Xe của Lục Tân vẫn luôn vững vàng lái theo phía sau xe của Châu Hướng Minh.
Mấy lần liền muốn kháy khịa người anh em tốt ngày xưa của mình, nhưng cứ hễ mở miệng là lại bị Chu Tình chặn lại: "Tập trung lái xe, an toàn là trên hết."
Châu Hướng Minh chỉ đành nhịn lại.
Chu Tình quay đầu sang nói chuyện với Hà Diệp: "Lục Tân đi ăn cơm cùng với chúng ta, liệu cậu có cảm thấy gượng gạo không?"
Hà Diệp cười khổ: "Gần như là quen rồi."
Bất kỳ chuyện gì cũng vậy, cảm xúc khi vừa mới bắt đầu chắc chắn đều có tác động mạnh nhất mới mẻ nhất, những cảnh gượng gạo tương tự xảy ra vài lần thì sức đề kháng cũng sẽ được nâng cao lên.
Châu Hướng Minh bức bối xen vào: "Cậu không nên mềm lòng gọi cậu ấy đi cùng."
Hà Diệp: "Dẫu sao thì cậu ấy cũng là bạn tốt nhất của cậu, nếu nghỉ chơi với nhau thật rồi thì người đau lòng vẫn sẽ là cậu."
Chu Tình: "Đúng vậy, tối hôm qua còn tức đến khóc nữa kìa."
Châu Hướng Minh trợn to mắt: "Có cái rắm, con mắt nào của cậu..."
Chu Tình: "Cả hai con mắt đều nhìn thấy rồi, lái xe cho đàng hoàng!"
Châu Hướng Minh: "..."
Nửa tiếng sau, hai chiếc xe nối tiếp nhau lái vào hầm để xe bên dưới trung tâm thương mại.
Châu Hướng Minh chọn chỗ đỗ xe gần với sảnh thang máy, Lục Tân lái xe về phía trước thêm một đoạn rồi mới tìm thấy chỗ trống.
Chu Tình khoác cánh tay Hà Diệp, ba người đứng bên ngoài sảnh thang máy đợi Lục Tân.
Chẳng mấy chốc, Lục Tân đi xuống xe, không nhanh không chậm đi tới chỗ mấy người họ đứng.
Bên ngoài chiếc áo sơ mi Lục Tân khoác thêm một chiếc áo gió màu đen, không kéo khóa lên.
Cả người đều là màu đen càng làm nổi bật thân hình thon dài thẳng tắp của anh, chiếc thắt lưng da bên trong phân cách nửa người trên với phần chân bên dưới tạo thành một tỉ lệ hoàn mỹ.
Chỉ cần dựa vào dáng người như thế này thôi, liền có thể khiến cho những cô gái vô tình đi ngang qua anh cũng phải rung động, lén lút trộm nhìn.
Chu Tình không nhúc nhích cơ thể, đầu ghé sát vào Hà Diệp, nhỏ giọng nói: "Lục Tân cái người này, chó má đúng là chó má thật, nhưng đẹp trai thì cũng đúng là đẹp trai thật."
Hà Diệp sớm đã cụp mắt xuống từ khi Lục Tân bước xuống xe rồi, cô ngại không dám nhìn anh, nhưng trong lòng cũng tán thành với Chu Tình.
Châu Hướng Minh khinh thường chắn trước mặt hai cô gái, quay lưng lại với Lục Tân nhắc nhở Chu Tình và Hà Diệp: "Xin hãy chú ý, ai mới là bạn, bè, thực, sự lái xe đưa đi đón về chở các cậu đi ăn lẩu vào trời đông giá lạnh như thế này!"
Hai cô gái cùng nhau bật cười: "Cậu!"
Lúc Lục Tân đi tới, trông thấy Hà Diệp đứng bên cạnh Chu Tình, dáng vẻ tươi cười thoải mái.
Thế nhưng trên người cô dường như có gắn ra-da vậy, nhận thấy tín hiệu anh đang tới gần cô liền mất tự nhiên thu nụ cười lại, ánh nhìn cũng hướng sang nơi khác.
Châu Hướng Minh lạnh giọng hừ một tiếng, là người đầu tiên đi vào bên trong, đi được mấy bước thì có cảm giác bất thường, anh ấy nhìn ra phía sau, liền trông thấy Chu Tình khoác tay Hà Diệp, nở nụ cười như kẻ tay sai đi bên cạnh Lục Tân.
Châu Hướng Minh: "..."
Chu Tình nói chuyện thẳng với Lục Tân: "Đại học bá, cậu đừng trách tại sao Châu Hướng Minh tức giận, sao cậu về nước mà lại không nói với cậu ấy một tiếng? Lý do bận rộn không đủ thuyết phục, cậu đổi lý do khác đi."
Châu Hướng Minh nheo mắt lại, ngược lại muốn nghe xem Lục Tân sẽ bịa ra lý do gì mới.
Lục Tân liếc mắt nhìn sang: "Tôi không nói cho cậu ấy, nhưng cũng không cố ý giấu cậu ấy, nếu như cậu ấy đủ thông minh thì hoàn toàn có thể thông qua thời gian chơi game cùng với tôi đoán được là tôi đang ở trong nước."
Nếu như anh ở Mỹ, thì không thể bị Châu Hướng Minh gọi chơi game là có mặt ngay được.
Châu Hướng Minh bùng nổ rồi: "Cậu nói cái rắm gì đấy! Tớ sợ làm lỡ công việc của cậu nên mới mỗi tuần gọi cậu một lần, lần nào gọi cậu cũng đều hỏi trước xem cậu có rảnh không?"
Lục Tân: "Thực ra lúc nào cũng rất bận, nên mới không nhớ ra chuyện phải gặp cậu."
Châu Hướng Minh: "..."
Chu Tình bị dáng vẻ ngốc nghếch của Châu Hướng Minh chọc cho cười không ngừng được: "Được rồi được rồi, Lục Tân người ta đã bận rộn như vậy còn đặc biệt dành thời gian để cùng cậu chơi mấy loại game trẻ con đó, cậu nên biết đủ đi, nếu đổi lại là người khác thì người ta còn không thèm để ý đến cậu đâu, không đúng, nếu đổi lại là những bạn học cấp ba khác, giống như chúng tôi đây, thì có khả năng Lục Tân ngay cả tên hay mặt cũng không nhớ nổi nữa rồi."
Lửa giận của Châu Hướng Minh lập tức chuyển hướng sang Chu Tình: "Mặt của cậu chắc là quả thật sẽ bị quên thật, nhưng Hà Diệp cậu ấy không thể quên được."
Hà Diệp:...
Có nhất thiết phải nhắc đến chuyện đó không?
Chu Tình trừng mắt lườm Châu Hướng Minh, nhìn về phía Lục Tân: "Đùa thôi, đại học bá đẹp trai như thế này, Bắc Kinh hay nước ngoài lại có nhiều người đẹp như thế, mấy năm nay chắc là mỗi tháng đổi bạn gái một lần nhỉ? Cũng được săn đón giống như Hà Diệp của chúng tôi khi học ở Giao Đại vậy, ngày nào cũng có nam sinh chạy tới đưa đồ ăn sáng đưa trà sữa."
Hà Diệp lén lút véo cô ấy một cái, Chu Tình cố gắng nhẫn nhịn không kêu lên thành tiếng.
Lục Tân cười một cái: "Bị đá một lần là đủ rồi, không yêu thêm lần nào nữa."
Châu Hướng Minh kinh ngạc dừng bước chân lại, Chu Tình khoa trương hít sâu một hơi.
Hà Diệp:...
Cô đúng là không nên mềm lòng, không nên cố gắng tìm cách cho Lục Tân và Châu Hướng Minh làm hòa, như vậy thì sẽ không cần phải đối mặt với khung cảnh lúc này rồi.
Lục Tân thoáng đưa mắt nhìn cô một cái, ngữ khí bình tĩnh lạnh nhạt: "Tạo bầu không khí một chút thôi, không có ý gì khác."
Châu Hướng Minh hòa hoãn: "Cậu vẫn nên ngậm miệng lại đi, chỉ càng nói càng gượng thôi."
Người đợi thang máy quá nhiều, bốn người ăn ý tạm thời đứng đó nói chuyện.
Sau khi thang máy đến, Hà Diệp cùng Chu Tình đi vào trong, chen tới chen lui, cuối cùng hai người họ phải đứng vào tít phía trong cùng của góc bên trái, Châu Hướng Minh và Lục Tân chắn bên ngoài hai cô gái.
Lục Tân hướng ra ngoài, Châu Hướng Minh thì nghiêng người.
Anh ấy hướng mắt xuống nhìn Chu Tình ở bên cạnh, trên mặt là nụ cười xấu xa: "Lúc này có phải cực kỳ có cảm giác an toàn không?"
Chu Tình với chiều cao khiêm tốn là một mét năm mươi lăm nghiến răng, đạp mạnh vào chân Châu Hướng Minh một cái.
Châu Hướng Minh: "Đừng có đạp một mình tôi, Hà Diệp cũng đang cười kia kìa."
Chu Tình lập tức quay đầu lại.
Hà Diệp tưởng rằng chị em tốt của mình định cù lét mình để trả thù thì lập tức bất giác tránh người sang bên cạnh, sau đó liền va phải Lục Tân đã đứng xa hết mức để tránh đụng phải cô.
Hà Diệp nóng mặt, vội vàng đứng sát vào bên cạnh Chu Tình.
Chu Tình vừa mới bị "chế giễu" chiều cao liền cố ý tỏ ra bất mãn: "Dáng người cao thì tôn quý đúng không, không chen được với Lục Tân liền không biết ngại mà quay qua chen tớ?"
Hà Diệp chỉ muốn bốc hơi luôn tại chỗ.
Lần sau cho dù Châu Hướng Minh có mời hai người họ đi ăn tiệc hoàng gia Mãn Hán*, mà chỉ cần có mặt Lục Tân thì cô tuyệt đối sẽ không tới nữa!
*Tiệc hoàng gia Mãn Hán: Một bữa tiệc thịnh soạn, huyền thoại trong triều đại nhà Thanh.
Thang máy cuối cùng cũng lên tới nơi, lúc bước ra khỏi không gian chật hẹp bức bối, Hà Diệp thở phào một hơi thật dài.
Châu Hướng Minh dẫn đường đưa họ tới quán lẩu.
Chỉ có bốn người họ nên không đặt phòng riêng, chọn một góc yên tĩnh chút rồi ngồi xuống.
Châu Hướng Minh, Chu Tình chăm sóc cho Hà Diệp như một thói quen, bảo cô chọn chỗ ngồi trước.
Hà Diệp ngồi xuống xong, Chu Tình đang định ngồi xuống cạnh cô thì Châu Hướng Minh đột nhiên kéo cánh tay cô ấy lại, tự mình chen qua đó, gương mặt cao ngạo: "Tôi không ngồi cùng bạn quen qua mạng."
Rất tốt, lúc ở trước cửa công ty Lục Tân trong miệng anh ấy vẫn còn là "người không quen", thế mà bây giờ đã thăng cấp thành "bạn quen qua mạng" rồi.
Chu Tình chỉ đành ngồi sang phía đối diện Hà Diệp.
Lục Tân ngồi xuống cạnh cô ấy.
Nhưng có đều chỉ có bốn chỗ ngồi, cho dù có sắp xếp như thế nào thì khoảng cách vẫn rất gần.
Cả bốn người đều quét mã, tự mình gọi đồ mà bản thân muốn ăn, cuối cùng lại loại bỏ những món bị trùng lặp.
Châu Hướng Minh khiêu khích nhìn Lục Tân: "Tớ chỉ thanh toán cho ba chúng tớ thôi, cậu tự đi mà trả."
Lục Tân: "Bữa này tớ mời."
Châu Hướng Minh: "Khoe khoang là cậu có tiền đúng không?"
Chu Tình: "Cậu có thể không ăn, bớt bớt lại cho tôi nhờ."
Hà Diệp yên lặng lướt điện thoại.
Chu Tình tám chuyện muốn phỏng vấn Lục Tân: "Lúc cậu vừa mới nhìn thấy hồ sơ của Tiểu Diệp, trong lòng có cảm giác gì? Ha ha, đừng trách tôi tò mò, chuyện giữa hai người các cậu thật sự là cẩu huyết quá đi mất."
Hà Diệp cắn môi trừng mắt với cô ấy.
Chu Tình nghiêng đầu đợi Lục Tân trả lời.
Lục Tân nhìn Hà Diệp một cái, nói: "Nhìn thấy tên tưởng rằng là trùng tên, nhìn thấy trường mới chắc chắn là cô ấy."
Chu Tình: "Nếu như cậu đã biết rồi, sao không nói trước với Tiểu Diệp nhà chúng tôi một tiếng, hại cậu ấy chưa chuẩn bị gì mà đã đụng mặt với bạn trai cũ, suýt chút nữa thì sợ chết ngay tại chỗ."
Hà Diệp đã từ bỏ việc vùng vẫy rồi, bưng tách trà nhỏ lên nhâm nhi từng ngụm nhỏ, giả vờ như bản thân không nghe thấy gì hết.
Châu Hướng Minh giúp cô đánh đuổi Lục Tân: "Còn không phải là vì cậu ấy chó má, một chút tình người cũng không có!"
Lục Tân thản nhiên giải thích: "Mấy năm nay đều không nhìn thấy bài đăng trong vòng bạn bè của cô ấy, còn tưởng rằng cô ấy block tôi luôn rồi."
Hà Diệp đang lặng lẽ nhâm nhi trà lập tức bị sặc.
Chu Tình vừa cười vừa ân cần đưa cho cô một tờ giấy.
Châu Hướng Minh ho khan mấy tiếng: "Chuyện này đúng là hiểu lần thật, Hà Diệp đúng thật là không đăng bài lên vòng bạn bè gì cả."
Chu Tình cười xấu xa: "Không đăng quả thật là đúng, nhưng sao cậu biết Tiểu Diệp không block Lục Tân?"
Hà Diệp vội vàng giải thích: "Không có, tớ block cậu ấy làm cái gì."
Châu Hướng Minh: "Chuyện này chẳng phải rất bình thường sao, đây là thao tác cơ bản khi chia tay người yêu mà, giống như là một người bạn cùng phòng ký túc xá hồi đại học của tôi bị bạn gái của cậu ta đá, cậu ta còn tưởng rằng bạn gái chỉ đang gây sự vô cớ, sau đó còn bày đặt lạnh lùng bỏ mặc đối phương mấy ngày, kết quả khi gửi tin nhắn lại mới phát hiện bạn gái đã block cậu ta từ lâu rồi."
Chu Tình: "Sao hai người họ lại chia tay vậy?"
Châu Hướng Minh: "Bạn gái rủ cậu ta đi dạo phố, cậu ta bận chơi game không chịu đi cùng, thế là bên kia liền gửi tin nhắn đòi chia tay. Hầy, hai người họ bình thường đã hay cãi nhau rồi, chuyện đi dạo phố chỉ là mồi lửa mà thôi, nói đi cũng phải nói lại, Hà Diệp, năm đó Lục Tân đắc tội với cậu như thế nào vậy, tôi và Chu Tình đoán già đoán non suốt sáu năm, đến tận bây giờ vẫn chưa thống nhất được ý kiến, sắp trở thành câu đố thứ chín chưa có lời giải đáp của trường Nhị Trung chúng ta rồi đấy."
Hà Diệp: "..."
Đây là đang chê cô đào lỗ chôn được một tòa biệt thự vẫn chưa đủ đúng không, vậy nên mới nhất quyết ép cô phải đào một cái lỗ chôn được cả trái đất mới vừa lòng?
Lục Tân đột nhiên nói: "Không có gì. Cô ấy muốn giấu chú Hà, tôi muốn công khai, cô ấy không đồng ý, vậy nên..."
Hà Diệp đang đào biển Thái Bình Dương bất ngờ nhìn về phía anh.
Lục Tân khẽ cười: "Cảm ơn, vẫn luôn giữ thể diện cho tôi."
Đôi mắt kia của anh không hề cười, lạnh lùng ảm đạm, cực kỳ có cảm giác xa cách, như thể đang nhắc tới mối tình yêu sớm trẻ con sớm đã đi vào dĩ vãng vậy.
Hà Diệp ngầm đồng ý với đáp án này của anh.
Châu Hướng Minh cạn lời: "Chỉ có vậy thôi á? Tớ còn tưởng rằng cậu mập mờ với người khác, khiến cho Hà Diệp tức giận chứ."
Lục Tân: "Trừ khi quyết định muốn theo đuổi, nếu không thì tớ sẽ không mập mờ với bất kỳ cô gái nào, trong thời gian không độc thân lại càng tuyệt đối không có khả năng đó."
Chu Tình nhỏ giọng nói: "Tôi đoán là cậu... khụ khụ, lẩu tới rồi, chúng ta ăn trước đã, ân oán trước đây bỏ qua hết đi, sau này vẫn là bạn học cũ!"
Hà Diệp cảm kích nhìn nhân viên phục vụ, bởi vì Chu Tình sớm đã đoán được chân tướng rồi, nhưng cô từ đầu đến cuối vẫn một mực phủ nhận.
Giác quan thứ sáu của chị em tốt, thật sự rất đáng sợ!
Châu Hướng Minh sau khi liên tục giành gắp mấy miếng thịt nhúng dưới đũa của Lục Tân, tên nhóc này cuối cùng cũng buông bỏ, hoàn toàn quên hết nỗi oán hận của bản thân đối với Lục Tân khi anh giấu mình chuyện anh về nước.
Chu Tình: "Ha ha, nỗi oán hận của cậu đúng là không đáng tiền mà."
Châu Hướng Minh: "Cậu thì hiểu cái gì, tôi đây là bao dung độ lượng."
Chu Tình ý tứ sâu xa trừng mắt lườm anh ấy một cái, ánh mắt nhanh chóng lướt qua mặt Lục Tân và Hà Diệp một vòng.
Châu Hướng Minh lập tức gắp cho cô ấy một miếng thịt, tặng kèm thêm một ánh mắt sâu xa giống như vậy.
Ăn lẩu xong, Châu Hướng Minh đề nghị: "Đi xem phim đi?"
Chu Tình nhìn điện thoại, từ chối: "Một bộ phim hai tiếng đồng hồ, về đến nhà đã hơn mười giờ rồi, mẹ tôi chắc chắn lại nghi ngờ tôi đang yêu đương cho mà xem."
Châu Hướng Minh: "Dì đúng là quá xem trọng con gái ruột của mình rồi, cũng không nghĩ xem có ai lại thèm để ý tới cậu."
"Cậu lại ngứa da rồi có đúng không?" Chu Tình giơ nắm đấm lên đánh Châu Hướng Minh.
Châu Hướng Minh vừa cười vừa chạy về phía trước, Chu Tình đuổi sát phía sau, hai người đánh đánh đấm đấm, cũng không quan tâm tới ánh mắt của những người xung quanh.
Hà Diệp liếc mắt nhìn bạn trai cũ đứng cách mình ba bước chân, cô cười: "Hai người cậu ấy lúc nào cũng như vậy."
Lục Tân: "Ừ, đi thôi."
Anh bước đi trước, Hà Diệp lùi lại một chút đi theo phía sau anh.
Châu Hướng Minh và Chu Tình đùa giỡn với nhau đủ rồi thì quay lại tụ họp với hai người họ, Châu Hướng Minh hỏi Hà Diệp: "Bây giờ cậu sống ở đâu? Hay là vẫn ở bên tiểu khu Hiểu Phong?"
Chu Tình: "Đủ rồi đấy, bây giờ Tiểu Diệp là quý tộc độc thân, có nhà riêng, ở bên Đơn Quế Gia Viên, cách hồ không xa."
Châu Hướng Minh: "À à à, vậy chúng ta đi xa hơn một chút, đưa cậu về trước."
Chu Tình sống ở khu phố cổ bên Giang Bắc, Châu Hướng Minh mặc dù sống ở khu biệt thự mới được xây dựng nhưng cũng ở bên Giang Bắc.
Hà Diệp vừa định gật đầu thì nghe thấy Lục Tân nói: "Để tôi đưa về cho, tiện đường."
Châu Hướng Minh bày ra vẻ mặt nghi ngờ: "Tiện đường thật sao, hay là có ý đồ gì khác?"
Lục Tân nhìn về phía Hà Diệp.
Hà Diệp căng thẳng làm chứng: "Tiện đường thật đấy, tiểu khu chúng tôi gần nhau."
Mấy phút sau, Chu Tình đứng trước xe của Châu Hướng Minh, dõi mắt tiễn Hà Diệp ngoan ngoãn như chú thỏ bị Lục Tân dẵn tới chỗ chiếc xe Panamera kia, cô ấy cười lạnh một tiếng, thẩm vấn Châu Hướng Minh: "Thông đồng với nhau từ trước rồi đúng không? Cũng chỉ có một mình Hà Diệp là không nhìn ra thôi."
Châu Hướng Minh giơ tay lên: "Tôi thề với trời, nếu như chuyện này do tôi và Lục Tân thông đồng với nhau từ trước thì phạt tôi độc thân cả đời luôn!"
Căn bản không cần phải thông đồng trước, anh ấy chỉ cần vứt một nắm cát xuống dưới đất thì Lục Tân sẽ tự động có thể xây được cả một tuyến đường sắt trên cao luôn.
Nói thì nói như vậy, nhưng nhìn đôi mắt vui tươi và khóe miệng không khép lại được kia đã tiết lộ hết những thủ đoạn và sự đắc ý của Châu Hướng Minh khi giúp người anh em tốt của mình theo đuổi vợ rồi.
Chu Tình nhướn mày: "Ngay cả chuyện giấu diếm về nước cũng là giả?"
Châu Hướng Minh lập tức không cười nữa, nghiến răng nói: "Chuyện đó thì là thật, tôi chưa xong với cậu ấy đâu!"
Chu Tình: "Chưa xong mà cậu còn giúp cậu ấy gài bẫy Hà Diệp?"
Châu Hướng Minh thở dài: "Hai chuyện khác nhau mà, nhìn Lục Tân như vậy tôi không đành lòng."
Chu Tình lên xe trước, vừa thắt dây an toàn vừa châm chọc nói: "Tôi thấy cậu ấy quả thật đã buông bỏ được rồi, giả vờ giống thật đấy."
Châu Hướng Minh phụt cười: "Có lúc nào mà cậu ấy không giả vờ đâu? Cũng chỉ khi nào ở bên Hà Diệp thì trên người cậu ấy mới có chút tính người."
Chu Tình nhớ tới mùa hè năm đó, sau khi Lục Tân theo đuổi được Hà Diệp, ăn cơm sẽ giúp Hà Diệp mở đồ uống gắp thức ăn, bạn bè trêu chọc, Hà Diệp xấu hổ đỏ mặt, còn Lục Tân thì cứ nghênh ngang phóng khoáng, như thể đã yêu đương với Hà Diệp rất nhiều năm rồi vậy.
"Mấy năm nay cậu ấy thực sự không yêu đương gì nữa sao?"
"Yêu cái rắm, bận như con quay vậy, làm gì có thời gian mà yêu đương, huống hồ gì cậu ấy căn bản chưa từng buông bỏ được Hà Diệp."
"Cậu ấy nói với cậu như thế sao?"
"Nhìn cậu ấy giống người sẽ thổ lộ tâm sự lắm à? Tự tôi nhìn ra đấy. À đúng rồi, cậu đừng kể cho Hà Diệp biết, để tự Lục Tân dần dần theo đuổi đi, năm đó chắc chắn cậu ấy có lỗi với Hà Diệp vì chuyện khác nghiêm trọng hơn rồi, nếu không thì không đến mức bây giờ phải cẩn thận từng li từng tí như vậy đâu. Nhớ lúc mới đầu khi chúng tôi vừa mới dọn vào khu Hiểu Phong Nhã sống, cậu ấy mới chỉ gặp Hà Diệp ở siêu thị đúng một lần, lần thứ hai gặp mặt mà cậu ấy đã dám trực tiếp chặn Hà Diệp lại ở cổng tiểu khu bắt đầu từng bước gài bẫy Hà Diệp rồi."
Chu Tình kinh ngạc: "Nhất kiến chung tình?"
Châu Hướng Minh: "Chắc chắn là vậy, nhưng có điều cậu cũng chỉ có thể ngưỡng mộ mà thôi, cậu không có bản lĩnh đó."
Chu Tình: "..."
________________________