Cũng không thể nào nói rằng đang tám nhảm về sinh hoạt vợ chồng chúng ta đúng không?
Thẩm Trĩ nói: “Sao anh lại ở đây?”
“Giống cô.” Thẩm Hà vươn tay đỡ bả vai cô, gật đầu với Âu Dương Sanh, “Ăn cơm với bạn.”
Thẩm Trĩ không có ý xúc phạm, nhưng nhất thời không nhịn nổi châm chọc: “Anh lại kết bạn nữa à?”
Người rõ ràng cả bốn năm đại học chẳng lưu được mấy số điện thoại.
Âu Dương Sanh cũng phụ họa: “Sao cậu không nhớ mời bạn cũ là tôi đây ăn cơm? Lúc đầu nếu không phải tôi làm giúp cậu bài tập cuối kì, thì ngay cả điểm học phần cậu cũng không tích lũy đủ.
Hiện giờ lật mặt không nhận người, hay sợ vợ quản nghiêm?”
Thẩm Hà cười rộ lên, tiện thể trả lời: “Cậu đang ghen tị đúng không.
Đây không gọi là vợ quản nghiêm, mà gọi là tình cảm tốt.”
Đối thoại đến đây là ngừng lại, nhưng anh không hề có ý tứ rời khỏi.
Thẩm Trĩ hiểu ý, nghiêng đầu qua, lộ ra nửa gương mặt dịu dàng: “Hôm nay tôi ngủ lại nhà Âu Dương Sanh, anh nhớ khóa cửa cẩn thận.”
Trước đó Âu Dương Sanh chưa hề nghe thấy hạng mục sắp xếp này hơi cảm thấy ngạc nhiên.
Đợi Thẩm Hà rời khỏi, Thẩm Trĩ khuấy cốc nước đá.
Ấp ủ một lúc lâu, Âu Dương Sanh vẫn mở lời: “Bọn cậu cãi nhau à?”
“Đâu có đâu.” Thẩm Trĩ trả lời rất thản nhiên.
Bọn họ đi tháng máy xuống dưới lầu, ngồi xe quay về chung cư của Âu Dương Sanh.
Hai người tắm xong, gác chân lên tường đắp mặt nạ.
“Quả thực cũng không giống cãi nhau lắm.”
Âu Dương Sanh nhớ lại ánh mắt cử chỉ nói cười của Thẩm Hà và Thẩm Trĩ.
Thẩm Trĩ nhìn lên trần nhà, chậm rãi nói: “Có những chuyện, giữa hai người chúng tôi có khả năng sẽ nảy sinh bất đồng.
Tôi không dám chắc chắn.”
“____Cho nên muốn hòa hoãn phần nào xung đột?” Âu Dương Sanh trả lời, “Cũng không hẳn không thể lý giải.”
Lại một phen im lặng.
Đột nhiên Âu Dương Sanh đứng dậy, suýt chút nữa gãy cổ, cô ấy kích động giống như phát hiện ra đại lục mới: “Tớ biết rồi! Là bởi vì sắp tới năm thứ bảy đúng không?”
Nghe đến câu này, ngay cả Thẩm Trĩ cũng hơi nghiêng mắt qua.
Cuối cùng cũng bị phát hiện rồi?
Cô không lên tiếng, giả vờ bình tĩnh dưới lớp mặt nạ màu trắng sữa.
Mà đôi mắt Âu Dương Sanh như bắn ra tia sáng: “Là bởi vì lo lắng cơn ngứa bảy năm? Nghe nói tế bảo của con người tiến hành trao một vòng trao đổi chất mới mất bảy năm, có thể nói như thế này, bảy năm sau, con người sẽ hoàn toàn trở thành một người khác.
Giữa vợ chồng với nhau, từng yêu đương kích tình bắn dạt dào, nhưng kẹt giữa những chuyện lông gà vỏ tỏi nhạt nhẽo, thử thách như thế này____”
“….” Thẩm Trĩ gần như muốn bổ đầu cô ấy ra, “Cũng kiểu như thế.”
Cơn ngứa bảy năm này không chỉ giới hạn ở những cặp vợ chồng bình thường.
Mà anh và cô, không cảm thấy vô vị tẻ nhạt, bởi vì chưa từng yêu thương nhau.
Thẩm Trĩ chỉ ở tới buổi trưa ngày thứ hai.
Buổi tối cô phải tham gia một sự kiện.
Là buổi tiệc do lãnh đạo Lương Nghi tổ chức, trước mắt cô không có việc gì cần nhờ tới sự giúp đỡ của người khác, nhưng đối với việc duy trì mối quan hệ thì đây là hoạt động bắt buộc.
Trợ lý lái xe tới đưa đón, Thẩm Trĩ tạm biệt Âu Dương Sanh, Âu Dương Sanh vẫn đang cố gắng khuyên nhủ cô: “Mỗi cặp vợ chồng đều sẽ có.”
Thực sự không biết một cô gái độc thân song tính tại sao có thể tưởng tượng tới mức này, tự tin giống như ủy viên của ban hòa giải đội sao đỏ vậy.
Ngồi trên xe bảo mẫu, Thẩm Trĩ gục đầu trước khung cửa sổ.
Cô mở wechat giao diện thuộc về khung chat giữa cô và Thẩm Hà, cuộc trò chuyện phân bố rải rác, lần dài nhất là cách đó hai tháng.
Không đầu không đuôi, cũng không có nhật ký trò chuyện nào kéo dài mấy trang.
Đến phòng hóa trang mới nhìn thấy Đinh Nghiêu Thải.
Đinh Nghiêu Thải nói: “Em có biết hôm nay Thẩm Hà cũng đi không?”
Thẩm Trĩ trả lời: “Không rõ lắm.
Còn tách nhau gửi thiệp à? Cảm giác rất kì quặc.”
“Tập Tập gửi tin nhắn tới, nói Thẩm Hà tới buổi tiệc trước.
Hai đứa tới lúc đó sẽ gặp nhau.” Đinh Nghiêu Thải giẫm trên gót giày cao bước tới bước lui trong phòng, âm thanh giòn giã, dường như đang giẫm nát rất nhiều mơ ước tuổi trẻ.
Cô mặc bộ lễ phục màu lục sậm, không phải hàng may đo cao cấp.
Thẩm Trĩ cầm lấy một ly sâm panh, mỉm cười với đối tượng chào hỏi cô, âm thầm quan sát một vòng, sau đó đi thẳng lên lầu.
Người ở khu vực trung tâm không nhiều lắm, cô tìm đến đám nam nữ đang tụ tập nói cười ở chiếc ghế sô pha màu vàng đậm.
Lúc Thẩm Trĩ đi tới, mái tóc dài được quấn lên cũng được, bộ váy trên người cũng xong, không có chỗ nào đung đưa hay lắc lư vì gió thổi.
“Hoa tiên sinh.” Cô nói.
Người ngồi ở vị trí trung tâm nhất, chính là lãnh đạo cao nhất của Lương Nghi.
Thẩm Trĩ đi tới, đương nhiên cũng sẽ gia nhập vào trung tâm, nhưng hình như cô không có ý định này.
Bởi vì người ngồi đối diện với chỗ ngồi của Hoa Tử Sâm là Thẩm Hà.
“Thẩm Trĩ, khó khăn lắm cô và Thẩm Hà mới nghỉ ngơi, sao hôm qua không cùng nhau ra ngoài?” Hoa Tử Sẩm mỉm cười trêu ghẹo, “Hại hai người đàn ông chúng tôi, ngồi đó chia nhau bánh mì nướng.”
Thì ra người bạn mà Thẩm Hà ăn cơm cùng là ông ta.
Thẩm Trĩ kinh ngạc trong lòng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: “Tôi đây chẳng phải để anh ấy có không gian riêng tư hay sao.”
Nhân cơ hội chuyển sang chủ đề khác, Thẩm Trĩ ngồi sang bên cạnh, cánh tay thon dài nhợt nhạt khẽ đặt lên tay vịn ghế sô pha.
Xúc cảm đó vừa đủ, tin chắc rằng món đồ này ở tiệm gia dụng có giá không hề rẻ.
Cô rảo bước tới nơi góc khuất.
Không cần nhiều lơi, mấy phút sau, Thẩm Hà cũng đứng dậy nói “Làm phiền” để rời khỏi.
Anh tìm thấy cô ở một nơi ánh đèn heo hút mờ nhạt.
Thẩm Trĩ đang ôm lấy cánh tay, uống từng ngụm ly rượu màu hổ phách, mắt không liếc xéo lấy một cái: “Anh như vậy khiến tôi rất khó xử.”
Thẩm Hà giơ tay đặt lên lan can, ý tứ nói: “Tôi không biết cô ăn cơm ở đó.”
Yên lặng chốc lát, Thẩm Trĩ phản kích: “Anh cũng đâu nói cho tôi biết anh móc nối quan hệ với Hoa Tử Sâm từ lúc nào sao?”
Hai người lại yên lặng một hồi, Thẩm Hà xoay người, đứng cùng hướng với cô.
Anh không thích tranh cãi với cô.
“Vậy phải chăng chúng ta nên đi sâu vào trao đổi một chút?” Hồi lâu, Thẩm Hà thẳng người lên.
Cô nâng mắt nhìn thấy nụ cười tràn ngập cảm giác áp bức của anh.
Anh cúi người, thổi khí qua lọn tóc của cô.
Thẩm Trĩ giơ tay chặn anh lại, đáp lại bằng một ánh mắt sắc như dao: “Đừng giở trò lưu manh.”
“Đâu có giở trò lưu manh với cô.
Chỉ cảm thấy kiểm tra đột xuất cũng không phải là không được,” Nhưng anh nhanh chóng lui người ra, lưu loát sửa lại ống tay áo, đổi trang thái độ thờ ơ tùy tiện, “Với tư cách là vợ chồng hợp pháp.”
“Cái gì gọi là không phải không thể được?” Vừa nói xong Thẩm Trĩ cảm thấy sai sai, “Ai muốn kiểm tra đột xuất anh hả?!”
Thi thoảng lại có người đi ngang qua, chú ý tới bọn họ, vốn dĩ trạng thái của Thẩm Hà và Thẩm Trĩ hơi dính vào nhau, lúc này không thể không phân tim giả vờ ân ái để ứng phó.
Ngay cả tranh chấp cũng bị đứt đoạn, vậy nên sống chết mặc bay.
Hai người yên lặng không lên tiếng.
Đột nhiên Thẩm Hà nói: “Tôi muốn tới phòng vệ sinh.”
Giống hệt như học sinh tiểu học giơ tay báo cáo với giáo viên vậy.
Thẩm Trĩ chưa phản ứng kịp, sờ lên hoa tai: “Thì đi luôn thôi.”
“Nói với cô một tiếng,” Thẩm Hà nở nụ cười giả tạo khiêu khích, “Sợ cô không tìm thấy tôi lại khó xử.”
Đợi anh vừa xoay người, cô lập tức lấy đà chạy lên phía trước, dùng bả vai huých vào lưng anh một cái.
Thẩm Trĩ không ngờ lại lạnh thế này.
Giữa buổi tiệc cô muốn đi lấy một chiếc áo khoác.
Vốn định sắp xếp trợ lý đi làm, kết quả nhìn thấy hai cô gái bận rộn chưa kịp ăn no cơm, lúc này đang ở khu vực buffe ăn vụng, nghĩ đi nghĩ lại, khu vực đậu xe tư nhân trước giờ khá an toàn, cuối cùng cô vẫn tự thân vận động.
Thẩm Trĩ vừa nghịch điện thoại vừa gửi tin nhắn cho Đinh Nghiêu Thải, đang đi, bỗng nhiên cô quay đầu lại.
Nhưng bãi đậu xa rộng rãi chỉ nhìn thấy những chiếc xe đủ màu.
Cô tiếp tục đi về phía trước.
Thẩm Trĩ không hề buông lỏng cảnh giác, cô quay đầu lại lần nữa, quả nhiên nhìn thấy mấy phóng viên.
Đối phương cũng không hề định ẩn nấp mãi trong bóng tối, giống như sợ cô mọc cánh bay mất, liên tục gọi tên cô đồng thời lao đến: “Thẩm Trĩ___”
Thẩm Trĩ xoay người nhanh chóng rảo bước.
Dưới tình huống nhân viên công tác không có mặt không nhận phỏng vấn là điều thường gặp, nhưng mấy phóng viên sau lưng không hiểu sao có thể trà trộn vào rõ ràng không thèm để bụng tới điều này.
Thẩm Trĩ trốn vào trong xe, vừa định đóng cửa thì ngăn lại.
Là một phóng viên nam, ánh đèn dưới bãi đậu xe chiếu vào, gương mặt hắn ta nhớp dầu, ngay cả khi mở miệng tốc độ cũng nhanh như súng liên thanhm nước bọt bắn hết lên phía trước.
“Thẩm Trĩ cô nhìn bên này!” Hắn nói.
Thẩm Trĩ cau mày: “Tôi sẽ báo cảnh sát!”
Sau đó nhân lúc đối phương hoảng hồn, cô kéo cửa đóng sầm lại.
Báo cảnh sát thì không thể nào.
Đối với nhân vật của công chúng mà nói, báo cảnh sát tuyệt đối không phải là lựa chọn đúng đắn.
Gây lên sóng to gió lớn, gãi đúng chỗ ngứa của đối phương thì không nói, người chịu ảnh hưởng tiêu cực là chính bản thân mình.
Bọn họ có ba bốn người, không biết là bên truyền thông nào quyết chiến.
Thẩm Trĩ bị ngăn trong xe, hoảng loạn không thôi, vạch pin của điện thoại đã biến thành màu đỏ chói mắt.
Trong giới giải trí, không có một nghệ sĩ từ đầu chí cuối không có vết nhơ nào.
Thẩm Trĩ cũng từng bị bôi nhọ, không chỉ một lần.
Nghiêm trọng nhất chính là tin đồn bị bao nuôi, những bài báo đó viết rất có tính thuyết phục, hiệu suất của công ty có vấn đề, việc làm rõ tin đồn bị trì hoãn rất lâu.
Trong quãng thời gian đó đã xảy ra sự kiện người hâm mộ làm người khác bị thương.
Không thể xảy ra tình trạng tệ hại hơn nữa.
Thẩm Trĩ đè chặt ngón tay đang run rẩy, cô không kịp nghĩ nhiều, đã gọi cho một số điện thoại.
Cửa sổ xe liên tiếp truyền tới tiếng đập phá.
Khoảnh khắc điện thoại được kết nối, Thẩm Trĩ ngưng thở, cố gắng chắp vá từng chữ thành một câu nói hoàn chỉnh: “A lô, anh đang ở đâu? Có thể tới đây một lát không_”
Cô cảm giác chưa qua bao lâu.
Có lẽ đang kiểm điểm bản thân mình tại sao lại vô thức liên lạc với anh.
Giả dụ có người nói Thẩm Hà đáng sợ, Thẩm Trĩ chẳng thấy ngạc nhiên chút nào.
Thẩm Hà chính là như thế, sẽ khiến người ta liên tưởng đến Frankenstein, Julien dưới ngòi bút của Stendhal, có lẽ có chút hơi mâu thuẫn, nhưng quả thực nó là như vậy.
Anh vốn dĩ là một quái vật tách rời với quần thể, nhưng lại sở hữu tính cách hai mặt lắc mình một cái là biến thành nhân vật vạn người mê.
Anh nói: “Cách xa vợ tôi một chút.”
Lúc người này đi tới không có hiệu ứng sáng chói nào cả, chỉ có một gương mặt cực kì không kiên nhẫn.
Thẩm Trĩ hạ cửa xe xuống nhìn ra ngoài, Thẩm Hà đi tới.
Bỗng nhiên cô có chút suy nghĩ không hợp thời, sao quầng thâm mắt lại nghiêm trọng thế nhỉ? Anh nên nghỉ ngơi thật tốt rồi.
“Hiện giờ tôi rất muốn giết người,” Anh nói, “Cho nên tốt nhất mấy người nên mau chóng cút khỏi đây.”
Đối với phát ngôn như giẫm phải mìn, đối phương cũng không lập tức thối lui, run rẩy cất lời: “Anh, anh đang dọa giết chúng tôi sao?”
“Đã xong chưa.”
Nóng nảy đã tới cực điểm, Thẩm Hà cười lạnh một tiếng, lười để ý đến bọn chúng.
Dù sao có tin tức gì cũng phải thông qua công ty trước, loại trình độ này, căn bản không đăng lên được.
Anh bước qua, cả người trên dưới không hề có kẽ hở, nhưng vẫn khiến cho mấy gã phóng viên hùng hổ dọa người ban nãy chủ động nhường đường.
Không đợi anh giơ tay, cô đã mở cửa ra rồi.
Thẩm Trĩ ngẩng đầu lên nhìn anh, hai mắt hơi sáng lên.
Có một khoảnh khắc, Thẩm Hà cũng giật mình.
Anh chen người vào, cô bị ép dịch người sang một bên.
Thẩm Hà đóng cửa lại, khóa trong.
Hai người cứ ngồi ngây trong khoang xe.
Chẳng có người nào lên tiếng, mãi đến khi bảo vệ chậm rãi chạy tới đuổi đám phóng viên đi, sau đó tới gõ cửa sổ xe xin lỗi vợ chồng Thẩm Hà vì sự thất trách của mình.
Thẩm Hà cũng khách sáo đáp lời đôi câu.
Trong xe lại rơi vào yên lặng.
Thẩm Trĩ khẽ nói: “Chúng ta không quay lại sao?”
Thẩm Hà trả lời không đúng trọng tâm: “Ở bên ngoài cô ít bày ra vẻ mặt kia thì hơn.”
“Hử?” Cô không hiểu nhìn anh.
Anh thấy vẻ mặt của cô như vậy, cũng nói: “Hử?”
Cô cau mày, giơ khuỷu tay ra đẩy anh: “Cảm ơn nhiều, thêm phiền cho anh rồi.”
“Biết là tốt rồi,” Anh cũng chẳng thèm khiêm tốn, thuận lý thành chương nói, “Hi vọng cô đừng phạm phải sai lầm ngu xuẩn này thêm nữa.”
Lúc này bọn họ mới xuống xe.
Đi về đường cũ, lúc gió thổi tới, Thẩm Trĩ đã quên mất cái lạnh rồi, nhưng Thẩm Hà vẫn tự nhiên cởi áo khoác ngoài ra, đưa cho cô sau đó nhìn chằm chằm vào điện thoại.
“Kêu Hoa Tử Sâm bồi thường.” Anh nói.
Cô cũng đồng tình: “Nên thế.”
Đi thang máy tham quan lên tầng, đi thêm vài bước là quay về nơi người tới người đi, anh thả chậm bước chân đợi cô, cô khoác lấy cánh tay anh.
Ngay tại lúc này, màn hình điện thoại của Thẩm Hà sáng lên.
Anh nhận điện thoại, sắc mặt bình tĩnh, giọng điệu thoải mái, giống như đang bông đùa vài câu, sau đó cúp máy.
Thẩm Hà không vội đi về phía trước, chỉ tiếp tục thao tác trên điện thoai, thuận miệng hỏi Thẩm Trĩ: “Mấy ngày sau cô có việc cần làm không?”
Thẩm Trĩ lắc đầu.
“Vậy về sạc pin cho máy Kindle đi, mang thêm ít cờ nhảy, pocker, giết thời gian……Cô có biết chơi UNO không?” Thẩm Hà chậm rãi nói.
Cô hỏi anh: “Sao vậy?”
“Không phải chuyện gì lớn,” Thẩm Hà ném cho cô một nụ cười bới không ra sơ hở, “Bố tôi chết rồi.”.