Đạo diễn Trần ho nhẹ một tiếng, ngăn cản những người đó tiếp tục nói thêm.
“Đây là việc của tôi, hãy để tôi xử lý nhé, đạo diễn Trần”
Nhan Ôn cười thân thiện, quay lại nhìn mấy người diễn viên kia: “Vì chuyện cá nhân của tôi mà ảnh hưởng đến tiến độ công việc của mọi người, tôi thật tình xin lỗi, ngay tại nơi này, tôi chân thành gửi lời xin lỗi đến tất cả mọi người.”
Thái độ của cô hoàn toàn không bới móc được lỗi sai nào, dù sao thì mọi người đều nhìn thấy tin tức trên mạng, tuy hiện tại vụ việc vẫn chưa được làm sáng tỏ hoàn toàn, nhưng danh dự của Nhan Ôn chịu tổn thất là sự thật, cô chịu đứng ra gánh toàn bộ trách nhiệm đã đủ chứng minh nhân phẩm của mình.
Mấy người diễn viên kia đều bỏ túi lợi ích từ Giang Linh Vận, nên cố ý làm khó Nhan Ôn.
Nghe cô nói vậy liền cướp lời: “Cô nói câu xin lỗi liền xong chuyện ư? Cô có biết vì những tin tức xấu đó mà mấy nhà đầu tư đều rút vốn, nếu không nể mặt chị Linh Vận, chủ tịch Phương sẽ không tiếp tục đầu tư bộ phim này đâu”
Đạo diễn Trần và mấy trợ lý đạo diễn hơi mất mặt, nhưng điều bọn họ nói đều là sự thật.
Hiện giờ đoàn phim được chống đỡ bởi nhà đầu tư được Giang Linh Vận móc nối, nếu không tiếp tục tìm được.
những nhà đầu tư khác, các tập phim có thể bị rút ngắn, nếu như thế thì tác phẩm sẽ mất chất.
“Đúng vậy, nếu tôi là cô thì sẽ chủ động rút lui, không gây phiền toái cho đạo diễn! Quả thật là đồ hại người”
Nhan Ôn không còn đường lui, dưới tình huống như vậy, phản bác càng kịch liệt, thì bản thân càng nhảy sâu vào cái hố, vì thế cô lựa chọn một phương thức khác, cô càng cười thân thiện hơn, nhìn kẻ thốt ra câu kia đáp rằng: “Vậy theo ý cô, nếu tôi có thể tìm được nhà đầu tư thì sẽ có tư cách tham diễn phải không?”
“Đúng vậy… nếu cô…”
“Tôi thật không ngờ diễn viên chuyên nghiệp như các cô lại có thể nói ra những lời này, tôi thừa nhận nhà đầu tư của bộ phim rất quan trọng, nhưng có phải tùy tiện một người nào đó vung tiền vào thì có thể làm diễn viên hay không? Nói chuyện là phải chịu trách nhiệm đó nha”
Trong thoáng chốc, cả hội trường im phăng phắc.
Sắc mặt của mấy người diễn viên kia rất khó coi, chẳng thể nào phản bác lại.
Từ trong góc khuất vang lên vài tiếng vỗ tay, sau đó ngoại trừ mấy người diễn viên kia, tất cả mọi người đều dùng tiếng vỗ tay để tán đồng với câu nói của Nhan Ôn.
“Mọi người có hiềm nghỉ đối với tôi, chẳng sao cả, ngày mai bấm máy quay, tôi nguyện dùng diễn xuất của tôi chứng minh tôi có bản lĩnh đứng ở đây” Nhan Ôn tự tin nhìn đối phương.
“Nếu chúng tôi nói cô diễn tệ, vậy cô cút khỏi nơi đây có đúng không?” Đám diễn viên kia tiếp tục gây sự, nếu Nhan Ôn thật sự ở lại đoàn phim, chắc chán sẽ trả thù bọn họ.
“Được” Nhan Ôn chuyển giọng: “Nhưng nếu diễn xuất của tôi không có vấn đề gì, tôi muốn cô đứng trước mặt mọi người xin lỗi tôi”
Đây chính là sự quyết đoán của Nhan Ôn, có sức mạnh nghênh đón sự hiềm nghỉ của bất cứ kẻ nào.
“Được, cứ vậy đi!” Mấy người diễn viên kia nháy mắt ra hiệu, nhanh chân rời khỏi.
Nhan Ôn tiến về đạo diễn Trần: “Lúc nấy tôi hơi nóng VỘI…”
“Không, so với ba năm trước, khi tôi quen biết cô, cô ngày càng chín chắn trưởng thành hơn, tôi chờ màn biểu diễn của cô, hôm nay đến đây, ngày mai tám giờ chính thức bắt tay vào việc!”
Nhan Ôn và chị Hà nhìn nhau, cầm kịch bản đi về khách sạn, cô sẽ nghiêm túc nghiền ngẫm từng phân đoạn, sẽ không vì sự hiềm nghi của bất kì ai mà gấp gáp.
Sáng hôm sau, chị Hà tìm khắp nơi cũng không thấy chiếc đầm của cô: “Rõ ràng hôm qua chị đặt ở đây kia mài”
Nhan Ôn đi vào phòng trang điểm và cười bảo rằng: “Chẳng lẽ có trộm sao?”
Chị Hà nhíu mày, chạy ra ngoài, trong thùng rác ngoài hành lang tìm thấy chiếc đầm đắt giá được thiết kế bởi dUDI.
“Đám bại hoại đó, để chị tìm bọn chúng!”
“Chị Hà” Nhan Ôn túm lấy chị: “Bỏ đi, đâu phải trước kia không gặp phải những chuyện như thế, chỉ tiếc thay tấm lòng của anh ấy mà th: Trong mắt cô, chiếc đầm này là sự yêu thương của Giang Tùy An dành cho cô, chẳng liên quan gì đến phiên bản giới hạn hay không.
“Chị tìm người xử lý đã, xem có thể khôi phục hình dáng ban đầu không”
Chị Hà vội vàng rời đi, Nhan Ôn nhìn màn hình điện thoại sáng nhấp nháy, là Giang Tùy An.
“Công việc có thuận lợi không? Dự báo thời tiết nói sẽ hạ nhiệt độ, nhớ giữ gìn sức khỏe”bg-ssp-{height:px}
Nhan Ôn nhếch môi cười mỉm, đáp: “Không thuận lợi cho lắm, nhưng em sẽ giải quyết.”
Cô bỏ điện thoại vào túi, đi về hướng phim trường.
Đầu dây điện thoại bên kia, đôi mắt đen láy lạnh lùng của người đàn ông lóe lên tia sắc lạnh, tay gõ nhịp lên mặt bàn: “Dùng danh nghĩa của Nhan Ôn phái xe đến phim trường tặng bữa ăn trưa”
“Vâng, thưa chủ tịch”
Anh có thể không nhúng tay vào kế hoạch của cô, nhưng chẳng thể bỏ cô không thèm quan tâm, ít ra anh phải để kẻ khác biết rằng, Nhan Ôn không phải đang chiến đấu một mình, sau lưng cô còn có người bảo vệ.
Sau khi Nhan Ôn trang điểm thay đồ xong, Giang Linh Vận mới đủng đỉnh đến trễ.
“Ngại quá, đạo diễn à, tôi vừa xuất viện, sức khỏe chưa ổn lắm” Cô ta nói năng yểu điệu, ôm trán tỏ vẻ mệt mỏi vô cùng.
Đạo diễn Trần xem lịch công việc của hôm nay: “Nay.
không có phần diễn của cô, cô có thể trở về nghỉ ngơi trước”
Giang Linh Vận cười nói răng: “Tôi muốn ở cùng mọi người, mọi người cứ lo việc của mình, không cần để ý đến tôi” Sau đó được trợ lý dìu đến một bên ngồi xuống.
Nhan Ôn vốn không thèm nhìn cô ta, yên lặng ngồi trên chiếc ghế dài, chờ mệnh lệnh của đạo diễn.
Mấy người diễn viên kia thấy Nhan Ôn bình tĩnh như thế, liền hừ lạnh mỉa mai: “Ngay cả kịch bản cũng không.
thèm xem, một lát không biết phải NG bao nhiêu lần đây”
“Chắc cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cút ra khỏi đoàn phim rồi!”
Sau khi trao đổi một hồi với phó đạo diễn, đạo diễn Trần cầm loa hét to: “Tất cả chuẩn bị, cảnh thứ nhất, phân đoạn Tử Yên vào biệt thự ở”
Tiếp theo anh đưa mắt nhìn Nhan Ôn lúc này đã tiến vào vị trí quay: “Không vấn đề gì chứ?”
Nhan Ôn ra dấu tay OK, ánh mắt bình thản như mặt hồ, sau khi đạo diễn hô bắt đầu, biểu cảm của cô lập tức xuất hiện sự thay đổi.
Trước ống kính Nhan Ôn dường như biến thành một con người khác, từ kích động đến lo lắng, xen lẫn vài phần e thẹn, diễn đạt trọn vẹn nội tâm của nữ thứ Tử Yên.
Chỉ thấy cô cúi đầu mỉm cười, giơ tay đập cánh cửa lớn, hé miệng rồi lại lui về sau hai bước, tiếp tục tiến lên trên, dường như đã thu hết lòng can đảm, vừa định gõ tiếp thì cánh cửa lớn bỗng dưng mở ra.
Cô nhìn thấy đình đài lầu cát bên trong, biểu cảm kinh ngạc được cô diễn cực kì tinh tế.
“Sau này tôi sẽ sống ở đây ư?” Mỗi một ánh mắt của cô đều biểu đạt sự mừng rỡ và sung sướng trong nội tâm, sải bước chân đi vào cửa lớn.
Đạo diễn hài lòng nhìn vào màn hình và hô lên: “Cắt, qua cảnh!”
Nhan Ôn quả nhiên không khiến anh thất vọng, cuộc hợp.
tác sau ba năm, hào quang của ảnh hậu vẫn không hề phai màu.
Nhân viên công tác tại phim trường đều gật đầu lia lịa, chỉ quay một lần đã có thể biểu diễn tốt đến thế, diễn xuất của Nhan Ôn thật quá hoàn mỹ, sau đó quay tiếp hai cảnh của Nhan Ôn, bao gồm một cảnh độc thoại rất dài, cô đều hoàn thành chỉ trong một lần duy nhất.
Cuối cùng, bộ dạng rưng rưng nước mắt của cô khiến tất cả mọi người tán thưởng.
Thế nhưng đạo diễn vừa hô cắt, cô lại có thể khôi phục lại dáng vẻ im lặng như bình thường, diễn xuất hoàn toàn đạt tới độ như trong sách dạy.
“Lúc nãy cô ấy có xem kịch bản không vậy?”
“Không, tôi không hề thấy cô ấy cầm kịch bản, nhiều từ như vậy đều ghi nhớ hết sao? Thật quá lợi hại đi!”
“Quả không hổ danh người đoạt giải ảnh hậu, nếu cô ấy không lui về ở ẩn thì hiện giờ hẳn phải là sao lớn thuộc đẳng cấp nào rồi!”
Phía bên kia, Giang Linh Vận nhìn màn biểu diễn của cô, đã sớm bồn chồn không yên, nhưng suy nghĩ lại thì để Nhan Ôn ở lại đoàn phim cũng là một việc tốt, mình có thể giày vò cô ta một phen: “Hãy chờ xem, sau lưng tôi là ông chủ lớn của đoàn phim, cô chỉ là một con hề biết diễn mà thôi!”