuối cùng có chút cảm động, hất hất tay: “Thôi bỏ đi, cậu hãy lấy công chuộc tội, đi điêu tra rõ ràng chuyện ba năm trước, có phải là có ẩn tình gì không”
Trầm Nhất cảm ơn đi cảm ơn lại, bước ra khỏi văn phòng của Tô Mộng, vào khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, trên gương mặt cương nghị, lại lộ lên vẻ phức tạp… Boss bỏ qua cho anh, trên người có một chút vị tình người, nhưng… Trầm Nhất không hề cảm thấy vui vẻ một chút nào!
Trên người của Boss có thêm một chút vị tình người, Boss cầm năm tất cả mọi thứ của bản thân và gia đình, mà lại có thêm một chút vị tình người của những người bình thường mới có… Đổi lại lúc trước, Boss sao lại có thể dễ dàng bỏ qua cho anh như vậy được?
Trầm Nhất cho rằng, trên người Boss có thêm chút vị tình người, có nghĩa là miếng kính đã xuất hiện vết nứt, người cầm lái hoàn mỹ của nhà họ Trầm đã xuất hiện kế hở.
Trong văn phòng, Tô Mộng vẫn ở đó, “Có một chuyện… chủ tịch Trầm, tôi vẫn không hiểu”
“Gô hỏi đi”
“Liên quan đến chuyện ba năm trước, tại sao chủ tịch Trầm lúc trước lại không điều tra, mà đến bây giờ mới muốn điều tra?”
Hai bàn tay của Trầm Tu Cẩn đan vào nhau, trên chiếc bàn làm việc đặt ở phía trước, nghe xong ngón tay cái hơi hơi động đậy… Tại sao chuyện ba năm trước, đến bây giờ lại nảy ra ý nghĩ muốn điều tra?
Bởi vì Tiêu Hằng, bởi vì ở trước mặt của Tiêu Hằng, tội phạm giết người ở trong mắt của Trầm Tu Cẩn anh kia, người phụ nữ vì ham muốn cá nhân mà âm mưu hãm hại người bạn thân nhất của mình, lại sau khi bị Tiêu Hằng tìm mọi cách để sỉ nhục và chửi bới, bước đến trước mặt của Tiêu Hằng, trước kia rời đi, cũng phải xoa dịu cơn tức giận của Tiêu Hằng.
Không nén nổi tự hỏi, người như vậy, có thực sự vì ham muốn cá nhân mà giết người hay không?
Đôi mắt xinh đẹp của Tô Mộng hơi lạnh lại, “Cô ấy đã ra tù được gần một năm rồi, tại sao trong thời gian dài như vậy, anh lại không điều tra?”
“Tiểu Đồng cô ấy… không chỉ từng nhấn mạnh một lần, nỗi oan của cô ấy, ba năm trước anh không muốn điều tra, trong ba năm, anh cũng không muốn điều tra, vậy tại sao, cô ấy ra tù gần được một năm rồi, anh cũng có thể điều tra, nhưng anh lại vẫn cứ không điều tra, cho đến hôm nay, mới muốn đi điều tra?”
Đây là lí lẽ gì vậy!
“Chủ tịch Trầm, lúc trước anh không điều tra, là anh không quan tâm, vậy bây giờ anh đột nhiên điều tra chuyện này, thì nói lên được cái gì? Anh trước giờ đều lạnh lùng thờ ơ, anh lại điều tra, nói lên được rằng anh đã cảm nhận được kẽ hở của chuyện này.
Nhưng mà, giết người không phải là chuyện nhỏ, anh muốn cảm nhận chuyện này có sơ hở, tuyệt đối không phải ngày một ngày hai là cảm nhận được, anh cảm nhận ra sơ hở, đương nhiên là cần phải từ hai đến ba tháng rồi”
Tô Mộng năm chặt bàn tay lại thành nắm đấm, đầu tiên, cô không hề muốn nói nhiều như vậy, lại bất giác, nhớ đến những đau khổ mà người phụ nữ ngốc nghếch đó phải chịu.
“Chủ tịch Trâm”, Tô Mộng kích động đến nỗi có chút bất thường, dường như không phải là vì Giản Đồng đòi lại công bằng, mà là vì bản thân cô, “Nếu anh sớm đã cảm nhận được chuyện này có gì không đúng, thì tại sao anh lại lê mề đến tận hôm nay mới cho điều tra! Anh có biết, một người phụ nữ, gánh vác tội danh cực kì độc ác này, một giây nữa sẽ khiến cho tâm hồn và thể xác của cô ấy thêm mệt mỏi, một giây nữa sẽ thay đổi rất nhiều rất nhiều chuyện không!”
Tô Mộng chất vấn Trầm Tu Cẩn, giọng nói càng lúc càng cao, cao đến nỗi bản thân cô cũng không nhận thức được, cô chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái và dễ chịu!
Đem nỗi uất ức và không cam chịu bao nhiêu năm ấy, còn có cả tức giận và bất lực, đem mọi thắc mắc và trách nhiệm, tất cả đều mang ra chỉ trích.
Phóng thích ra tất cả!
Cái khuôn mặt ở trước mặt của mình này, giống như chồng chéo lên khuôn mặt của người đó vào nhiều năm trước.
Nhưng khi không còn kích động, mọi hình dáng của khuôn mặt ở trước mặt đó càng thêm rõ rệt, ngay lập tức, màu máu trên mặt của Tô Mộng bỗng biến mất, “Chủ tịch Trầm, tôi, tôi, tôi… tôi xin lỗi! Anh trừng phạt tôi đi, tôi nhận phạt!”
Người đàn ông ngồi dựa vào ghế không nói gì, dáng người cao to, bỗng nhiên đứng dậy: “Cô nói rất hay” Người đàn ông mặt không biểu cảm gì bước về phía cánh cửa, cất bước rời đi.
Tô Mộng nói không hề sai, anh sớm đã cảm nhận được trong chuyện này có ẩn tình, nhưng tại sao không điều tra?
Hỏi rất hay!
Trước kia không phải không thèm điều tra, mà bởi vì không quan tâm. Huống hồ hàng loạt chứng cứ đều bày ra đó, nhưng anh cũng lười để đi điều tra lại. Đối với anh mà nói, khi Hạ Vi Minh còn sống, là người con gái mà Trâm Tu Cẩn anh muốn lấy. Chết rồi, thì đến cả một lớp quan hệ cũng đều không có, chết rồi thì chẳng còn bất kì giá trị nào nữa, không quan trọng rồi.
Còn về Giản Đồng, lúc đó không hề quan tâm.
Đừng nói là tù oan ba năm, kể cả có chết oan ba năm, thì cũng có liên quan gì đến anh?
Sau đó thì… sau đó thì sao?
Trên miệng của người đàn ông nở ra một nụ cười gượng… “Không dám điều tra à..” than thở một tiếng, đi ra khỏi Đông Hoàng, ngửa đầu nhìn lên bầu trời đen xì, đến cả một ngôi sao cũng không có.
Tại sao bây giờ lại phải điều tra?
Tại sao?… Bởi vì người phụ nữ đó khi đối diện với Tiêu Hằng vẫn có thể một lòng một dạ như ban đầu, chính là câu nói “Xin anh đừng vì một kỹ nữ hèn hạ vô liêm sỉ mà ai cũng có thể khinh thường, để khiến cho bản thân trở thành bộ dạng xấu xí như vậy”, cô như vậy, anh sao còn có thể để mặc cho cô bị người đời khinh thường sỉ nhục chứ!?
Nhưng nếu chân tướng được điều tra ra…
Nếu như cô vô tội, thì anh phải đối diện với cô như thế nào? Lấy cái gì để chuộc tội?