Chương :
Trân trọng quãng thời gian niên thiếu
Vào những ngày đặc biệt nắng đẹp của mùa thu, bầu trời như viên đá xanh, làn nước màu xanh ngọc, ánh mặt trời như những hạt cát màu vàng, khắp nơi đều là những ánh vàng chói mắt.
Nước dịu dàng như một mối tình quấn quýt, quấn chặt bước chân chàng trai, cô gái, không chịu rời đi. Đôi mắt của họ, nụ cười của họ đều lấp lánh như những viên kim cương.
Love :
Trận bóng giao hữu giữa trường Thần Quang và Thanh Hà đã bắt đầu. Hai hiệp đấu, Thanh Hà là đội chủ nhà, Thần Quang thì lao lên tấn công.
Những người thích bóng đá đều biết rằng, trong những trận thi đấu thực tế, sự khác nhau về sân nhà, sân khách cũng gây ảnh hưởng đối với cầu thủ. Thông thường trọng tài sẽ khắt khe với đội khách hơn, chấp pháp rất nghiêm khắc. Hơn nữa trên sân của đội chủ nhà, người hâm mộ đến đông hơn, nhiệt tình hơn sẽ gây áp lực tâm lý cho đội khách. Vì thế thi đấu bóng đá thông thường sẽ đá hai trận, hai đội tham gia lần lượt sẽ đá trên sân nhà và sân khách. Căn cứ vào số bàn thắng để quyết định thắng thua. Nếu như số bàn thắng hai bên bằng nhau thì sẽ dựa vào số bàn thắng bên nào ghi được bên sân khách nhiều hơn để phân cao thấp.
Thanh Hà là đội chủ nhà có tiếng ở thành phố A, đội nào làm khách trên sân của Thanh Hà đều không thắng được. Ba năm liền đội Thanh Hà làm chủ nhà bất bại, hơn nữa không bị thủng lưới một bàn nào.
Đội Thanh Hà với thành tích huy hoàng là thế cuối cùng đã bị Thần Quang hạ gục. Thanh Hà với uy lực sân nhà, chiếm ưu thế, nhưng lại bị Tiêu Tinh Dã hạ gục. Thành tích bất bại chính thức bị phá vỡ.
Tiêu Tinh Dã thực sự là ngôi sao sáng nhất trong suốt trận đấu. Cậu có thể sút xa, chuyền bóng, cướp bóng và dẫn bóng. Những đường chuyền chuẩn xác, những cú sút xa uy lực, khả năng dẫn bóng như tên bay, khả năng thoát khỏi sự kèm người của đối phương vô cùng xuất sắc.
Chiến thắng : trên sân khách đã đập tan danh dự đội chủ nhà mấy năm nay, có thể nói trường Thần Quang đã lập được thành tích cao trong liên minh các đội bóng của thành phố A, đặc biệt là cầu thủ một trận thành danh - Tiêu Tinh Dã, “nhát kiếm phong tình” của cậu khiến bao người vui vẻ, hứng khởi.
Đội khách Thần Quang chiến thắng đã khiến đội Thanh Hà mặt mũi không còn chút thần sắc, sau đó một tuần khi Thần Quang giữ vị trí chủ nhà càng khiến cho Thanh Hà thua không ngẩng đầu lên được.
Thanh Hà đã từng bị thua nên ở trận thứ hai này kèm Tiêu Tinh Dã vô cùng chặt, một khi Tiêu Tinh Dã chạm vào bóng thì chỉ cần cậu tiến một bước là rơi vào vòng bao vây “sói dữ” của Thanh Hà. Nhưng dù có như vậy thì vẫn chẳng thay đổi được vai diễn “khắc tinh Thanh Hà” của Tiêu Tinh Dã. Khả năng xoay chuyển linh hoạt của cậu, chuyền bóng xuất quỷ nhập thần, sút bóng thần sầu một lần nữa lại khiến cậu trở thành kẻ hủy diệt Thanh Hà.
Mới bắt đầu được mười lăm phút, Tiêu Tinh Dã đã sút tung lưới Thanh Hà.
: , thắng sát nút.
Bị thua một bàn, hàng phòng ngự của Thanh Hà nhiều lỗ hổng như tổ kiến. Tuy vẫn dốc sức để khống chế cục diện nhưng lại liên tiếp thua hai bàn, ba bàn. Càng mất bóng thì chí khí càng giảm sút, hàng phòng ngự ngay lập tức sụp đổ như thị trường cổ phiếu.
Các thành viên khác trong đội thừa thắng xông lên, Tần Quảng Phong ghi hai bàn, Tiêu Tinh Dã lập hattrick. Chín mươi phút thi đấu kết thúc, tỉ số : , Thần Quang “tắm máu” Thanh Hà.
Trong trận bóng, ghi bàn không phải là một việc dễ dàng. Một trận bóng đá chín mươi phút, có thể hai bên đều không ghi được bàn nào, kết quả chung cuộc : là điều bình thường. Vì thế một trận mà ghi được hơn ba bàn trở lên là thành tích vô cùng xuất sắc. Thông thường thì người đam mê bóng đá sẽ đánh giá thế này.
: Thắng sát nút.
: Thắng tuyệt đối.
: Thắng đậm.
: Cháy lưới.
: Đồ sát.
: Tắm máu.
Bị sút tung lưới sáu bàn trên sân của Thần Quang thực sự là một nỗi nhục lớn của Thanh Hà. Thua đến mức không còn mặt mũi nào về gặp các phụ huynh. Ngược lại, thành tích chói lọi của Thần Quang còn sáng hơn mặt trăng, mặt trời, tiếng hoan hô gào thét trên khán đài có thể vang vọng suốt chín đêm. Các thành viên trong đội bóng cũng vô cùng phấn khích, họ tung người lập hattrick lên không trung, bọn họ chính là những công thần.
Minh Nhật Lãng không xem trận đấu trên khán đài, cậu đứng ở hành lang của dãy phòng học quan sát không khí hừng hực đang sôi sùng sục trên sân bóng. Thực sự cậu rất thích đá bóng, do sự ảnh hưởng của bố. Minh Hạo Thiên khi còn trẻ là một người vô cùng say mê bóng đá. Ông luôn nói bóng đá là môn thể thao thể hiện đầy đủ nhất sự hấp dẫn của nam giới. Cần phải có tinh lực mạnh mẽ, tinh thần đồng đội, cá tính nổi bật, mưu lược và nhanh nhạy, thể hiện triệt để mọi ưu thế của nam giới, toàn diện và hoàn mỹ. Trên sân bóng thì xông pha, rượt đuổi, ngoài sân bóng phải hoan hô, cổ vũ, trong ngoài sân bóng đều phải khiến con người ta kích động khiến người ta si mê, điên cuồng vì nó.
Khi Minh Nhật Lãng còn nhỏ, Minh Hạo Thiên đã nói sau này lớn lên nhất định sẽ dạy con đá bóng. Ngay từ nhỏ Minh Nhật Lãng đã bị “nhiễm” tình yêu bóng đá của bố, ngày nào cũng mong muốn bản thân mình lớn nhanh thêm một chút. Thế nhưng… bây giờ cậu lớn rồi, vậy mà mãi mãi không bao giờ được nếm trải cảm giác hòa mình cùng trái bóng trên sân cỏ.
Đội trường Thần Quang thắng lớn, cả sân bóng như sôi lên, tiếng hò reo của các thầy cô và các bạn, Tiêu Tinh Dã, Tần Quảng Phong, Lô Siêu… những cái tên nổi bật trên sân cỏ lúc này được tung hô như những ông hoàng.
Khẽ thở dài một tiếng, Minh Nhật Lãng đi xuống dưới. Ánh nắng chiều nghiêng nghiêng kéo dài bóng cậu, chiếc bóng dài ấy vô cùng cô đơn và mỏng manh.
Tiêu Tinh Dã ngày càng nổi tiếng ở Thần Quang, cậu lại có thêm biệt danh mới là “David Beckham của Thần Quang”. Còn có nhiều đội bóng chuyên nghiệp nghe tin liền đến Thần Quang để săn đón mầm non này. Nhưng Tiêu Tinh Dã không đi đâu cả: “Em còn là học sinh, đá bóng chỉ là nghề phụ, học tập mới là công việc chính”.
Tần Quảng Phong cười sau lưng cậu: “Cậu học tập ra cái gì cơ chứ, thế mà cũng nói ra được cái câu học tập là việc quan trọng. Căn bản là cậu vì mảnh trăng khuyết kia() nên mới không muốn rời khỏi Thần Quang, đúng không hả?”.
. Nguyệt Loan có nghĩa là “trăng khuyết”, Tần Quảng Phong trêu Tiêu Tinh Dã nên mới nói vậy (BTV).
Gương mặt Tiêu Tinh Dã ngay lập tức mất vẻ tự nhiên, cậu giơ chân sút một phát: “Tần Quảng Phong, cậu mau biến đi”.
Tần Quảng Phong nghe lời “biến”, nhưng vừa “biến” vừa hát: “Trên bầu trời đêm xa xa, có một mảnh trăng khuyết…”.
Tiêu Tinh Dã lập tức đuổi theo, Tần Quảng Phong co cẳng chạy. Hai người một trước một sau đuổi nhau trên sân trường. Quảng Phong chạy ra sau thư viện. Nơi đó có một mảng rừng trúc, không phải là rừng cây rậm rạp mà chỉ là có mấy chục gốc trúc mảnh san sát nhau, giống như một bó đũa cắm trong ống. Những cây trúc trưởng thành đều đâm ra ngoài, lá rậm rạp, giống như một chiếc ô đang mở, xòe bóng mát. Rừng trúc này do mấy chiếc ô như thế tạo thành, vô cùng mát mẻ và yên tĩnh. Vào những ngày hè, học sinh rất thích đến đây. Những chiếc bàn đá dưới tán cây thường không còn chỗ trống. Nhưng có đợt, một học sinh nữ phát hiện có rắn, từ đó về sau chẳng còn mấy người đến nơi này nữa.
Khi hai người chạy đến nơi, bàn đá ghế đá chẳng có ai ngồi. Nhưng ở nơi xa nhất của khu rừng có hai người đang quay đầu lại, hình như họ bị tiếng la hét của Tiêu Tinh Dã và Quảng Phong làm kinh động. Nhìn kỹ thì đó là Minh Nhật Lãng và Lâm Nguyệt Loan.
Sắc mặt Tiêu Tinh Dã trở nên vô cùng khó coi, Tần Quảng Phong cũng khựng người lại. Sao Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng lại ở cạnh nhau chứ, hai người họ ở đây làm gì?
Nhìn thấy hai người họ, Lâm Nguyệt Loan liền đứng dậy nói: “Hai cái cậu này, có mấy chú chim mới đến ăn táo bị các cậu làm cho giật mình bay mất rồi”.
“Cái gì mà chim ăn táo?”.
Tiêu Tinh Dã xị mặt bước tới xem, trong đám cỏ dưới rừng không biết ai ném một quả táo ăn dở xuống đó. Lâm Nguyệt Loan chỉ quả táo dở và nói: “Ban nãy có mấy chú chim đang ăn táo, mới ăn được mấy miếng thì bị cậu và Quảng Phong dọa cho bay mất”.
“Lâm Nguyệt Loan… cậu với Minh Nhật Lãng ở đây xem chim ăn táo?”. Quảng Phong cũng ngạc nhiên bước đến hỏi Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng.
“Ừ”. Lâm Nguyệt Loan trả lời.
Công tác xanh hóa của trường Thần Quang tương đối tốt, sân trường như công viên, hoa cỏ xanh mướt, rừng cây rậm rạp, trong rừng có vô số chim chóc hót líu lo. Lâm Nguyệt Loan sớm đã để ý đến điều đó. Khu rừng sau thư viện là nơi tập trung nhiều nhất. Có lẽ là do ít người qua lại nên không bị ảnh hưởng. Thường có từng đàn từng đàn chim trốn trong kẽ lá ca hát, âm nhạc của tự nhiên vô cùng tươi đẹp và kỳ diệu.
Lâm Nguyệt Loan rất thích khu rừng yên tĩnh này và tiếng chim ca ở đây, bình thường không có việc gì cô đều mang sách đến đây ngồi nghe những điệu nhạc của thiên nhiên. Hôm nay cô định đi một mình, đang đi xuống cầu thang thì gặp Minh Nhật Lãng đang dạo bước đằng trước.
Lâm Nguyệt Loan ngập ngừng một hồi rồi chạy theo bắt chuyện: “Minh Nhật Lãng, cậu đi đâu đấy?”.
Nhật Lãng đáp: “Chẳng đi đâu cả, tớ đi loanh quanh thôi”.
Trận bóng giao hữu đã kết thúc được hai ngày nhưng trong lớp vẫn bàn tán sôi nổi chủ đề này. Minh Nhật Lãng không chịu được âm thanh ồn ào ấy.
“Vậy đi cùng tớ đi, tớ dẫn cậu đến chỗ này”.
Minh Nhật Lãng nhìn vào đôi mắt cười giống như mảnh trăng khuyết của Nguyệt Loan, chẳng hề do dự, cậu liền đi theo cô.
Cả hai đi xa rồi, chẳng ai chú ý đến trên phòng học, ánh mắt Bạch Vân Tịnh dõi theo hai người một hồi lâu.
Ban nãy ở trên lớp, khi Nhật Lãng gấp sách vào chuẩn bị ra ngoài thì Bạch Vân Tịnh chợt hỏi: “Trong phòng ồn quá, Minh Nhật Lãng này, chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi ôn bài đi”.
Minh Nhật Lãng nghĩ một hồi rồi lịch sự từ chối: “Cậu đi một mình đi, bây giờ tớ không muốn ôn bài, tớ muốn đi loanh quanh chút”.
Nếu như là bạn nữ khác thì sẽ nói ngay “Tớ đi cùng cậu nhé!”. Nhưng Bạch Vân Tịnh vô cùng thông minh, chỉ cần nghe qua tiếng đàn là biết được ngụ ý. Nghe Minh Nhật Lãng nói thế là cô biết Nhật Lãng chỉ muốn ở một mình, không cần người khác bên cạnh. Nếu muốn cậu đã nói thẳng: “Tớ không muốn ôn bài, hay là chúng ta cùng ra ngoài đi dạo”.
Thế nên cô nói: “Ừ”. Cô có lòng tự tôn của một hoa khôi, tuyệt đối không muốn bám theo Minh Nhật Lãng.
Nhưng Minh Nhật Lãng vừa đi một cái, cô không nén được liền ra ngoài ban công đứng nhìn theo bóng cậu, nào ngờ lại nhìn thấy cảnh cậu chẳng hề do dự trước lời đề nghị của Lâm Nguyệt Loan. Trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, dường như có thứ gì đó nắm chặt trong tay đã tuột mất từ lúc nào.
Lâm Nguyệt Loan dẫn Minh Nhật Lãng đến trước khu rừng, thấy không có người cô liền dặn dò: “Cậu đi nhẹ chân thôi nhé, phải thật nhẹ đấy”.
Giọng nói của cô cũng rất nhỏ, ra bộ vô cùng bí mật. Minh Nhật Lãng phì cười và hỏi: “Tại sao?”.
“Đừng hỏi vội, nói chung là phải đi rất nhẹ nhàng, biết chưa?”.
“Biết rồi”. Minh Nhật Lãng gật đầu. Muốn cậu chạy như bay đến đó thì cậu chịu chứ đi nhẹ nhàng thì chuyện quá đơn giản đối với cậu.
Hai người nhẹ nhàng bước sâu vào trong rừng trúc. Minh Nhật Lãng kinh ngạc khi nhìn thấy trong rừng trúc lại có nhiều chim đến thế. Những chú chim chuyền qua chuyền lại cất tiếng hót líu lo, còn có những chú chim nhảy nhót không ngừng trên các ghế đá. Rừng trúc quả là thiên đường của những chú chim nhỏ.
“Âm nhạc của thiên nhiên thật là hay!”. Vừa nghe những chú chim ríu rít hót trong rừng, cô vừa thì thầm bên tai Nhật Lãng như thế.
Tiếng thì thầm nhẹ như gió thoảng bên tai khiến Minh Nhật Lãng giật mình. Chẳng nói được là cảm giác như thế nào, chỉ là vội vàng gật đầu một cái.
“Chúng ta nhẹ nhàng thế này bước vào trong, các chú chim sẽ sợ bay lên ngọn cây. Nhưng chúng ta không làm hại chúng cho nên chúng sẽ không bay đi mất. Thế là chúng ta có thể ngồi trên ghế nghe chúng ca hát rồi”.
Một tiếng “chúng ta” hai tiếng “chúng ta” khiến Nhật Lãng nghe cảm thấy rất vui, đầu cũng gật theo liên tục. Hai người nhẹ nhàng bước vào rừng trúc. Tuy những chú chim trên ghế đá giật mình bay lên ngọn cây nhưng phần lớn những chú chim trong rừng không hề sợ hãi mà vẫn ca hát như thường.
Bầy chim không ngừng hót líu lo, tạo thành những bản hòa thanh diệu kỳ. Chúng có thể đuổi nhau, có thể nghỉ ngơi, có thể tâm sự, có thể tâm tình… thế giới vui vẻ của bầy chim chứa biết bao điều kỳ diệu. Nhất cử nhất động của chúng đều vô cùng đáng yêu: Cả bầy chim nhất loạt cất tiếng hót mới tuyệt vời làm sao. Khắp rừng đều là chim, đều là những tinh linh tự do.
Càng nhìn, càng nghe, Minh Nhật Lãng cảm thấy trái tim cũng đang bay lên như những chú chim nhỏ.
Có lẽ do sau khi vào trong rừng hai người đều yên lặng nên các chú chim bay đi rồi lại bay về. Chúng hạ cánh trên những đám cỏ và nhảy nhót ở đó. Có hai chú chim nghịch ngợm đang mớm cho nhau, đó là cách chào hỏi nhau vô cùng thân mật. Các chú chim nhảy nhót xung quanh và phát hiện ra quả táo, chúng liền ngừng lại và bắt đầu ăn. Dường như chúng đã bàn bạc kỹ với nhau rồi, con này một miếng, con kia một miếng, chẳng hề có chuyện tranh giành. Lâm Nguyệt Loan chỉ cho Nhật Lãng thấy cảnh ấy, cả hai không nhịn được cười, nụ cười không thành tiếng trên gương mặt vô cùng tươi tắn.
Đúng lúc đó thì Tần Quảng Phong và Tiêu Tinh Dã đuổi nhau đến, những chú chim trên mặt đất vội vỗ cánh bay đi, còn những chú chim trong rừng bỗng im bặt tiếng. Giống như một bộ phim điện ảnh có thanh có sắc đột nhiên bị ngừng chiếu, vô cùng mất hứng, đặc biệt với Minh Nhật Lãng.
Tiêu Tinh Dã nhìn hạt táo rồi nhìn Lâm Nguyệt Loan, sau đó quay sang nhìn Minh Nhật Lãng, rồi nói với thái độ chẳng có gì thích thú: “Chim ăn táo cũng khiến hai người đứng đực ở đây sao, chả ra làm sao!”.
“Cậu đương nhiên là thấy không ra làm sao, cuộc sống của cậu chỉ biết có bóng đá, thực ra nhiều lúc cuộc sống cũng tĩnh lặng lắm!”. Lâm Nguyệt Loan cười và nói.
Cuộc sống tĩnh lặng, cách nói này thật mới mẻ, Nhật Lãng nghe và cảm thấy rất thuận tai. Cậu liền quay sang nhìn Lâm Nguyệt Loan một cái, ánh mắt như gió xuân.
Ánh mắt ấy bị Tiêu Tinh Dã bắt gặp, trong lòng cảm thấy không vui chút nào. “Minh đại thiếu gia, rừng trúc âm u thế này mà cũng dám vào sao? Có rắn đó, cẩn thận không rắn độc nhảy ra cắn cho thì có mà chạy té khói”.
Giọng điệu châm chọc của cậu ta lại phun ra. Minh Nhật Lãng chau mày lại và như mọi lần chẳng mất thời gian tranh cãi với cậu ta làm gì cho mệt. Lâm Nguyệt Loan thấy thế liền giải vây: “Tiêu Tinh Dã, cậu đừng có dọa bọn tớ, mùa này làm gì có rắn chứ!”.
Lâm Nguyệt Loan không nói không sao, vừa dứt lời càng khiến Tiêu Tinh Dã bực thêm: “Cho dù không có rắn thì gió trong rừng cũng lạnh lắm, nhỡ gió thổi mạnh khiến Minh đại thiếu gia ngã bệnh lại phải nghỉ dưỡng bệnh”.
Tiêu Tinh Dã mà nhằm vào Minh Nhật Lãng thì luôn tỏ ra không biết mệt mỏi, Lâm Nguyệt Loan chau mày nói: “Sao cậu ăn nói cứ như có thuốc nổ trong đó vậy”.
“Không chịu được, bản tính tớ có gì nói nấy, chả nói được những lời dễ nghe đâu”. Tiêu Tinh Dã còn cứng miệng đáp, dáng vẻ cứ như sắp đánh nhau đến nơi.
Tần Quảng Phong đứng bên thấy chuyện có chiều hướng xấu đi liền nói: “Sắp vào lớp rồi, chúng ta về phòng học đi”.
Lâm Nguyệt Loan mặc kệ Tiêu Tinh Dã, cô đi khỏi rừng trúc trước, Minh Nhật Lãng do dự một hồi rồi cũng đi theo cô. Tiêu Tinh Dã bực mình đứng sững ngay ở đó, Quảng Phong phải lên tiếng khuyên giải: “Đi mau, còn đứng đây làm gì? Tiết này là tiết ngữ văn của thầy chủ nhiệm, cậu muốn bị thầy giáo mắng à?”.
Cho dù cậu ấy nói thế nào Tiêu Tinh Dã cũng không đi. Cậu uất ức sút một phát đá bay cái hạt táo. Tần Quảng Phong nhìn cú sút của cậu còn lợi hại hơn cả khi phá lưới Thanh Hà, câm nín ngay lập tức.
Hai người cứ thế mà đứng yên trong rừng trúc, đột nhiên có tiếng bước chân nhẹ nhàng đi tới. “Tiêu Tinh Dã, cậu còn không mau đi, giờ ngữ văn mà cậu dám vào muộn thì tớ sẽ phạt cậu học bài Khổng tước đông nam phi đấy!”.
Tần Quảng Phong thấy Lâm Nguyệt Loan đã đi rồi còn quay lại, trong lòng vui lắm. Cậu vội khuyên tiếp: “Nghe thấy chưa, sẽ phạt cậu đấy, còn không nhanh lên”.
Tiêu Tinh Dã vẫn bực, chân không thèm nhấc bước. Lâm Nguyệt Loan thấy thế liền bước nhanh lại kéo tay cậu: “Nhanh lên, nghĩ cái gì mà nghĩ”.
Được bàn tay mềm mại ấy kéo đi, gương mặt đầy mây đen của Tiêu Tinh Dã bỗng chốc tan đi một nửa, cậu ngoan ngoãn bước theo cô. Tần Quảng Phong đi theo sau không nín được cười.
Minh Nhật Lãng đã lên đến dãy phòng học, ở tầng hai qua hành lang cậu ngoái lại nhìn ra phía rừng trúc xa xa, thấy hai người đang cầm tay nhau. Đôi mắt cụp xuống như mặt trời bị mây che khuất.