Khi Trần Du nhận được thông báo đã bái phục vô cùng, so với sự độ lượng của Nhan Ôn, đống thủ đoạn bỉ ổi của Giang Linh Vận quả thật không có cửa để so, tiếp theo chỉ còn xem Bạch Triết Hiên xử lý vụ việc này ra Sao.
Giang Linh Vận nhận được tin tức, liền vội vã trở về công ty, bắt gặp Trần Du đứng trong phòng làm việc, lại nhìn thấy tấm thiệp mời trên bàn Bạch Triết Hiên, tức giận đến nỗi cau mày.
“Triết Hiên, chẳng lẽ anh thật sự nhận lời mời đóng phim cho Nhan Ôn ư?”
Một khi đi bước này, chẳng ai có thể ngăn cản Nhan Ôn trở về vị trí ảnh hậu đỉnh cao.
Trần Du đứng cạnh im lặng, Giang Linh Vận đã ý thức được nguy cơ, nhưng quyền quyết định không nằm trong †ay cô ta, dù cô ta và Bạch Triết Hiên có căn cơ tình cảm, nhưng đứng trước lợi ích to lớn thì Bạch Triết Hiên sẽ không buông tay.
“Em ngồi xuống đã, từ từ anh kể em nghe, hiện giờ phong thanh bên ngoài rất dữ dội, nếu công ty tiếp tục phong sát Nhan Ôn, sẽ gây bất lợi đến hình tượng công †y, còn chuyện đoạn phim mãi chưa giải quyết xong, nếu lúc này em có thể hòa giải với Nhan Ôn, cùng nhau đóng phim, vậy những lời đồn đại kia sẽ tự động biến mất, đến lúc đó anh sẽ công bố tiếp rằng, anh đã sớm chia tay với Nhan Ôn, tự động thân phận người thứ ba của em sẽ được rửa sạch, đến khi đó, ảnh hậu nhất định thuộc về em”
Bạch Triết Hiên vừa nói như vậy, ánh mắt Giang Linh Vận liền lóe sáng.
“Thật sao?”
“Đương nhiên rồi, sao anh gạt em được chứ! Hãy để cô †a mãi làm bàn đạp cho em.”
Trần Du lắng lặng lui khỏi phòng làm việc, thuật lại nguyên vẹn những lời này cho Nhan Ôn, nếu cô đã quyết định theo phe Nhan Ôn, đương nhiên phải cho cô ấy nắm bắt toàn bộ tình báo.
Nhưng nghe xong những lời này, Nhan Ôn chẳng có tí phản ứng gì cả.
“Chị không lo lắng sao?” Càng chung sống với Nhan Ôn, thì sẽ càng phát hiện vốn chẳng thể nào hiểu thấu ý nghĩ trong đầu cô.
“Cô thay tôi làm một Nhan Ôn cười mỉm, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Trần Du, mà nói thẳng rằng: “Từ chối tất cả lời mời giúp tôi, cứ nói tôi đi nước ngoài bổ túc kỹ năng diễn xuất là được”
Bạch Triết Hiên muốn lợi dụng cô làm cầu nối cho Giang Linh Vận, trò mua một tặng một cô đã gặp nhiều rồi, không thể nào để hắn ta đạt được ý muốn.
Trần Du cảm thấy Nhan Ôn thật thông minh, hóa giải nguy cơ một cách đơn giản.
Khi cô vào phòng làm việc của Bạch Triết Hiên phản hồi, thì Giang Linh Vận vẫn còn ở đó.
“Cô ta nghĩ cô ta là ai! Đi nước ngoài bổ túc ư? Không.
thể nào!” Bạch Triết Hiên vẫn chưa lên tiếng, Giang Linh Vận đã hốt hoảng nhảy cẵng lên.
“Điều này chắc có lẽ do chủ tịch Bạch quyết định chứ?”
Trần Du hỏi ngược.
Giang Linh Vận hừ lạnh một tiếng, níu cánh tay của Bạch Triết Hiên: “Triết Hiên, anh nói gì đi chứ!”
“Nhan Ôn đang ở đâu? Gọi cô ta đến gặp tôi”
Trần Du sững sờ một lát, không ngờ Nhan Ôn sớm nghĩ đến điều này, đã nhắc trước với mình về hành trình hôm nay của cô ấy, đưa tấm thiệp mời của buổi hòa nhạc.
được chị Hà gửi cho, đó là thiệp mời nội bộ của ban nhạc giao hưởng nổi tiếng quốc tế, cả thành phố chỉ có hai mươi người nằm trong lời mời, những kẻ như Bạch Triết Hiên và Giang Linh Vận vốn không có tư cách vào san.
“Nhan Ôn nói nếu dạo gần đây cô ấy không tiện xuất hiện tại công ty, nếu anh muốn tìm cô ấy, thì đến sân khấu buổi hòa nhạc”
“Sao cô ta có thiệp mời của buổi hòa nhạc, còn hào phóng mời Triết Hiên đi cùng!” Giang Linh Vận đố kị đến nỗi đôi mắt chực phun trào ngọn lửa.
“Nhan Ôn là thiên kim tiểu thư của nhà họ Ôn, đương nhiên có tư cách nhận thiệp mời, trước kia chỉ vì sống kín tiếng, không muốn phô trương mà thôi, bây giờ cô ấy bị công ty phong sát, chẳng lẽ không thể có vài hành trình cá nhân hay sao?”
“Thế nhưng…”
Giang Linh Vận nghiến chặt răng, trong lòng ghen tị, lại bị đống lời này chặn họng chẳng còn cách nào.bg-ssp-{height:px}
Trước kia Nhan Ôn vì muốn đến với Bạch Triết Hiên, đã từ bỏ thân phận thiên kim ăn sung mặc sướng, tình nguyện lui khỏi giới diễn xuất để củng cố địa vị của Bạch Triết Hiên ở công ty mà bôn ba, bây giờ Bạch Triết Hiên đề nghị chia tay, cô ấy đã không cần chiều chuộng lòng tự tôn của người đàn ông mà làm khổ mình nữa.
Nhưng Giang Linh Vận chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Triết Hiên cầm lấy tấm thiệp mời buổi hòa nhạc, thứ Nhan Ôn có thể lấy ra đại diện cho thân phận mà cô ta chẳng thể so bì được.
Bạch Triết Hiên nhíu mày, cười lạnh một tiếng: “Lúc còn ở cạnh tôi sao không chịu lấy ra, bây giờ vừa có chuyện liền quay về cuộc sống thiên kim tiểu thư hay sao? Cảm thấy trước đó tôi bạc đãi cô ta tr?”
Trần Du bất lực lắc đầu, hai người này ích kỉ chẳng thua kém gì nhau, Nhan Ôn rời khỏi Bạch Triết Hiên là sự lựa chọn đúng đản, nếu không chẳng biết bị hắn ta liên lụy thêm bao lâu.
“Nếu chủ tịch Bạch muốn đi thì trực tiếp đi nhé, tôi về trước đây” Cô thật tình gai mắt với hành động của đôi nam nữ đê tiện này, chẳng thà giúp Nhan Ôn suy nghĩ kế hoạch cho bước tái xuất tiếp theo còn hơn.
Hành động ngoài dự đoán của Nhan Ôn khiến Bạch Triết Hiên thấy khó chịu trong lòng, khi cô còn ở cạnh anh ta, đã thẳng thừng cắt đứt quan hệ với nhà họ Nhan, bây giờ cô ấy trở nên xa vời, anh ta thầm hối hận ngàn vạn lần vì đã không giữ chặt Nhan Ôn.
Nếu anh ta cố gắng kiên trì thêm chút nữa, chắc có lẽ sẽ nhờ Nhan Ôn kéo gần quan hệ với nhà họ Nhan lại, trở thành người nổi tiếng trong giới kinh doanh.
Anh ta không biết rằng những điều này đều do anh ta tự suy nghĩ tầm phào, Nhan Ôn vốn chẳng hề trở về nhà họ Nhan hòa giải mối quan hệ, khi xưa vì Bạch Triết Hiên, cô đã khiến gia đình thất vọng đau lòng vô cùng, nếu không thể trở về một cách vinh quang thì sao cô còn mặt mũi nhận sai.
Chính Giang Tùy An tặng cô tấm thiệp mời của buổi hòa nhạc, lúc đầu Nhan Ôn chẳng muốn làm như thế, nhưng một câu nói của Giang Tùy An đã thuyết phục cô.
“Người ngoài ngành sẽ không hiểu rõ con người thật em, nhưng phương thức như thế có thể trực tiếp nói với bọn họ rằng, em đang sống rất ổn”
Dù đi tới bước nào thì cô vẫn có thể sống như một nữ hoàng.
Ngồi trong chiếc siêu xe của Giang Tùy An, Nhan Ôn cười rạng rỡ: “Phiền Giang tiên sinh tiễn em đến đây”
“Chẳng có lời cảm ơn nào thực tế hơn sao?” Giang Tùy.
An cố ý rướn người tới tỏ ý rõ rệt.
Nhan Ôn mắc cỡ cười mỉm, chuẩn bị hôn nhẹ lên gò má của anh, không ngờ Giang Tùy An đột nhiên quay đầu, môi của hai người kề sát vào nhau.
Sau đó anh thuận thế đỡ gáy cô, nụ hôn triền miên và sâu đậm khiến cô gần như nghẹt thở.
Tiếng thở gấp rút của hai người hòa vào nhau bên trong xe.
“Nếu hiện giờ đang ở nhà, anh nhất định sẽ thu phục con tiểu yêu tinh này”
Đôi mát lạnh của anh nhuốm màu dục vọng tình ái và cơn kiềm nén Nhan Ôn khiêu khích hứ một tiếng, choàng cổ anh: “Thế à? Vậy giờ chúng ta về nhà luôn đi”
Giọng nói dịu dàng của cô như một cọng lông vũ, mang theo ma lực đầy sức hút lướt nhẹ trái tim anh, anh gần như khống chế hết nổi muốn có được cô ngay tại nơi đây.
“Em nói như thế là sợ anh không dám hay sao?” Anh đột nhiên đổ người xuống, thân hình cao to thoáng chốc chắn hết cả người Nhan Ôn, bờ môi mỏng khế nhếch lên, thu hết vẻ hoảng loạn ít ỏi trong mắt cô vào mắt.
Anh cúi đầu, hôn cô triền miên da diết.
“Buổi hòa nhạc sắp bắt đầu rồi” Giọng nói của anh dần khàn đi, lưu luyến buông cô ra, giữa đôi môi vẫn phảng phất hương vị của cô, chưa bao giờ có một người phụ nữ nào khiến anh quyến luyến đến thế.
Nhan Ôn gật đầu: “Vâng, về nhà gặp”
Cô chỉnh sửa trang phục lại, mở cửa xuống xe, bước vào khách sạn năm sao của nội thành, ngón tay thon gọn lấy thiệp mời từ trong túi ra. Cô diện một chiếc đầm đuôi cá được đính đá trắng bạc, trên tay và cổ đều đeo trang sức phiên bản giới hạn, mỉm cười bước vào đại sảnh, thu hút toàn bộ ánh nhìn.
“Kia là Nhan Ôn sao?”
“Có khí chất như thế… tôi nhớ ra rồi, cô ấy vốn dĩ là thiên kim của nhà họ Nhan”