Love :
Như mọi hôm, sau khi giảng bài cho Minh Nhật Lãng xong bà Minh khẩn khoản mời cô ở lại ăn cơm rồi hãy về.
“Cháu kiên quyết muốn ở nhà nên bác cũng không còn cách nào, nhưng bác đã là người giám hộ của cháu rồi thì không thể không lo bữa cơm mà đã để cháu ra về”.
Lâm Nguyệt Loan chỉ còn cách ở lại.
Chưa tới giờ ăn tối nên Minh Nhật Lãng và Lâm Nguyệt Loan cùng lấy tranh ra ghép.
Mấy hôm nay, sau khi học xong cả hai đều cùng nhau ghép tranh. Bức tranh dần dần đã thành hình, khắp tranh là các ngôi sao đang lấp lánh, duy chỉ thiếu mảnh trăng non.
“Sao lại thiếu trăng chứ?”. Lâm Nguyệt Loan tìm đi tìm lại mấy lần trong hộp giấy xem có rơi miếng nào không.
“Không có, tớ tìm mấy lần rồi, thiếu mất hai miếng ghép mặt trăng. Hôm đó tớ sắp ghép xong mặt trăng rồi nhưng không cẩn thận hất một cái, hai miếng đó không thấy đâu nữa”.
“Cậu đánh đổ ở đâu? Để tớ tìm lại xem nào”.
“Đánh đổ từ trên bàn, tớ tìm mấy lần trên nền nhà rồi, sao lại không thấy chứ!”.
“Trên nền nhà không có, hai miếng ghép ấy nhỏ xíu mà, hay là rơi vào trong ngăn kéo?”.
Đôi lông mày Minh Nhật Lãng giãn ra, mắt sáng lên: “Đúng rồi, có thể lắm chứ!”.
Cậu vội đến bàn học rồi kéo mấy cái ngăn trên cùng ra, rồi bới loạn xạ. Quả nhiên giữa khe ngăn kéo đã xuất hiện hai mảnh ghép màu nho nhỏ. Cậu sung sướng reo lên: “Cậu xem này, quả nhiên là ở đây”.
Lâm Nguyệt Loan không để ý hai mảnh màu trong tay cậu, ánh mắt cô đang nhìn vào trong tận cùng ngăn kéo, một sợi dây thun dài màu xanh được cuộn lại và để ở đó.
Ánh mắt Minh Nhật Lãng cũng nhìn theo ánh mắt cô, mặt cậu đỏ bừng, hai tai cũng đỏ ửng theo.
Lâm Nguyệt Loan cũng thế, đỏ bừng hai má. Nhìn thấy sợi dây thun ấy trong lòng cô đã hiểu, đã hiểu tại sao Minh Nhật Lãng thích cô…
“Hóa ra, sợi dây giày màu xanh là của cậu?”.
“Ừ”. Minh Nhật Lãng cúi đầu đáp nhưng vẫn không giấu được gương mặt đỏ bừng.
“Khi tớ băng bó cho cây hòe nhỏ, cậu đứng đâu mà nhìn thấy được thế?”.
“Tớ đứng ngoài lan can tầng ba, tớ thấy Tiêu Tinh Dã và Tần Quảng Phong đá gẫy cây hòe, sau đó thấy cậu băng bó cho nó”.
“Là Tiêu Tinh Dã và Tần Quảng Phong đá gẫy cây hòe á?”.
“Ừ, khi tớ nhìn thấy cảnh ấy trong lòng vô cùng buồn bã. Nhưng nhìn thấy cậu đến băng bó cho cây hòe, thật là dịu dàng. Lâm Nguyệt Loan, cậu thật tốt bụng”. Minh Nhật Lãng chậm rãi nói từng từ.
Căn phòng trở nên vô cùng im lặng, ánh tịch dương xuyên qua cửa sổ kính nhuộm vàng lên bức tường màu trắng. Gương mặt hai cô cậu thiếu niên thiếu nữ lúc này cũng ửng đỏ, có phải do nhuốm màu ánh tịch dương?
Vịnh Hoàng Lô, thành Đông, ở gần thành phố A, có một dãy nhà nằm khá yên tĩnh. Xe ông Minh Hạo Thiên rẽ vào một con ngõ rồi rẽ trái phải một hồi mới đi vào sân của một căn biệt thự kiểu nhỏ.
Khi ông xuống xe, có một phụ nữ trẻ trung từ trong nhà bước ra, nhưng không bước lên đón ông mà chỉ dựa vào cửa nhìn ông và cười, một tay vịn thành ghế một tay đặt dưới bụng.
“Tạ Đàm, gió thu càng lúc càng lạnh, em đừng ra ngoài cửa đứng làm gì”. Ông Minh bước đến rồi dìu cô gái vào trong phòng.
Một bác hầu gái mặc áo trắng, tầm tuổi trung niên mang trà ra và nói: “Ông Minh đến rồi, mời dùng trà”.
Tạ Đàm đỡ lấy cốc trà rồi đưa lên tận miệng cho ông, tươi cười nói: “Chờ anh đến mỏi mòn, để em dâng trà cho anh”.
Ông Minh uống một ngụm trà từ tay cô gái rồi đỡ lấy cốc đặt lên trên tràng kỷ. Hai tay xoa bụng cô gái và hỏi: “Đã năm tháng rồi đấy, hôm nay là ngày kiểm tra đúng không, thai nhi phát triển thế nào?”.
“Bác sĩ nói rất tốt, bác sĩ còn nói đứa bé này khi sinh ra chắc phải nặng bốn kilogam”. Gương mặt cô gái tràn đầy vẻ tự hào.
“Thế à? Còn nhớ khi A Lãng sinh ra nặng có hai kilogam”.
“Nhẹ thế à? Thiếu nhiều yếu tố bẩm sinh quá, hèn chi sau này sức khỏe như thế”.
Tạ Đàm nói xong câu đó mới vội bịt miệng. Ông Minh sầm mặt lại và nói: “A Lãng là con trai anh, dù nó không như anh mong muốn nhưng anh vô cùng yêu nó, anh không vui khi nghe người khác chê bai con anh”.
“Hạo Thiên, em biết sai rồi. Sau này em không dám nói thế nữa”. Tạ Đàm cụp mắt xuống nhận lỗi.
Gương mặt ông Minh có khá hơn chút, Tạ Đàm dịu dàng đấm vai ông và nói: “Hạo Thiên, hãy tin em, em nhất định sẽ sinh cho anh một đứa con trai như anh mong muốn. Nó sẽ khỏe mạnh, có sức sống, anh có thể dạy con đi xe đạp, trượt patin, đá bóng, học những thứ mà một cậu con trai phải biết, anh sẽ dạy nó khỏe mạnh và cường tráng như một chú báo con”.
Ông Hạo Thiên ngồi nghe rồi vẽ lên trong mắt khung cảnh đó. Một cậu con trai khỏe mạnh, săn chắc đi loăng quăng trước sau ông, chạy nhảy không ngừng, chơi không biết nghỉ. Tinh thần đã phấn chấn hẳn, khóe miệng nở nụ cười tươi.
“Vậy em cứ chịu khó dưỡng thai đi, đừng khiến anh thất vọng”.
Chỉ ngồi được một lát là ông Minh đã phải đi rồi. Trước khi đi ông còn dặn người hầu họ Chu chăm lo việc ăn uống ngủ nghỉ. Không được phép xảy ra bất cứ sai sót gì.
Tạ Đàm tiễn ông ra cửa rồi trách móc: “Lần nào cũng thế, khó khăn lắm mới đợi được anh đến, ngồi chưa được nửa tiếng đã đi rồi”.
“Tạ Đàm, ngay từ đầu anh đã nói rõ với em rồi…”.
Tạ Đàm ngắt lời ông và nói: “Em biết, anh không yêu em, tình duyên của chúng ta chỉ là đứa bé trong bụng này. Trong lòng anh chỉ có vợ anh. Ở bên em chỉ là do một lần say rượu mà nên. Chỉ có lần đó anh cảm thấy vô cùng có lỗi với chị ấy, nên ngay lập tức điều cô thư ký là em đây đi ngay, đi đến thành phố N xa xôi làm việc. Anh không ngờ em lại có thai, rồi lại đón em về. Hạo Thiên, anh chịu chấp nhận em, em biết không phải do anh yêu em, anh chỉ coi trọng đứa bé trong bụng em mà thôi. Không sao, em yêu anh, thế là đủ. Em nguyện vì anh mà làm tất cả, vì anh mà sinh đứa con này, và vì anh mà từ bỏ nó”.
Ông Minh luôn mong muốn có một đứa con khỏe mạnh. Nhưng bà Minh lại không làm hài lòng ông. Bà quyết dồn tất cả tình yêu thương để chăm sóc đứa con bệnh tật là Minh Nhật Lãng. Còn ông vì quá yêu vợ nên cũng đành lòng chấp nhận suy nghĩ chỉ sinh một con của bà. Thực sự trong lòng ông cảm thấy vô cùng buồn bã, ông vốn cũng muốn tìm một người sinh hộ thêm một con nữa nhưng ông lại tôn trọng vợ mình nên không làm thế. Không ngờ sau một lần say rượu Tạ Đàm lại mang thai ngoài ý muốn đứa con của ông. Ông cảm thấy đây là ý trời, là ông trời bù đắp cho ông. Giấu vợ chăm sóc cô gái này, ông chờ đợi đứa con thứ hai ra đời. Tạ Đàm đồng ý một năm sau khi cai sữa sẽ nghe theo mọi sắp xếp của ông, rời bỏ đứa con và đi Pháp. Khi đó ông sẽ làm mọi thủ tục nhận nuôi và thuyết phục vợ nhận đứa trẻ đó hợp pháp bước vào nhà họ Minh. Mọi thứ ông đều tính toán rất kỹ.
Vết thương của Minh Nhật Lãng đã bình phục và có thể trở lại trường học bình thường. Tin này giống như lá theo gió bay trong rừng, khắp các ngõ ngách của Thần Quang sôi sùng sục.
Sáng thứ hai, các nữ sinh Thần Quang hình như ai cũng đến sớm hơn và chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng đón Minh Nhật Lãng tới trường. Hành lang khắp năm tầng đều kín người, vừa nhìn thấy chiếc xe màu đen quen thuộc ở phía xa rẽ vào trường, những tiếng hò reo liền nổi lên: “Minh Nhật Lãng đến rồi, Minh Nhật Lãng đến rồi”.
Khi Minh Nhật Lãng bước từ trong xe ra trời dường như có những giọt mưa đầy màu sắc rơi xuống. Hoa giấy đủ màu sặc sỡ, ruy băng, kim tuyến… bay tứ tung như trong mộng cảnh. Những màu sắc bắt mắt, rực rỡ bay khắp trời, cảnh tượng giống như trong các bức tranh sơn dầu nhiều màu sắc. Cậu thiếu niên tuấn tú mặc bộ quần áo màu xanh đứng giữa, giống như mặt biển phản chiếu ánh mặt trời, lại giống như bầu trời cao trong xanh không một gợn mây, thanh khiết, cao ráo, khiến người ta như bị mê mẩn, tràn đầy sức tưởng tượng.
Các nữ sinh trên các tầng đều vẫy tay với cậu, miệng không ngớt gọi tên:
“Minh Nhật Lãng…”.
“Minh Nhật Lãng…”.
Tình yêu thơ dại của tuổi trẻ là một thứ tình yêu ấu trĩ và trong sáng. Có thể cháy bùng, biết rõ sẽ tan thành khói thành bụi nhưng vẫn không nỡ thổi tắt nó. Vẫn kiên trì niềm tin và không cần hồi đáp, chấp nhận bước vào mối tình đơn phương. Tình yêu đó có thể không sâu sắc nhưng vô cùng chân thành.
“Minh Nhật Lãng… mừng cậu đến trường…”.
Thấy trên tầng là vô vàn cánh tay đang vẫy mình, kèm theo là những tiếng chào mừng vang lên không ngớt, Minh Nhật Lãng dừng bước rồi hướng về phía dãy phòng học và khẽ cúi mình một cái. Trên tầng im bặt tiếng trong giây lát rồi lại sôi sục hơn.
Thời đại “nam sắc” này, những cậu nam sinh xinh gái được nuông chiều quả thực quá nhiều. Cá tính ngạo mạn, vô lễ, huênh hoang, coi người khác không ra gì, có mấy người biết cảm ơn như Minh Nhật Lãng?
Sau khi cúi chào cảm ơn mọi người xong Minh Nhật Lãng đi thẳng lên dãy phòng học. Đột nhiên có tiếng phanh xe kít lại phía sau, cậu quay lại nhìn và sững sờ.
Nữ sinh trên khắp các tầng cũng bặt tiếng, mọi ánh mắt đổ dồn vào chiếc xe moto quái dị kia, mọi ánh mắt còn tập trung vào chàng trai khôi ngô tuấn tú ngồi trên xe nữa.
Im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng có người lên tiếng: “Oh my god, anh Nguyên đi chiếc xe này thực sự quá đẹp trai”.
“Nguyên công tử đúng là Nguyên công tử, độc nhất vô nhị”.
“Hai anh chàng đẹp trai nhất Thần Quang lần đầu gặp nhau phải không nhỉ? Hai người này đứng cạnh nhau thì… nói thế nào được nhỉ?”. Nữ sinh này bỗng dưng không biết phải dùng từ gì để miêu tả nữa.
Người bên cạnh tiếp lời thay cô gái: “Có thể gọi là liên bích”.
Những người bên cạnh không hiểu nên hỏi lại cô gái vừa nói: “Liên bích? Lâm Nguyệt Loan ơi nghĩa là gì thế?”.
Lâm Nguyệt Loan thở dài: “Các cậu này, đừng có mà đọc manga Nhật Bản với ngôn tình Hàn Quốc nữa, có thời gian rỗi thì cũng nên xem văn hóa cổ điển năm nghìn năm của nước Trung Hoa chúng ta đi. Không phải các cậu có hứng thú nhất với các anh chàng đẹp trai sao? Dung chỉ thiên trong Thế thuyết tân ngữ có một danh sách các nhân vật đẹp trai trong cổ đại đó. Trong đó có một câu là: “Phan An Nhân, Hạ Hầu Trạm() tinh hữu mỹ dung, hỉ đồng hành, thời nhân vị chi liên bích”. Bích là tên một loại ngọc, liên bích chỉ hai loại ngọc bích kết lại với nhau, ý là đều đẹp như nhau. Chính là khen hai người họ đẹp như ngọc đó”.
() Phan An tên thật là Phan Nhạc (-), tự là An Nhân, là nhà văn nổi tiếng thời Tây Tấn.
Hạ Hầu Trạm (-) tự là Hiếu Nhược, nhà văn, nhà kinh học thời Tây Tấn.
Cả hai người đều nổi tiếng vì văn tài và dung mạo tuấn tú (BTV).
“Ồ, hóa ra là nói Minh Nhật Lãng và Nguyên Thần Dạ là một đôi ngọc tuyệt đẹp! Liên bích, tớ thích cách ví von này rồi đấy!”.
“Tớ cũng thích, so với những từ như đẹp trai quá, anh tuấn quá trong các tiểu thuyết Hàn Quốc thì từ “liên bích” này quả thật hay gấp trăm lần!”.
“Ngày mai tớ phải đi tìm bài tổng hợp các anh chàng đẹp trai của Thế thuyết tân ngữ mới được”.
“Các nhân vật đẹp trai cổ đại để mai tính, bây giờ ngắm hai chàng trai trước mắt đi. Các cậu nhìn kìa, Nguyên Thần Dạ đang nói chuyện với Minh Nhật Lãng đó”.
Ánh mắt đám đông đều dồn về con đường trước dãy phòng học, giống như đang xem một buổi biểu diễn trên sân khấu. Trên sâu khấu là hai chàng trai có dung mạo và khí chất đều xuất sắc như nhau, đều diễn vai chính, không ai nhường ai. Ánh mặt trời vàng rực rỡ chiếu lên, khiến vẻ đẹp như ngọc của hai cậu càng lộng lẫy, phát ra ánh sáng đầy màu sắc khiến xung quanh chói mắt.
Nguyên Thần Dạ bước xuống xe rồi tiến lại gần Minh Nhật Lãng: “Chào mừng trở lại trường, Minh Nhật Lãng”.
“Cảm ơn anh Nguyên. Cảm ơn tối hôm trước anh đưa tôi về nhà nữa”.
“Khách sáo cái gì chứ, đều là bạn học cả mà”.
Ánh mắt Minh Nhật Lãng chú ý đến chiếc xe máy đặc biệt của Nguyên Thần Dạ từ nãy giờ, cậu thốt lên: “Chiếc xe này… cá tính thế!”.
“Tôi tự mình dán đó. Không chỉ nhìn cool đâu mà đi thử tốc độ của nó còn cool hơn nữa. Có hứng không, đi thử đi”. Nguyên Thần Dạ hứng chí rút chìa khóa đưa cho cậu.
Minh Nhật Lãng sững lại: “Không, cảm ơn anh, tôi không biết đi xe máy”.
Nguyên Thần Dạ không hiểu ý cậu nên nói lại: “Không biết đi xe máy à? Đơn giản lắm, biết đi xe đạp là sẽ biết đi xe máy, hai cái đó không khác nhau mấy đâu. Chỉ là một cái có ga có số, một cái không thôi mà. Để tôi dạy cậu một lúc là biết ngay”.
“Tôi… tôi cũng không biết đi xe đạp”.
Nguyên Thần Dạ nghe xong khựng lại hẳn, thời buổi này còn có người không biết đi xe đạp sao? Lúc lâu sau cậu mới cười và nói: “Minh Nhật Lãng này, cậu đúng là một nhân vật điển hình của những người nho nhã, trầm mặc. Khác hoàn toàn với sở thích của tôi, hèn chi ngay cả với xe cộ cậu cũng không có hứng thú”.
Giọng cậu nghe vô cùng buồn bã. Xe luôn là niềm yêu thích của con trai. Niềm đam mê của con trai đối với xe ngay từ khi sinh ra đã có. Vì con trai tính cách mạnh mẽ, hiếu thắng bẩm sinh, thích tự do thoải mái, luôn khiến họ có ham muốn chinh phục mọi thứ. Xe luôn bị khống chế, điều khiển nên rất phù hợp với nhu cầu này. Vì thế con trai yêu xe là đạo lý không có gì ngạc nhiên. Bọn họ không thể thiếu cảm giác hưng phấn kích động mà xe mang lại. Đặc biệt là Nguyên Thần Dạ, một ngày không cầm lái sẽ khiến tay cậu cảm thấy thiếu một thứ gì đó. Vậy mà ngay cả xe đạp Minh Nhật Lãng cũng không biết đi, Nguyên Thần Dạ nhìn Minh Nhật Lãng không khác gì nhìn người ngoài hành tinh.
Minh Nhật Lãng cố gắng mỉm cười và nói: “Đúng thế, sao mà tôi nhanh nhạy như các anh được”.
Nói đến nhanh nhạy trong đầu Minh Nhật Lãng xoẹt qua hình ảnh của Tiêu Tinh Dã. Đang nghĩ như thế thì Nguyên Thần Dạ nói: “Nhìn kìa, Tiêu Tinh Dã cũng bị chiếc xe của anh hấp dẫn rồi”.
Các nữ sinh trên tầng thấy Tiêu Tinh Dã bước đến lại gào rú ầm ĩ: “Wow, Tiêu Tinh Dã cũng đến rồi kìa. Bạch mã hoàng tử và hắc mã hoàng tử đã tập hợp đông đủ, có được coi là lần chạm mặt đầu tiên của ba chàng không nhỉ?”.
Tiêu Tinh Dã đi từ xa tới đã nhìn thấy chiếc xe siêu cool của Nguyên Thần Dạ. Cậu hứng chí đi nhanh tới và lượn đúng ba vòng quanh nó. Sau đó mới nhìn lên hai người, cậu nhìn Minh Nhật Lãng và nói: “Cậu đi học rồi à, Minh Nhật Lãng. Vết thương khỏi hẳn chưa? Chuyện lần trước, tớ xin lỗi nhé!”.
“Không có gì, cậu cũng không cố ý mà”.
Với tính cách của Tiêu Tinh Dã thì xin lỗi chỉ nói một lần là đủ rồi, tuyệt đối không dài dòng văn tự như đám con gái. Sau khi nói xong với Minh Nhật Lãng cậu mới quay sang Nguyên Thần Dạ: “Đây là xe của anh à?”.
Nguyên Thần Dạ khoanh hai tay và cười rất thoải mái, cậu nói: “Đúng thế, là anh tự trang trí đấy, có ý kiến gì không?”.
Gương mặt Tiêu Tinh Dã sáng lên đầy vẻ lạ lẫm: “Trang trí cool thế, không ngờ anh còn biết làm cái này nữa đấy! Cứ tưởng anh chỉ biết tán gái thôi”.
“Xí, sao lại nhìn anh như thế chứ, cậu không biết anh là Nguyên Thần Dạ văn võ song toàn à?”.
Lần này là “văn võ song toàn” chứ không phải “hôn vũ song toàn”.
“Có thích đi thử không?”. Nguyên Thần Dạ lại hỏi Tiêu Tinh Dã rồi không khách sáo ném chìa khóa cho cậu.
Đúng lúc đó thầy giám thị đi tới nhìn các cậu và khắc khổ cười: “Nguyên Thần Dạ, sao lại đi chiếc xe ma này đến trường nữa hả?”.
Nguyên Thần Dạ nhìn thầy, nhăn nhó cười: “Thầy ơi, em nhắc lại lần nữa, tên chiếc xe yêu dấu của em là “Tuyệt đại giai nhân”, không phải xe ma”.
“Khung xương như thế này còn không gọi là xe ma sao? Xin em, mau đem vào nhà để xe. Chiếc xe này đậu ở trước dãy phòng học thế này em có tin là những bạn yếu tim không dám xuống dưới không!”.
“Vâng vâng vâng, em đi là được chứ gì?”.
Nói xong cậu quay sang Tiêu Tinh Dã nói: “Tiêu Tinh Dã này, đúng lúc cậu muốn thử xe, đi luôn vào nhà hộ anh cái”.
Tiêu Tinh Dã nhanh nhẹn ngồi lên xe và nổ máy, tiếng động cơ vang rền như sấm, cậu nắm chặt tay ga rồi thả nhẹ ra, chiếc xe giống như ngựa hoang đứt cương lao vút đi. Các nữ sinh trên lầu lại thốt lên kinh ngạc: “Đẹp trai chết đi được”.
Nguyên Thần Dạ gật gù khen ngợi: “Tên này được đấy”.
Minh Nhật Lãng yên lặng nhìn theo bóng Tiêu Tinh Dã cưỡi xe vụt đi như cơn gió, đôi mi cụp xuống. Cậu khẽ thở dài rồi quay người bước vào dãy phòng học.
Trong lớp () một lần nữa lại vang lên những tràng pháo tay chào đón Minh Nhật Lãng. Minh Nhật Lãng dường như chết ngập trong hoa tươi và quà. Trong đám đông ồn ào ấy, Lâm Nguyệt Loan nhẹ nhàng đến bên và thì thầm vào tai cậu: “Chơi xe chẳng có gì thú vị đâu, chẳng qua là thích tốc độ nhanh, cảm hứng nhất thời mà thôi”.
Minh Nhật Lãng nghe xong sáng mắt lên, cậu quay lại nhìn cô và cười ấm áp. Chẳng sợ thế giới này nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu, chỉ cần có một người luôn bên cạnh và thấu hiểu cậu, thế là đủ.