Thẩm Hà nói: “Đã lâu không gặp.
Đây là vợ tôi, Thẩm Trĩ.”
Anh đưa tay ra, bắt tay với Trương Thanh Nguyệt trong thời gian ngắn ngủi.
Mà ánh mắt của cô ta tự nhiên vòng qua Thẩm Trĩ nhìn một lượt.
Thẩm Trĩ vờ như không phát hiện ra, mỉm cười giống như một chiếc kéo tinh xảo, thay thế Thẩm Hà nhẹ nhàng bắt tay với Trương Thanh Nguyệt.
Thẩm Trĩ nói: “Đàn chị, chị quay về rồi.”
Lúc còn đi học, Thẩm Trĩ chẳng mấy khi qua lại với cô ta.
Tính kỹ lại thì lần gần đây nhất chạm mặt đã trôi qua sáu năm rồi.
Lúc đó Trương Thanh Nguyệt tới phim trường thăm Thẩm Hà, Thẩm Trĩ đứng ở nơi cao nhìn thấy, chỉ cảm thấy hai người bọn họ có ra sao cũng chẳng liên quan tới mình, dù sao cô cũng chẳng phải là đương sự.
Mà hiện tại tiếp xúc ở cự ly gần như này.
Trương Thanh Nguyệt không phải kiểu sao nữ thích làm giá, cũng không có bệnh công chúa, mà ngược lại, ngôn từ cử chỉ, giống như đang bước đi một mình trong vườn hoa vậy, khiến người ta không tự chủ mà thả lỏng.
“Tôi từng xem qua bộ phim [Ghé thăm chốn cũ] mà cô đóng.” Trương Thanh Nguyệt mang theo nụ cười, nhẹ nhàng nói.
Thẩm Trĩ cũng cười: “Vậy chắc chắn đã khiến đàn chị chê cười rồi.”
“Đâu có, đâu có.” Ngừng lại một chút, gương mặt trắng nõn của Trương Thanh Nguyệt đỏ ửng lên, dịu dàng như ánh trăng được nhuộm lên lớp khói hồng, tươi đẹp và khiến người ta rung động, “Diễn cực kì tốt.”
Lúc nói câu này, ánh mắt cô ta sáng lên, tỏ vẻ vô cùng thành khẩn.
Thẩm Trĩ không nói thêm gì nữa.
Cô nghĩ, là diễn xuất của cô tốt, hay là diễn xuất của Thẩm Hà tốt?
[Ghé thăm chốn cũ] không chỉ có Thẩm Trĩ, mà còn có Thẩm Hà.
Đó là bộ phim đầu tiên mà bọn họ hợp tác với nhau.
Chưa nói được mấy câu, hiện tại và quá khứ trộn chung một chỗ, khiến cho bầu không khí xung quanh cũng mất hết.
Hồi đại học, Trương Thanh Nguyệt là ánh trăng sáng của vô số người.
Nhìn vào giới giải trí nội địa ngày ấy, cô ta tuyệt đối là sao nữ số một số hai tiến quân vào thị trường Hollywood.
Trong thời gian ở trường học, đã trở thành thần thoại trong miệng tất cả mọi người.
Nhất là đối với khóa của Thẩm Trĩ, lúc bọn họ tốt nghiệp, đúng lúc Trương Thanh Nguyệt quay về học thêm học vị.
Trong ngoài khoa biểu diễn, chẳng thiếu người thuận lý thành chương hóa thân thành tín đồ, coi Trương Thanh Nguyệt là ánh trăng sáng có một không hai.
Trừ bỏ dịu dàng ra, ánh trăng sáng còn có một loại đặc trưng khác.
Đó chính là ăn trên ngồi trước, xa không thể với tới.
Trương Thanh Nguyệt đối xử với những kẻ theo đuổi cô ta như fan hâm mộ, đương nhiên cũng sẽ không có suy nghĩ nào dư thừa.
Lúc đi học, Thẩm Trĩ thường nghe đám con trai coi Trương Thanh Nguyệt làm mục tiêu cá cược, đáng tiếc lần nào cũng tay không trở về.
Mọi người đều chỉ xứng đứng từ xa ngưỡng vọng Trương Thanh Nguyệt, làm kẻ theo đuôi trung thành của cô ta.
Mà.
Hình như lại không phải như vậy.
Có lẽ Thẩm Hà là một ngoại lệ.
Mọi người đều nói, Thẩm Hà là người có khả năng cược thắng lớn nhất.
Nhưng sắp phải tốt nghiệp rồi, không còn ai muốn đi chứng thực nữa.
Âu Dương Sanh nói, hình như không phải chỉ Thẩm Hà yêu đương phương.
Nhưng bọn họ cũng chẳng thực sự phát triển ra cái gì.
Thẩm Trĩ chú ý tới ánh mắt Trương Thanh Nguyệt nhìn Thẩm Hà.
Cô nghĩ, không phải chứ.
Chẳng qua, phải thì có làm sao?
Người hiện giờ kết hôn với anh là cô, mà không phải là người nào khác.
Trương Thanh Nguyệt quay về chẳng vẻ vang gì.
Vừa tới nước Mỹ chưa được bao lâu, sau khi có được tác phẩm ra mắt, cô ta đã rơi vào vòng xoáy yêu đương cuồng nhiệt với một diễn viên nam ở Hollywood.
Mức độ theo dõi bay vọt lên, thành tích phòng vé của tác phẩm cũng đạt tiêu chuẩn, thế công tốt hơn bao giờ hết.
Điều thiếu xót duy nhất chính là, trận yêu đương này của cô ta quá chân thành, quá nồng nhiệt.
Cô gái truyền thống của Trung Quốc với người đàn ông trẻ tuổi yêu thích tự do hiển nhiên tồn tại quá nhiều khác biệt về văn hóa.
Sau khi tình yêu bị lộ ra ngoài ánh sáng, từng thứ một rồi đến tranh chấp.
Trương Thanh Nguyệt bị người ta chụp được nửa đêm quanh quẩn xung quanh biệt thự một mình hai mắt còn đỏ ửng, chống lại áp lực dư luận đi xăm hình đôi rồi lại tiêu tốn một khoản lớn để tẩy sạch, trong lúc chung khung hình trên thảm đỏ thì bị đám người yêu cũ của đàng trai cô lập.
Bọn họ đã từng cầm trịch cho loạt phim chiếu vào giờ vàng, kiểu hợp tác diễn xuất giữa hai nước Trung-Mỹ.
Cuối cùng, Trương Thanh Nguyệt tự bộc bạch rằng mình mắc chứng trầm cảm.
Hủy bỏ việc thử vai, đẩy hết những bộ phim đã kí đi, đóng cửa không ra ngoài, hình tượng hỏng bét.
Lúc điều chỉnh lại được, thời kì hoàng kim đã trôi qua từ lâu rồi, trở thành câu chuyện cổ tích chẳng rõ từ thời sao hỏa nào nữa.
May mắn trong bất hạnh chính là vẫn có thể lăn lộn được trong giới giải trí nội địa.
Cô ta hiu quạnh quay trở về.
Trên bữa tiệc sinh nhật của bố mình, đối mặt với khách quý được Trương Giang Nam mời tới, Trương Thanh Nguyệt rất chân thành nói ra lời tự đáy lòng: “Tuy mọi người đều là bạn bè, nhưng tôi của hiện tại, quả thực vô cùng xấu hổ.”
Trong tiếng cười thiện chí của mọi người, cô ta không kiềm được lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, rồi tiếp tục cười lên.
Không thể không nói, con người Trương Thanh Nguyệt này, vốn đã khiến người ta thương tiếc.
Cô ta nói: “Cũng không cầu xin mọi người giúp đỡ tôi những cái khác….Lỡ như ngày nào đó tâm trạng của tôi không được tốt, muốn gọi người tới ăn bữa cơm thả lỏng tâm tình gì đó, còn mong mọi người nể mặt cho.”
Trong nếp nhăn già nua nhợt nhạt của Trương Giang Nam ẩn chứa áy náy với con gái.
Mọi người xung quanh đều liên tục đồng ý.
Hôm đó khi quay về, Thẩm Trĩ đọc kịch bản suốt cả một đêm.
Đinh Nghiêu Thải tới đón cô, lặp lại những hạng mục cần chú ý theo như lẽ thường, xe bảo mẫu lái đi được một đoạn, chị ta bỗng nhớ tới cái gì đó.
“Cái video kỉ niệm kết hôn ấy em đã xem chưa?” Đinh Nghiêu Thải hỏi.
Thẩm Trĩ đang bỏ viên vitamin vào trong miệng, rồi đón lấy nước trong tay trợ lý, không vội không vàng uống một hớp.
“Chưa ạ,” Dường như cô chẳng để tâm cho lắm, “Đã làm xong rồi sao ạ?”
“Ông xã em gửi cho chị lúc nửa đêm.”
Đinh Nghiêu Thải cúi đầu thao tác iPad trong tay.
Chẳng bao lâu, Thẩm Trĩ đã nhận được tệp video.
“Chị thường xuyên bới móc tổ tông này, nhưng không thể không nói,” Đinh Nghiêu Thải cảm khái từ tận đáy lòng, “Mỗi khi làm chuyện gì, cậu ta còn khá đáng tin đấy.”
Thẩm Trĩ chỉ liếc mắt một cái, cũng chẳng vội mở nó ra xem.
Cô tiếp tục uống thêm một hớp nước nữa: “Anh ta chỉ làm tốt những chuyện mà anh ta hứng thú.
Đợi đến khi mất hứng rồi, thì lật mặt không nhận người ngay.”
Đinh Nghiêu Thải cười rộ lên.
Nói thêm: “Cái này cũng không xấu mà.”
Thẩm Trĩ hồi tưởng lại, quả thực tối qua Thẩm Hà vẫn luôn ở trong phòng sách.
Xem ra hai người đều thức thâu đêm rồi.
Hôm nay là chụp ngoại cảnh cho bìa tạp chí.
Buổi trưa ra khỏi cửa, bận rộn mãi đến khi trời tối.
Thẩm Trĩ cảm ơn nhân viên công tác, lúc quấn lấy tấm thảm rời khỏi hơi có chút váng đầu, chắc là trúng gió mất rồi.
Cô lặng lẽ uống chút thuốc cho xong chuyện.
Giả dụ bị Đinh Nghiêu Thải nhìn thấy, chắc chắn lại phải gọi “ngoan ngoãn” rồi đề xuất ý kiến của mình rồi.
Trợ lý lái xe đưa Thẩm Trĩ về, vốn đang định vào cửa, bỗng Thẩm Trĩ mở miệng nói: “Dừng ở chỗ này là được.”
“Có chuyện gì ạ?” Trợ lý nhìn qua gương chiếu hậu hỏi cô.
“Ừ, em về trước đi.” Thẩm Trĩ đeo khẩu trang, kéo mũ rộng vành xuống, khẽ kéo cửa xe ra nói, “Yên tâm được rồi, không xảy ra chuyện đâu.”
Ngày thường cô hành sự rất cẩn trọng, tuyệt đối là nghệ sĩ hiếm khi gây phiền phức cho e-kip của mình.
Trợ lý cũng chẳng nghĩ nhiều, gật đầu, dặn dò xong thì lái xe đi.
Thẩm Trĩ đứng tại chỗ hồi lâu, lúc này mới xoay người đi.
Gần đó có một tiệm cà phê, nguồn khách đều là những chủ hộ trong khu dân cư cao cấp, mức độ tiêu phí khá cao, phụ vụ cũng rất chu đáo.
Thẩm Trĩ vào cửa, nhìn xung quanh một vòng, thì thấy Lam Kiều đứng lên.
Lam Kiều không vẫy tay, chỉ đứng không ở đó, đứng vuông góc như tấm standee tiêu chuẩn vậy.
“Sao chậm chạp thế?” Lam Kiều ôm khuỷu tay, vẫn là tính tình xấu xa như trước.
Thẩm Trĩ cũng quen rồi, không giận không hờn trả lời: “Có công chuyện.”
Hai người đều không có ý định cãi cọ.
Lam Kiều lấy một tấm séc trong túi ra, đặt lên mặt bàn, nhanh gọn dứt khoát: “Trả lại cho chị đấy.”
Thẩm Trĩ không vội nhận.
Mà ngược lại là Lam Kiều giãy nảy lên: “Chị mau cầm lấy.
Tôi không muốn nợ tiền chị nữa.”
Nghe thấy câu này, Thẩm Trĩ không nhịn nổi cười.
“Của cô và dượng, cô cũng chẳng trả nổi.
Có chút này thôi cũng không cần thiết.” Nói rồi, hai bàn tay khẽ đan vào nhau.
Đối diện với sự thật, Lam Kiều không có cách nào phản bác, hậm hực hồi lâu, cuối cùng nói: “Đúng là đồ điên.”
“Tùy cô nói thế nào cũng được.” Từ tận đáy lòng Thẩm Trĩ đã không để ý.
Lam Kiều tự nhận mình không phải là người xấu xa đến cực điểm, nhưng luôn tin rằng mình không phải là chị em họ tốt lành gì.
Cuối cùng cô ta không nhịn nổi, vẫn hỏi: “Chị bằng lòng tài trợ cho nhà tôi nhiều như vậy, thực sự chỉ là vì muốn tạo dựng hình tượng xuất thân từ một gia đình hòa thuận thôi sao? Có ý nghĩa gì không?”
Thẩm Trĩ không mặn không nhạt ngẩng đầu, độ cong khóe miệng dần giương cao lên.
“Cô không hiểu,” Cô nói.
Thẩm Trĩ và Lam Kiều từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau.
Mà nói cách nhau một trời một vực cũng chỉ như vậy.
Cô không hiểu đâu.
Thẩm Trĩ âm thầm nghĩ vậy, trong nụ cười không bới ra được một chút tì vết nào.
Trên tay hơi dùng sức, khớp ngón tay hơi trở nên trắng nhợt.
Cô không thể nào hiểu được đâu.
Lúc trở về nhà đã sức cùng lực kiệt.
Cô nhập dấu vân tay, vừa bước vào nhà đã không trụ nổi ngã xuống.
Giữa lối đi cầu thang có trải một tấm thảm lông cừu mềm mại, Thẩm Trĩ lười biếng nằm bò trên đó, ước gì có thể ngủ ngay tại chỗ này luôn.
Cuối cùng lý trí vẫn nói cho cô biết, sẽ bị lạnh, phải chăm sóc da, đừng tự tìm phiền phức cho bản thân mình.
Thẩm Trĩ lật người lại.
Vốn định đứng dậy, nhưng điện thoại lại rơi từ trong túi xuống sàn nhà.
Cô nhặt lên, Đinh Nghiêu Thải gửi tin nhắn tới xác nhận.
Cô mở ra tiện tay lật lên trên, ngay sau đó nhìn thấy video hồi sáng.
Thẩm Hà tốn công tốn sức nghiên cứu một thời gian.
Đương nhiên anh chẳng phải là chuyên nghiệp gì, nhưng phàm là chuyện anh nghiêm túc đi làm, sẽ luôn vượt ra khỏi tưởng tượng của người bên cạnh.
Ra hình ra dáng.
Thẩm Trĩ nghĩ.
Bên trong có rất nhiều tư liều là bọn họ mới quay chụp gần đây, còn có một số tư liệu là của trước kia.
Thẩm Hà quyết tâm, thế mà còn thêm vào bên trong đoạn video bữa cơm quy mô nhỏ hồi các cô mới kết hôn____Phải biết rằng, cho tới nay chi tiết này đều chưa từng công khai với bên ngoài.
Lúc đó, Thẩm Hà bưng chén rượu lên nói: “Sau này tôi gây ra họa gì, mong mọi người nể mặt những cái tốt của vợ tôi, mà tha cho tôi một con đường sống nhé!”
Chỉ bằng một câu khiến cho mọi người cười rộ lên.
Lúc đó Thẩm Trĩ cũng đứng lên, cũng cầm chén rượu, gương mặt đầy ý cười: “Đừng nghe anh ấy nói càn! Tôi không quản nổi!”
Lại một trận cười nữa.
Thế mà thực sự giống một hôn lễ.
Rõ ràng đều chỉ đang diễn xuất.
Thẩm Trĩ còn đang hốt hoảng, BGM đã dừng lại.
Trên màn hình nổi lên những hàng chữ sến súa, cô biết đây đều là vì hiệu quả sau khi phát hành.
Thẩm Hà viết rằng: “Cảm ơn em bằng lòng ở bên cạnh anh.” Thẩm Trĩ bị chua đến nỗi rụng răng, không phòng bị muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống, mà, một giây sau, lại là khung cảnh khác.
Cô không nhớ rõ đây là lúc nào.
Trước mắt rất tối, liên tục bị rung lắc nghiêng ngả, có thể lờ mờ nhận ra đây là đang ở trên xe.
Thẩm Trĩ không trang điểm, điểm này khiến cho cô bên ngoài video sắp phát điên.
Nhưng những chuyện dư thừa nhanh chóng bị quẳng ra sau gáy.
Lúc ấy, cô ngủ trên xe, đắp chiếc chăn điều hòa, mái tóc được búi loạn lên, hõm mắt trũng xuống, bờ môi mỏng dường như chẳng có chút máu nào.
Có âm thanh từ phía sau truyền tới, là Thẩm Hà.
Anh nói: “Thẩm Trĩ, Thẩm Trĩ.”
Cô đang trong giấc mơ, bực bội né người ra.
Anh cũng đủ phiền, cuối cùng cũng khiến cô mở nửa con mắt.
Thực ra Thẩm Trĩ vẫn chưa tỉnh, mông lung mơ hồ, dáng vẻ không tỉnh táo.
Cô thử điều chỉnh tiêu cự, muốn nhìn thấy gương mặt anh.
Câu “Anh,” nói ra trước, sau đó là một tràng hỗn loạn, âm thanh ậm ừ, muốn mắng anh lúc này làm vướng víu cô, chẳng hiểu sao lại nghe ra giống như, “Có thể yêu em thêm một chút nữa không____”
Không cần biết lúc ấy Thẩm Trĩ rốt cuộc đã nói gì, chỉ thấy Thẩm Hà vươn tay ra.
Anh gạt lọn tóc rối xòa trên má cô ra sau tai, ống kính tiếp tục bị chuyển sang chỗ khác, không quay ai nữa.
Sau đó nghe thấy anh nói: “Đó không chỉ là một chút thôi đâu.”.