Love :
“Minh Nhật Lãng đỡ chưa?”.
Cùng đi lên lớp, Tiêu Tinh Dã do dự một hồi mới mở miệng hỏi Lâm Nguyệt Loan.
“Đỡ hơn rồi, cậu ấy nói hai hôm nay đỡ đau hơn. Nhưng vẫn phải nằm trên giường, bác sĩ nói nhất định phải nằm nửa tháng mới được xuống giường hoạt động”.
“Bình thường cậu đến nhà cậu ấy dạy kèm đến mấy giờ về?”.
“Minh Nhật Lãng có kiến thức căn bản từ trước rồi, nên tớ không tốn nhiều thời gian giảng bài cho cậu ấy lắm. Trước giờ cơm là về”.
“Cậu không ăn cơm tối ở nhà cậu ấy à?”. Tiêu Tinh Dã cảm thấy khá bất ngờ, cậu nghĩ nếu cô đi vào giờ trước bữa cơm như thế thì nhất định sẽ được giữ lại ăn cơm tối.
“Nhà cậu ấy có giữ tớ lại ăn tối nhưng tớ từ chối. Ăn cơm ở nhà người khác không thoải mái chút nào, đặc biệt là ở nhà cậu ấy, tớ cảm thấy gò bó lắm”. Lâm Nguyệt Loan nói thật.
Tiêu Tinh Dã cũng gật đầu đồng ý: “Đó là điều chắc chắn, ăn cơm trong phòng cùng với những người ở đẳng cấp khác như thế lễ nghi phải giữ hàng đầu, làm sao có thể thoái mái như khi chúng ta ăn vằn thắn được”.
Lâm Nguyệt Loan nghe nói đến vằn thắn lại thèm: “Tiêu Tinh Dã này, vằn thắn quán lần trước mình ăn ngon thế. Tớ muốn đi ăn quá, nhưng hôm đó cậu dẫn đi lòng vòng quá tớ không nhớ đường”.
“Cậu muốn ăn tớ dẫn cậu đi là được rồi, tầm sáu giờ ba mươi phút cậu từ nhà Minh Nhật Lãng về chưa?”.
“Được, bác Hồng sẽ đưa tớ về nhà”.
“Về nhà cậu không cần nấu cơm nữa, tắm rửa thay quần áo đi, tầm bảy giờ tớ đợi cậu dưới nhà. Phố đêm nhiều đồ ăn ngon lắm, vằn thắn ở cửa hàng Quảng Ký là cái gì chứ, còn có tôm mười ba hương vị của Tiểu Giang Tô ở phố Đông Hoa, ốc tía tô ở Lão Sơn Đông, đó mới là thiên hạ vô song ngon tuyệt trần”.
Những lời Tiêu Tinh Dã nói khiến Nguyệt Loan vô cùng hứng chí: “Thật á? Vậy hay quá, Tiêu Tinh Dã này, mai bảy giờ không gặp không về nhé”.
Lâm Nguyệt Loan cứ nghĩ hôm nay kèm Minh Nhật Lãng cũng như mọi ngày, không cần giảng giải gì nhiều. Nhưng Minh Nhật Lãng xem vở ghi xong và hỏi rất nhiều câu, cô lại giảng giải cẩn thận cho cậu lần nữa. Nói đi nói lại, cảm giác thời gian trôi nhanh, cô lại len lén nhìn đồng hồ trên tường. Đã hơn sáu giờ ba mươi thế nhưng cô vẫn chưa về được.
Minh Nhật Lãng cảm thấy hôm nay Lâm Nguyệt Loan bị phân tâm, nên cũng nhìn đồng hồ theo cô: “Cậu… đang vội à?”.
Lâm Nguyệt Loan theo ý thức liền nói: “Ừ”.
Sau đó lại vội lắc đầu: “Không, cậu còn chỗ nào không hiểu nữa tớ sẽ giảng cho cậu”.
Minh Nhật Lãng nghe cô nói thế là đoán được cô có việc rồi. Thế nên cậu nói: “Không có, tớ hiểu rồi, cậu có việc thì tớ bảo bác Hồng đưa cậu về nhà”.
“Cậu thực sự hiểu rồi chứ?”. Lâm Nguyệt Loan vẫn không yên tâm.
Minh Nhật Lãng đáp không do dự: “Hiểu thật”.
Lâm Nguyệt Loan thu dọn sách vở và chào tạm biệt. Minh Nhật Lãng dựa người vào thành giường và tươi cười tiễn cô về. Thế nhưng khi cô vừa khuất bóng thì nụ cười tươi như hoa của cậu ngay lập tức tắt ngấm.
Những bài học đó có gì mà không hiểu đâu chứ, chỉ là cậu cố tình giả vờ không hiểu để cô ở lại thêm một chút. Cậu muốn ngắm đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu, muốn nghe giọng nói lanh lảnh như tiếng ngọc chạm vào nhau, muốn ngửi mùi hương như lan thảo trên tóc cô…
Bởi vì thích nên trong mắt cậu mọi thứ thuộc về cô đều đẹp nhất.
Nụ cười của cô, vẻ đẹp của cô, sự tồn tại của cô khiến trời đất huy hoàng, khiến thế giới thay đổi. Chẳng có ai hơn cô nữa.
Hai ngày nghỉ không được gặp cô ấy khiến trái tim cậu đã biết nhớ nhung thấp thỏm. Cậu cảm thấy sao thời gian trôi chậm thế, đúng như câu nói: “Một ngày không gặp như ba thu”. Khó khăn lắm cô ấy mới đến, muốn giữ cô ấy ở lại lâu thêm một chút, vậy mà không giữ được.
Bên ngoài cửa sổ, vẫn là bầu trời ấy, mặt trời ấy và áng mây ấy, ánh mặt trời nghiêng nghiêng vương đầy trên mặt đất, màu trời tối như màu sương khói.
Bác Hồng lái xe đưa Lâm Nguyệt Loan về nhà, xe chưa dừng ở nhà cô đã nhìn thấy bóng Tiêu Tinh Dã đứng đợi ở xa.
Lâm Nguyệt Loan cảm ơn bác Hồng rồi xuống xe, Tiêu Tinh Dã vội đến hỏi han ngay: “Bây giờ cậu mới về á? Tớ cứ tưởng cậu từ trên nhà xuống cơ”.
“Bị trễ một chút, cậu đợi lâu chưa?”.
“Không lâu, mới có mấy phút thôi”.
“Vậy cậu đợi tớ mấy phút nữa, tớ lên thay quần áo đã”.
“Không cần vội vàng, tớ có thể đợi cậu nửa tiếng nữa, cậu cứ từ từ thu dọn rồi xuống cũng được”.
Lâm Nguyệt Loan cũng muốn tắm rửa sạch sẽ rồi mới ra ngoài, chỉ sợ Tiêu Tinh Dã đợi lâu thôi. Cậu đã nói như thế thì cô chỉ biết cười và đáp: “Vậy cậu sang bên kia ngồi đợi một lát, tớ xuống sẽ đến chỗ cậu”.
Nhà cô chỉ có một mình nên tắm giặt thay quần áo cũng không tiện mời Tiêu Tinh Dã vào nhà.
Bác Hồng đưa Lâm Nguyệt Loan vào nhà xong cũng không về ngay. Cậu chủ nhỏ dặn phải nhìn thấy cô lên gác mới được về. Bác nhìn thấy Tiêu Tinh Dã và Lâm Nguyệt Loan rồi nghe được cuộc nói chuyện của hai người nên đoán không có việc gì khác nữa và quay xe định về. Nhưng nhìn qua gương chiếu hậu thấy Lâm Nguyệt Loan lên gác rồi mà Tiêu Tinh Dã vẫn ngồi đợi, ánh mắt hướng lên căn phòng trên tầng bốn. Cậu đang đợi cô bé, không biết hai cô cậu này còn có việc gì vào tối nay nữa không biết.
Xe bác Hồng chưa đi được bao xa thì chuông điện thoại reo, màn hình hiển thị tên Minh Nhật Lãng.
“Chào cậu chủ”.
“Bác Hồng, cháu quên không dặn bác, bạn Nguyệt Loan về vội như vậy hình như có chuyện gì bận, bác đừng đi vội, cứ đợi bạn ấy ở dưới nhà xem thế nào. Nếu bạn ấy đi ra ngoài thì tối nay bác cứ lo đưa đón bạn ấy nhé”.
“Cậu chủ, tôi nghĩ không cần thế đâu, thực ra cô Lâm về nhà là vì có người đợi cô ấy”. Bác Hồng nói thẳng, vừa nói vừa nhìn Tiêu Tinh Dã qua gương chiếu hậu.
Bên đầu kia điện thoại khẽ im lặng, một hồi lâu mới bật ra mấy tiếng quen thuộc: “Là Tiêu Tinh Dã đang đợi bạn ấy?”.
“Vâng, thưa cậu”.
Vừa dứt lời bác Hồng mới cảm thấy mình không nên nói thế, nhưng không thu lại được, cuối cùng không dám nói thêm lời nào nữa.
Minh Nhật Lãng cũng không nói thêm câu nào nữa, đầu dây bên kia im lặng rồi vang lên tiếng tút tút. Bác Hồng cúp máy vì không biết nên làm thế nào.
Tắt điện thoại rồi Minh Nhật Lãng ngồi thừ người nhìn điện thoại. Màu xanh nước biển Địa Trung Hải khiến chiếc điện thoại như viên kim cương sáng lóa giữa đại dương xanh mênh mông. Nhưng chiếc điện thoại đắt giá này chẳng giúp cậu nghe được giọng nói mà mình muốn nghe nhất.
Cứ ngồi thừ nhìn chiếc điện thoại một lúc lâu, cậu mới thở dài não nuột rồi mệt mỏi dựa vào thành giường. Gương mặt hơi ngẩng lên, ánh mắt cô đơn. Cậu đang nghĩ gì thế? Chẳng ai biết được.
Đêm thu ở thành phố ven biển rất khác với đêm hè. Những con phố mờ ảo như tranh vẽ, đang mùa hoa quế, hương thơm tràn khắp các ngõ ngách. Vào thu bầu trời có màu tím nhạt, sao không nhiều, từng ngôi từng ngôi trên bầu trời, tuy thưa thớt nhưng sáng lấp lánh.
Chợ đêm Đông Hoa rất náo nhiệt, đặc biệt là khu ăn uống. Người đi bộ nhộn nhịp và tấp nập, tỏa ra từ khắp các hẻm, khung cảnh ồn ào náo nhiệt.
Tiêu Tinh Dã dẫn Lâm Nguyệt Loan đi ăn tôm hùm trước, từng đĩa tôm được bưng lên thơm lừng và hấp dẫn. Cầm con tôm lên bóc lớp vỏ ngoài đi, lớp thịt trắng mềm ngon ngọt, bỏ vào miệng và thưởng thức, ngon vô cùng, chỉ hơi cay một chút. Ăn hết đĩa tôm hai môi Lâm Nguyệt Loan cũng đỏ như trái ớt.
Ăn xong tôm lại đi ăn ốc, ốc được xào với lá tía tô, không chỉ khử được vị tanh của ốc mà còn tăng thêm vị tươi ngon cho nó nữa. Khi bỏ vào miệng sẽ cảm thấy trong mùi thơm có vị cay, trong vị cay có vị ngọt, vô cùng đặc biệt. Thêm nữa là thịt ốc rất ngon, đúng là hương vị thiên hạ vô song. Lâm Nguyệt Loan ăn hết một phần mà vẫn chưa thấy đã.
Nhưng dù tôm ngon thế nào, ốc ngon thế nào Tiêu Tinh Dã cũng chỉ gọi có một phần. Ăn xong món này lại dẫn cô đi ăn món khác. Con phố ẩm thực còn dài lắm, khắp các ngõ hẻm đều bày đồ nướng, đồ rán. Lửa và khói nghi ngút khắp bốn phía. Mùi thơm nồng sộc vào mũi. Không chỉ có bò nướng, dê nướng, mà còn chân gà nướng, cánh gà nướng, đùi gà… nướng lên vừa giòn vừa thơm, ngay cả xương cũng nhai được. Còn có cá nướng, sườn nướng, xúc xích nướng, thịt cá xiên nướng, đậu phụ khô nướng… và cả cà nướng, dưa chuột nướng, ớt nướng, chuối nướng, táo nướng… trên đời này dường như không có thứ gì không nướng được.
Lâm Nguyệt Loan và Tiêu Tinh Dã đi ăn dọc đường, từ cánh gà nướng, cá nướng ớt, dưa chuột nướng cho đến táo nướng ngọt… hai người đều gọi một phần và chia nhau ăn, ăn ít như thế để còn thưởng thức nhiều món ngon nữa.
Lâm Nguyệt Loan thích ăn nhất là đậu phụ nướng. Từng miếng đậu phụ to nhỏ được đặt trên vỉ, nướng cho đến khi nào vỏ ngoài vàng, sau đó rắc hạt tiêu lên, hương vị vừa thơm vừa đậm, cho vào miệng giòn tan. Ăn rồi thèm ăn nữa, Lâm Nguyệt Loan ăn liền một lúc mấy miếng.
Đồ ngon trước mặt, thêm lời mời của các trai xinh gái đẹp càng khiến người ta khó mà từ chối.
Hai người ăn hết một vòng phố ẩm thực Đông Hoa rồi mới tính về nhà. Ăn no quá nên không lên xe mà đi bộ về. Phố Đông Hoa rất dài, có hai đoạn là phố Nam và phố Bắc. Đây là nơi phồn hoa nhất của thành phố A khi về đêm. Đêm càng sâu những ánh đèn càng sáng càng nhiều. Tiếng người tiếng xe vang lên không dứt, con phố ồn ào như thời loạn thế. Bước chân của Tiêu Tinh Dã và Lâm Nguyệt Loan vang lên như vần thơ, cứ đều đều như thế.
Sau khi tắm xong Lâm Nguyệt Loan thay một chiếc áo tay lỡ màu xanh da trời phối với chiếc váy yếm màu xanh. Dưới chân đi đôi xăng đan màu xanh nước biển, kiểu tròn tròn như trẻ em, nhìn như phong cách Lolita. Các màu xanh khác nhau phối trên người cô giống như phong cảnh làn nước thu và bầu trời xanh, vừa đẹp vừa tinh khiết. Mái tóc dài mới gội xong đã ra ngoài lúc này đã hoàn toàn khô, suối tóc đen mượt buông đầy hai vai. Mùi tóc thơm dịu như hoa quế nở dưới ánh trăng. Suốt đoạn đường đi mùi thơm bay bay theo gió giống như một đóa hoa có sắc có hương. Cô vẫn hồn nhiên cười nói suốt đoạn đường. Những ánh sao lấp lánh phía sau, vô cùng thanh khiết.
Trong mông lung, Tiêu Tinh Dã cảm thấy vô cùng say đắm và hấp dẫn… trái tim như nước sông Tiền Đường ngày mười tám tháng tám, từng đợt từng đợt sóng gió dâng trào.
Đi từ phố Nam Đông Hoa sang phố Bắc cũng đã cách xa mùi khói và ánh lửa. Tiếng nhạc xập xình theo nhịp đã vang lên ở phía trước. Một đám người đang quây lại xem gì đó.
“Tiêu Tinh Dã, cậu nhìn gì đấy?”.
“Ê, bọn họ đang xem nhảy hip hop, đây là nơi tập trung của dân nhảy hip hop, cậu muốn xem không?”.
Lâm Nguyệt Loan hứng chí đáp: “Muốn muốn muốn, đương nhiên là muốn rồi. Chúng ta đến xem đi”.
Tiêu Tinh Dã tự động cầm tay cô và len qua đám người vào trong. Bên trong, có khoảng mười thanh niên cả nam cả nữ đang nhảy theo điệu nhạc rất bốc. Màn biểu diễn tuyệt vời của họ kết thúc cũng là lúc tiếng vỗ tay vang lên không dứt.
Lâm Nguyệt Loan nhìn màn vũ đạo hấp dẫn và khỏe mạnh, không kiềm chế được thốt lên: “Tuyệt quá, nhảy tuyệt vời quá”.
Có một người khá hiểu biết đứng bên cạnh liền nói với cô: “Kiểu hip hop tập thể này là cái gì chứ, muốn xem phải xem cá nhân biểu diễn”.
Lâm Nguyệt Loan không hiểu nên hỏi lại: “Có gì khác nhau sao?”.
“Đương nhiên là khác nhau rồi, không thể giống nhau được”.
Người thanh niên đó giảng giải cẩn thận cho Lâm Nguyệt Loan. Người đó nói hip hop chia làm hai loại, một loại là hip hop kĩ thuật cá nhân. Có rất nhiều động tác mặt đất ở cấp độ khó, ví dụ như lộn, trồng chuối, nhảy… đều là những màn biểu diễn cá nhân đòi hỏi kĩ thuật cao, yêu cầu sự nhịp nhàng và khả năng cảm nhận vũ đạo của người nhảy. Lâm Nguyệt Loan nhìn trái nhìn phải rồi nhìn thấy phía trước không xa tập trung đông người, tiếng nhạc cũng phát ra từ chỗ đó. “Bên kia là biểu diễn cá nhân à?”.
“Không phải, giống ở đây, cũng là hình thức biểu diễn tập thể. Trên con phố này có một cao thủ biểu diễn kĩ thuật cá nhân, có điều cậu ấy ít đến lắm. Thỉnh thoảng mới đến, tuyệt đối có phong cách King “nhất điểu nhập lâm bách điểu áp âm()”“.
. Một con chim bay vào rừng trấn áp được tiếng kêu của trăm con khác (BTV).
“Lợi hại thế cơ à, thật muốn xem anh ấy nhảy một lần quá!”. Lâm Nguyệt Loan nghe xong háo hức.
Tiêu Tinh Dã đứng bên thấy cô vui như thế liền hỏi: “Vị cao thủ đó thường đến vào khi nào?”.
“Cái này không nói chính xác được, có đợt năm, ba hôm đến một lần, có đợt một hai tháng cũng không thấy bóng. Lần này theo tôi nhớ thì một tháng không thấy cậu ấy xuất hiện rồi”.
“Sao anh biết rõ thế?”.
“Tôi cũng là một người yêu hip hop, nên thường xuyên đến đây. Sau khi xem cậu ấy biểu diễn thì vô cùng khâm phục, và trở thành fan trung thành luôn. Thực ra tôi cũng muốn nhận cậu ấy làm sư phụ nhưng cậu ấy đến và đi đều một mình, không nhận đồ đệ”. Anh này nói giọng vô cùng tiếc nuối.
Đang nói chuyện thì có một âm thanh chói tai vang lên, tiết tấu nhanh, thêm nữa là hiệu quả âm thanh lớn hơn, trấn áp bốn phương. Tất cả các thanh niên đang nhảy đều dừng hết lại rồi chạy đến nơi phát ra tiếng nhạc. Đám đông xung quanh cũng chạy theo.
Người thanh niên vô cùng phấn khích nói: “Đến rồi, cuối cùng cậu ấy cũng đã đến”.
Không nói nhiều lời, người thanh niên này cũng chạy luôn. Lâm Nguyệt Loan và Tiêu Tinh Dã nhìn tình hình cũng đoán được là cao thủ đó đến rồi, nên cũng chạy theo xem thế nào.
Bên đầu phố bên kia có một khu buôn bán lớn, giữa cửa có một đài cao tầm một mét, bình thường là nơi bày bán hàng hóa của các cửa hàng, bây giờ đã là sân khấu của một thanh niên. Cậu ta đang điên cuồng nhảy theo tiếng nhạc. Với tiết tấu của hip hop cậu khởi động tất cả các bộ phận trên cơ thể, các động tác vừa thoải mái vừa nhịp nhàng. Phong cách tự do, bước nhảy biến hóa, tư thế vũ đạo linh hoạt, các kỹ thuật thuần thục… đều mang màu sắc của một dancer. Đám người đứng dưới sân khấu đều nhìn cậu chăm chú, tiếng hát và tiếng vỗ tay vang lên không dứt.
Lâm Nguyệt Loan nhìn một cái là nhận ra ngay người đang nhảy những bước điêu luyện và xuất thần trên sân khấu kia chính là Nguyên Thần Dạ. Tuy đã từng nghe tới biệt danh: Vũ lâm minh chủ” của cậu nhưng hôm nay được tận mắt chứng kiến, thật không khỏi bị kích động. Đúng là phong cách của một ông hoàng, một con chim trấn áp được cả bầy chim trong rừng. Bình thường trên con phố này có mấy nhóm nhảy, nhưng khi cậu lên sân khấu tất cả đều ngừng lại và nhìn cậu nhảy. Giống như cả bầy chim tập trung đón phượng hoàng.