Nhan Ôn hít một hơi thật sâu, được chị Hà giúp đỡ tận tình xem như việc đã được hoàn thành một nửa.
“Thực ra Giang Linh Vận không chỉ muốn em đi casting mà còn muốn dựa hơi Bạch Triết Hiên để nhận sự giúp đỡ làm nguồn diễn xuất độc quyền cho công ty. Tuy nhiên đây không phải lần đầu tiên, nên chúng ta cần phải thu thập chứng cứ” Không đợi chị Hà đáp lại, Nhan Ôn tiếp tục nói: “Vả lại cô †a đã mang thai, đứa con đó là của Bạch Triết Hiên” Chị Hà khinh miệt: “Bọn chúng đúng là một đôi cẩu nam nữ!” Họ đã có gian tình với nhau mà lại còn bắt Nhan Ôn đi làm thế thân, không biết giới hạn của sự xấu hổ là gì cả.
Nhan Ôn đã hoàn toàn nghĩ thông suốt rằng mình không thể chịu đau khổ một mình, mà còn bắt họ phải trả giá gấp bội lần cho những gì họ đã đối xử với cô.
Vài giờ sau đó, cô trang điểm nhẹ, đeo khẩu trang và đội nón, xuất hiện đúng giờ tại khách sạn đã được hẹn trước đó.
‘Vừa bước vào đại sảnh, người quản lý A Huy của Giang Linh Vận bước tới, vừa đi vừa cố ý nói xôn xáo: “Ối chao, Linh Vận sao lại bệnh nặng thế nhỉ? Nhanh qua đó chuẩn bị đừng để đạo diễn phải chờ lâu!” Không ngờ diễn xuất của Giang Linh Vận thì tệ hại nhưng diễn xuất của quản lý cô ta lại rất tốt.
Những câu nói hô hoán đó nhằm mục đích muốn người khác nghe thấy và biết rằng Giang Linh Vận chính là người phụ nữ đeo khẩu trang và đội nón mà anh ta xuống lầu đón.
Phía sau vẫn còn phim hay, Nhan Ôn không nóng vội vạch trần anh ta.
Cửa thang máy vừa đóng lại, A Huy trở mặt lườm Nhan Ôn, buông lời khiển trách: “Cô có biết mấy giờ rồi không? Cô nghĩ mình là Uyễn Nhi chăng, mà lại dám trễ nãi thì giờ của tôi?” Miệng lưỡi ngạo mạn của anh giống hệt Giang Linh Vận, xem Nhan Ôn như một nô lệ có thể quát bảo bất cứ lúc nào.
Nếu như không phải bị cái thứ tình cảm giả dối của Bạch Triết Hiên che mờ hai mắt, nếu cô không lùi về cánh gà mà vẫn luôn hoạt động trên màn ảnh lớn thì chức vụ nhỏ.
như A Huy gặp cô cũng không dám ngẩng đầu, làm sao.bg-ssp-{height:px}
mà dám gào thét ra lệnh với cô như bây giờ? Nhan Ôn cụp mắt xuống, thì ra trong mắt họ cô như một con rối.
Bất đắc dĩ kiềm chế sự tự giễu tận đáy lòng, thần thái của Nhan Ôn trở nên tỉnh táo lại.
Cô thoáng cúi đầu tháo khẩu trang ra, ho khan hai tiếng nói: “Có rất nhiều người trong tổ kịch đã từng gặp Giang Linh Vận, tôi không muốn vừa bước vào cửa đã bị nhận ra nên muốn chuẩn bị kỹ lưỡng tí” Cô nói thế khiến A Huy chợt nhận ra hôm nay cô trang điểm rất giống kiểu trang điểm thường ngày của Giang Linh Vận, nền phấn rất trắng, mí mắt dán lót rất rõ, sau khi đeo khẩu trang thì người không quen biết nhìn thoáng qua cũng sẽ nghĩ cô là Giang Linh Vận.
“Hiến thiếu gia đã sắp xếp mọi chuyện xong cả rồi, lát nữa ở trước mặt đạo diễn Trần cô chỉ việc giả ngất đi là xong” Họ nghĩ rằng như thế là chắc chắn được vai diễn rồi sao? “Chỉ đơn giản vậy sao?” Nhan Ôn không ngớt ngạc nhiên: “Từ lúc nào mà dễ đạt được vai diễn của đạo diễn Trần thế nhỉ?” “Cô nghĩ bây giờ là thời đại nào rồi! Nhanh lên!” A Huy tỏ bộ dạng quyền thế, như sớm đã biết trước kết quả rồi.
Nhan Ôn nhíu mày lại: Phải chăng đã được chọn ngầm rồi? Tuy Giang Linh Vận muốn chọn vai nữ thứ ba, nhưng thực ra bộ phim này chủ yếu xoay quanh cảnh đời bất hạnh của Trân Nhi vai nữ thứ ba, vai diễn như thế tuy mức thù lao không cao, nhưng nếu diễn tốt thì danh tiếng sẽ lẫy lừng trong giới văn nghệ.
Bạch Triết Hiên quả thật là vì Giang Linh Vận cân nhắc tỉ mỉ “Linh Vận, đây là chỗ của cô. Cô không khỏe thì ngồi đây nghỉ ngơi chút đi” A Huy gân cổ lên mà gào.
Nhan Ôn ừm một tiếng kéo vành nón thấp xuống nhanh chân bước qua.
Cùng một khoảng thời gian, Giang Tùy An nhận được tin tức về việc Nhan Ôn cải trang thành Giang Linh Vận để đi thử vai diễn, anh ta nhướng mày, sự việc có vẻ thú vị hơn anh tưởng.
“Chuẩn bị xe ngay lập tức” Tuy không phải là một sân khấu lộng lẫy hoành trán: nhưng tự dưng anh lại muốn xem cảnh Nhan Ôn diễn.