Khu lân cận là một dãy biệt thự, hầu hết đều là những biệt thự một cổng, một vườn. Trời về đêm hầu như không có xe cộ đi về trên con đường này. Người đi bộ cũng không có mấy. Con đường phía trước thẳng tắp không bóng người, Nguyên Thần Dạ tăng ga lao vút đi, cậu thích tốc độ cao.
Cậu vừa tăng tốc độ chưa được bao xa thì có một chiếc xe vọt ngang qua. May thay cậu phản ứng nhanh nên đã phanh kịp. Đèn trước xe chiếu đi khá xa, cậu nhìn theo mới phát hiện ra chiếc xe đó đi từ con đường nhỏ bên hông một biệt thự. Vừa lái ra ngoài mới phát hiện thấy trên đường có xe lao tới liền ngay lập tức phanh lại.
Tiếng phanh xe chói tai của hai chiếc xe xé tan màn đêm yên tĩnh. Người trong ngôi biệt thự đó chạy hết ra ngoài xem có chuyện gì: ”Xảy ra chuyện gì thế? Đã xảy ra chuyện gì?”.
Đó là một người phụ nữ xinh đẹp, bụng bầu tầm sáu tháng. Lo lắng hốt hoảng, bước thấp bước cao, tay giữ bụng chạy ra ngoài, theo sau là hai người hầu luôn miệng nói: “Đừng chạy, đừng chạy, cẩn thận không ngã”.
Nguyên Thần Dạ nhìn mà cũng thấy lo lắng thay người phụ nữ ấy, ngã một cái là to chuyện.
Cửa sau xe đó mở ra, một người đàn ông trung niên vội vã bước xuống đỡ người phụ nữ ấy.
“Em chạy ra đây làm gì, anh có sao đâu”.
Nguyên Thần Dạ há hốc miệng ngạc nhiên, người đàn ông trung niên đó chẳng phải là Minh Hạo Thiên - cha Minh Nhật Lãng sao?
Ông Minh cẩn thận đỡ người phụ nữ mang thai đi vào biệt thự, hành động thân mật ấy khiến Nguyên Thần Dạ sững lại, cậu hiểu ngay rốt cuộc là mối quan hệ gì rồi.
Cậu cười nhạt, giống như vầng trăng mùa đông lạnh lẽo đang mọc. Cậu chăm chú nhìn biển địa chỉ treo trên căn biệt thự đó - số nhà , sơn trang Thu Thủy, vịnh Hoàng Lô.
Ông Minh về đến nhà, quản gia Vương hỏi: “Ông chủ về rồi ạ”.
“Ừ, bà chủ và cậu chủ đâu?”.
“Cả hai về phòng rồi ạ. Bà chủ chắc còn đợi ông, cậu chủ đã ngủ rồi”.
Mỗi khi lên gác, theo thói quen ông Minh đều dừng bước hé cửa nhìn vào phòng con trai. Xem xem cậu ngủ có ngon không, có đạp chăn xuống đất không, thấy cậu vẫn chưa ngủ mà đang ngồi hí hoáy viết gì đó trên bàn.
Ông gõ cửa và lên tiếng: “A Lãng, sao muộn thế này còn chưa ngủ?”.
Minh Nhật Lãng giật mình vội vơ mấy thứ trên bàn nhét vội vào ngăn kéo rồi ngẩng đầu lên nói: “Bố về rồi ạ, sao hôm nay tiệc kết thúc sớm thế ạ?”.
“Không phải tiệc kết thúc sớm mà là do bố về sớm”.
Ông Minh về sớm vì còn đi thăm Tạ Đàm, sau đó mới về nhà.
“A Lãng, con đang viết gì thế?”.
“Dạ... không… không có gì”.
Thấy cậu đáp với vẻ lúng túng như thế ông cười xoa đầu con và nói: ”Con trai, có phải đang viết thư tình không?”.
Minh Nhật Lãng đỏ mặt đáp: “Bố này…”.
“Tuổi con là tuổi mầm tình chớm nở, thích bạn gái chẳng có gì phải ngại ngùng cả”.
“Nhưng mà…”. Minh Nhật Lãng ngập ngừng rồi tâm sự thẳng với bố: “Con cảm thấy… con không xứng với người con gái con thích”.
Cậu thận trọng nói, giọng trầm buồn, ông Minh nghe mà sững người, con trai ông đang có điều khó nói trong lòng.
“Tại sao con lại nghĩ thế?”.
Giọng Minh Nhật Lãng buồn buồn: “Bởi vì… bởi vì con không bảo vệ được người con thích”.
“Đã xảy ra chuyện gì? A Lãng, nếu con tin bố thì hãy nói cho bố nghe”.
Ngập ngừng một lúc Minh Nhật Lãng mới kể lại chuyện tối hôm nọ gặp hội Lục Kiêu cho ông nghe. Ông Minh nghe xong vỗ vỗ vai con nói: “Con trai, bố thực sự tự hào về con”.
“Tại sao ạ?”.
“Bởi vì con dũng cảm. Bố hoàn toàn không ngờ con lại dũng cảm thế. Vì sức khỏe mà con luôn phải cẩn thận từng ly từng tí, cần người chăm sóc. Con trai không nên nuông chiều quá, nhưng không có cách nào khác cả. Bố luôn lo lắng con không có khí chất nam nhi, nhưng bây giờ xem ra bố lo lắng thừa rồi. A Lãng của chúng ta nhìn có vẻ nho nhã, yếu ớt, nhưng không phải là người nhát gan. Đối với những kẻ mạnh hơn mình con không hề sợ hãi mà còn bình thản đối mặt, có đứa con trai như thế sao bố không tự hào được cơ chứ?”.
“Vậy có ích gì đâu, chẳng phải tụi con vẫn bị Lục Kiêu bắt nạt”.
“Lục Kiêu bắt nạt tụi con thì có gì giỏi giang chứ, hoàn toàn là ỷ mạnh hiếp yếu. A Lãng, con không nên vì chuyện này mà canh cánh trong lòng làm gì, giống như một con hổ và một con hươu đánh nhau, không thể so sánh vì không cùng xuất phát điểm, con hổ có thắng cũng chẳng vinh quang gì cả”.
“Thế nhưng Lâm Nguyệt Loan còn bị thương, con không bảo vệ được bạn ấy”.
“Tuy bạn ấy bị thương nhưng xét cho cùng con đã dùng hết khả năng của mình để bảo vệ cô ấy. Khi xe máy lao đến con không hề nghĩ đến mình mà đã đẩy bạn ấy ra ngay. Con đã cố gắng hết sức mình, còn kết quả không như con mong muốn đó đâu phải lỗi của con, con hiểu chưa?”.
Ngập ngừng một hồi ông Minh nói tiếp: “Nghe con kể lại tình hình lúc đó thì nếu là bố và mẹ con ở đó thì cũng chỉ biết đứng nhìn họ cưỡi xe máy trêu chọc mình mà thôi. Chẳng có cách nào khác cả, hai tay không địch được bốn tay, huống hồ người đông như thế. Tin bố đi, con đã làm rất tốt”.
Những lời ông Minh nói giống như một cơn gió nhẹ thổi hết những lớp bụi tự ti và u buồn trong trái tim cậu. Dường như bóng đêm u ám tích tụ lâu ngày trong lòng cậu đã tan biến hết. Gương mặt cậu đã nở một nụ cười: “Con cảm ơn bố”.
“Con trai ngốc của bố, có gì mà cảm ơn chứ. Sau này gặp chuyện như thế này con cũng nên nghĩ cho mình một chút, con mà xảy ra chuyện gì thì mẹ con chịu sao nổi chứ! Mẹ chỉ có một mình con thôi”.
“Bố, lẽ nào bố sẽ chịu nổi sao? Lẽ nào con không phải là con trai của bố?”. Minh Nhật Lãng thoải mái trêu đùa và bắt lỗi câu chữ của bố.
Ông Minh giật mình vội chữa lại: “Đương nhiên là con trai của bố rồi, bố cũng không chịu nổi. Vì thế ở bên ngoài con phải nhớ an toàn luôn đặt lên hàng đầu, phải tự cẩn thận hơn, biết chưa?”.
“Con biết rồi ạ, bố với mẹ nhắc đi nhắc lại chuyện này bao nhiêu lần rồi, con quên làm sao được chứ!”.
“Được rồi, không còn sớm nữa con đi ngủ đi, mai còn đi học đó”.
Thấy Minh Nhật Lãng nằm yên trên giường, ông đắp chăn cho con xong rồi mới về phòng. Trước khi ra khỏi phòng ông còn nghe Minh Nhật Lãng thì thầm: “Bố, chuyện ban nãy bố đừng nói với mẹ kẻo mẹ lại lo lắng”.
“Ừ, đây là bí mật của hai bố con ta, không nói cho mẹ biết”. Ông Minh cười rồi khép cửa.
Sáng sớm, Lâm Nguyệt Loan hớt hơ hớt hải chạy vào trường, vừa vào đến trước dãy phòng học thì đã thấy Nguyên Thần Dạ cười tươi rói đứng đó đợi cô.
“Em Lâm, cuối tuần đi đua xe không?”.
“Đua xe?”. Lâm Nguyệt Loan phá lên cười: “E rằng môn thể thao đó không hợp với em, anh đi một mình đi”.
“Đi đi mà, đi cổ vũ cho tụi anh đi. Tiêu Tinh Dã cũng đi đó”.
“Tiêu Tinh Dã cũng đi đua xe cùng tụi anh sao? Môn này nguy hiểm quá”.
“Vì nguy hiểm nên mới kích thích chứ! Không kích thích thì bọn anh không chơi đâu”.
“Nguyên Thần Dạ này, đừng nên theo đuổi cảm giác kích thích trong chốc lát, đến lúc gãy chân gãy tay rồi mới biết hậu quả của kích thích như thế nào”.
“Được rồi, được rồi, em đừng lên lớp anh như cô giáo thế nữa. Đến đi mà, đến cổ vũ cho tụi anh. Em không nể mặt tăng thì cũng nể mặt sư tí chứ, em nể mặt Tiêu Tinh Dã mà đi được không?”.
Lâm Nguyệt Loan đang do dự suy nghĩ thì thấy có tiếng xe đỗ phía sau, quay lại nhìn thì thấy xe của Minh Nhật Lãng.
Vừa xuống xe Minh Nhật Lãng đã nhìn thấy Nguyên Thần Dạ đứng đó, cậu cảm thấy không tự nhiên.
Nguyên Thần Dạ thì vô tư không nghĩ gì, cậu lên tiếng trước: “Chào buổi sáng, Minh Nhật Lãng”.
“Chào buổi sáng, anh Nguyên”. Minh Nhật Lãng đáp lại.
Ngập ngừng một chút cậu nói tiếp: “Chuyện tối hôm nọ… cảm ơn anh”.
“Đừng khách sáo”.
Minh Nhật Lãng quay sang nhìn Lâm Nguyệt Loan và nói: “Tớ lên lớp đây”.
“Cùng đi nhé?”.
“Ừ”.
Nguyên Thần Dạ vội nói: “Em Lâm, đồng ý anh đã rồi hãy đi”.
Câu nói không đầu không cuối khiến Minh Nhật Lãng không hiểu, cậu quay sang nhìn Lâm Nguyệt Loan, không biết có chuyện gì cần đồng ý.
Lâm Nguyệt Loan nói: “Nguyên Thần Dạ và Tiêu Tinh Dã cuối tuần này đi đua xe, muốn tớ đến cổ vũ cho họ”.
“Vui lắm đấy, Minh Nhật Lãng này, nếu cậu không thích chơi xe nhưng nếu có hứng xem đua xe thì đến cho vui”. Nguyên Thần Dạ mời luôn Minh Nhật Lãng.
Minh Nhật Lãng khựng lại, do dự một lúc rồi đáp: “Ok, tôi cũng sẽ đến xem”.
“Vậy mười giờ ba mươi sáng chủ nhật ở đường Đông Lĩnh Bàn Sơn nhé, không gặp không về”.
Cuối tuần, đường Đông Lĩnh Bàn Sơn.
Đoạn đường này giao giữa đường cao tốc và đường núi, nhiều chỗ khúc khuỷu, quanh co gồ ghề. Đường thẳng cao tốc, đường vòng đi vòng lại, đường trên sườn dốc, đủ các loại. Đoạn đường này không nhiều xe cộ qua lại nên dân đua xe ở thành phố A rất thích tụ tập ở đây để đua xe.
Lưng chừng núi đã tập trung mười chiếc xe đủ màu sắc, đủ kiểu dáng. Các xe đều nổ sẵn động cơ tạo nên những âm thanh đinh tai nhức óc. Một tốp nam thanh nữ tú đứng bên đó, ai cũng vô cùng hưng phấn và kích động chờ đợi cuộc đua xe này.
Nguyên Thần Dạ cưỡi trên lưng chiếc “Tuyệt đại giai nhân”, dù là người hay xe cũng luôn nổi bật nhất trong đám đó. Rất nhiều cô gái vây quanh cậu, giành nhau để được nói chuyện với cậu. Cậu ậm ừ đáp lại, chốc chốc lại nhìn đồng hồ, sắp mười giờ ba mươi rồi mà mấy người cậu mời vẫn chưa thấy đến.
Vừa nghĩ thế đã thấy xa xa có một chiếc xe ô tô nhà họ Minh đi tới. Minh Nhật Lãng, Lâm Nguyệt Loan và Tiêu Tinh Dã cùng bước xuống.
Nguyên Thần Dạ ra đón ngay: “Đúng giờ lắm! Chuẩn bị bắt đầu rồi”.
Bác Hồng nhìn thấy cảnh tượng như thế nên có phần lo lắng: “Cậu chủ, sao cậu lại đến chỗ này?”.
“Bác Hồng, cháu chỉ đến xem thôi chứ có đua xe đâu. Không sao đâu, bác cho xe xuống dưới núi đi, đừng đỗ ở đây chắn đường đua của họ”.
Bác Hồng chỉ còn cách nghe lời.
Cuộc đua xe đã bắt đầu. Một cô gái xinh đẹp làm người phát lệnh. Cùng với tiếng còi, trên tay cô giơ cao lá cờ hình tam giác, vẫy mạnh một cái, hàng xe lao đi như tên bắn.
Xe của Nguyên Thần Dạ đi nhanh nhất, cậu đã đến phía bên trái của đoạn này. Khi xe lao đi, Lâm Nguyệt Loan đứng bên đường chỉ thấy “vù” tiếng gió bên tai, mắt hoa hết cả lên. Mặt mày tê cứng, nhìn lại đã thấy “Tuyệt đại giai nhân” phi đi rất xa rồi.
Minh Nhật Lãng kinh hãi: “Sao anh ấy đi nhanh thế chứ!”.
Tiêu Tinh Dã lại lên tiếng tán thưởng: “Cần phải có tâm lý vững vàng mạnh mẽ và kỹ thuật lái xe hoàn mỹ thì mới được”.
Lâm Nguyệt Loan lại tặc lưỡi và lắc đầu: “Tốc độ này thực sự rất nguy hiểm, nhỡ may…”.
Chưa nói hết câu cô đã vội bịt miệng lại, không dám nói tiếp nữa.
Tốp xe đua đã mất hút sau khúc cua ở đường núi, mọi người dần dần đổ hết sang phía sườn trái đường. Từ đầu này nhìn xuống sẽ thấy tốp xe từ trên đường núi vòng xuống phía bên dưới. Lâm Nguyệt Loan, Minh Nhật Lãng và Tiêu Tinh Dã cũng qua bên đó xem.
Đoạn đường này cong cong theo hình chữ V, vừa nguy hiểm lại vừa dốc. Một bên là vách núi một bên là bờ vực. Lâm Nguyệt Loan lúc ngồi trên xe không cảm thấy điều này, bây giờ nhìn xuống mới thấy lạnh cả người. Nhìn thấy Nguyên Thần Dạ lái xe vẫn giữ tốc độ nhanh như thế vòng qua núi, phút chốc cảm thấy trái tim mình sắp nhảy ra ngoài đến nơi.
Đám con gái cổ vũ đứng bên đã la hét từ nãy giờ: “Nguyên Thần Dạ, cố lên. Nguyên Thần Dạ, cố lên…”.
Lâm Nguyệt Loan rất muốn hét to lên: Nguyên Thần Dạ, dừng lại.
Người khác cảm thấy rất kích động còn cô lại cảm thấy vô cùng sợ hãi và lo lắng. Rẽ với tốc độ nguy hiểm như thế này, trên đường lại còn phải linh hoạt tránh xe cộ đi lại nữa. Chỉ cần không cẩn thận là có thể đâm vào xe khác hoặc chơi vơi, đổ máu trên sườn núi.
Trong mắt Minh Nhật Lãng cũng tràn đầy sự lo lắng, hai tay Tiêu Tinh Dã cũng đã nắm lại thành nắm đấm.
Đoạn đường chữ V càng lúc càng gần rồi, Lâm Nguyệt Loan sợ hãi nhắm chặt mắt không dám nhìn. Cho đến khi bên tai ù ù tiếng nói, cho đến khi Minh Nhật Lãng nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô.
“Không sao rồi, xe của Nguyên Thần Dạ đã bình an qua khúc đó rồi”.
Lâm Nguyệt Loan nghe thấy thế mới bỏ tay xuống, sau cơn hoảng loạn và lo lắng, người cô trở nên mềm nhũn, nên phải ngồi xuống tảng đá bên đường nghỉ ngơi chút.
“Tuyệt đại giai nhân” của Nguyên Thần Dạ không hề giảm tốc nhưng vẫn hoàn thành xuất sắc khúc đua khó nhất. Những chiếc xe khác phải giảm tốc thì mới qua được, vị trí dẫn đầu của cậu vô cùng chắc chắn, thuận lợi cán đích.
Nguyên Thần Dạ lái xe về xuất phát điểm trong tiếng hò reo chào đón của mọi người. Chào đón cậu là những ánh mắt khâm phục và tiếng gào thét của các cô gái. Cậu chỉ mỉm cười gật đầu rồi đi về đám người bên sườn núi bên trái.
Lâm Nguyệt Loan vẫn ngồi yên trên tảng đá, Minh Nhật Lãng và Tiêu Tinh Dã đứng bên.
“Em Lâm, anh bảo em đến cổ vũ cho anh thế mà em lại ngồi đây ngắm cảnh sao!”.
Tiêu Tinh Dã thở dài: “Anh còn muốn cậu ấy cổ vũ gì chứ, cậu ấy bị tốc độ lái xe xuất thần của anh dọa cho mềm người rồi”.
Nguyên Thần Dạ ném chìa khóa xe cho Tiêu Tinh Dã rồi nói: “Cậu cũng thử tí đi, chạy đua tốc độ với gió sướng lắm!”.
Tiêu Tinh Dã vừa bắt lấy chìa khóa thì Lâm Nguyệt Loan đã đứng phắt dậy can ngăn: “Tiêu Tinh Dã, không được phi xe như anh ấy”.
“Cậu yên tâm đi Lâm Nguyệt Loan, tớ tuyệt đối không lao nhanh như anh ấy đâu”.
Tiêu Tinh Dã vừa nói vừa rồ ga lao đi, đối với con trai mà nói xe có sức hấp dẫn không thể cưỡng lại được.
Lâm Nguyệt Loan nhìn Nguyên Thần Dạ nói: “Sao lúc qua khúc cua anh không giảm tốc độ, như thế nguy hiểm lắm”.
“Không sao mà, em không thấy anh bình an đứng trước mặt em đây à”.
“Thế nhưng nhỡ chẳng may thì sao?”.
Nguyên Thần Dạ cười không để ý gì cả: “Nhỡ chẳng may có tỉ lệ rất thấp. Tâm lý và kỹ thuật của anh rất vững, em yên tâm đi. Thôi thôi, đừng dạy dỗ anh nữa. Em thấy đấy, anh chiến thắng trở về bao nhiêu cô gái cổ vũ cho anh, em không thể hoan hô cho anh nghe tí được sao?”.
“Em không thích hân hoan đón anh cũng không muốn cổ vũ cho anh. Anh thắng hay thua em chẳng thấy quan trọng gì cả, quan trọng là anh an toàn và khỏe mạnh. Anh phải biết trân trọng bản thân mình, Nguyên Thần Dạ ạ!”.
Nguyên Thần Dạ im lặng nhìn Lâm Nguyệt Loan, những cô gái đến xem cậu đua xe đều chỉ thấy giây phút huy hoàng, vô địch của cậu trên đường đua. Chỉ có cô nhìn thấy bóng đen ẩn hiện đằng sau ánh sáng huy hoàng ấy.
Minh Nhật Lãng cũng từ tốn nói: “Nguyên Thần Dạ này, đua xe tuy rất hưng phấn nhưng cũng vô cùng nguy hiểm. Sức khỏe mới là điều quan trọng nhất trong cuộc sống này. Anh có sức khỏe dồi dào như thế, đừng quá bất cẩn”.
Nguyên Thần Dạ quay sang nhìn Minh Nhật Lãng một lúc rồi cười: “Được rồi, hai người đừng người hát người ca mắng anh nữa. Đi đi, xuống dưới núi tìm chỗ nào đó, anh mời hai đứa ăn cơm”.
Vừa nói dứt lời Nguyên Thần Dã đã quay người dẫn đầu. Minh Nhật Lãng và Lâm Nguyệt Loan người trước người sau đi theo. Mới đi chưa được hai bước Lâm Nguyệt Loan trượt chân xuống dốc núi. Cả người mất cân bằng trượt xuống. Sau lưng cô là sườn dốc cao chừng mười mét, nếu rơi từ đây xuống, cô sẽ lăn vòng cho đến chân núi khúc chữ V ban nãy Nguyên Thần Dạ không giảm tốc độ.
“A aaaaaaaaaaaaaaa”.