Thẩm Trĩ và Thẩm Hà sở hữu chung một họ, rất nhiều fan hâm mộ đã đặt cho họ cái tên khác là “Thầy Thẩm nam” và “Cô Thẩm nữ”.
Ban đầu với những hoạt động như tiếp ứng ở sân bay, Thẩm Hà còn lầm tưởng tiếng hô hào của bọn họ là “Nam thần” “Nữ thần”.
Thẩm Trĩ vô cùng bội phục trình độ mặt dày của anh, giơ chân ra chọc anh một cái, nói, “Thầy Thẩm nam”, rồi cúi đầu dùng chiếc cằm hơi nhọn chỉ bản thân mình, nói “Cô Thẩm nữ”.
Thầy/cô trong giới giải trí thường dùng để chỉ những người có tuổi nghề hoạt động lâu năm trong giới hoặc cách gọi tôn trọng của fan hâm mộ và người mới với nghệ sĩ tên tuổi.
Và nó đều dùng 老师.
Nam thần/nữ thần (男神、女神) đồng âm với Thẩm nam, Thẩm nữ (男沈、女沈)
Bọn họ được công nhận là cặp vợ chồng hạnh phúc.
Nhưng giờ phút này đây Thẩm Trĩ lại vì một đoạn video không rõ được quay từ lúc nào mà thất thần.
Thẩm Hà còn về nhà muộn hơn cô.
Chỉ nghe thấy tiếng cửa vang lên, Thẩm Hà đi lên cầu thang, bật đèn, đột ngột ngồi lên ghế sô pha khiến Thẩm Trĩ giật nảy mình.
“Sao còn chưa ngủ?” Anh hỏi.
Cô vừa tắm xong, mái tóc vẫn còn ướt sũng, hiếm khi thấy cô không vội sấy khô nó.
Thẩm Hà vẫy tay, ra hiệu cho cô dịch sang bên.
Thẩm Trĩ đã hiểu anh định làm gì, cũng không định phản kháng, chỉ hơi dịch chỗ, ngồi lên chiếc đệm dưới chân ghế sô pha.
Anh ngồi đằng sau lưng cô, vừa lấy máy sấy tóc, vừa xếp chai xịt dưỡng tóc.
Thẩm Hà thường xuyên bày ra điệu bộ không quan tâm đến cách nghĩ của người khác.
Hình thành sự tương phản chính là thi thoảng anh cũng sẽ muốn chăm sóc người khác, giống hệt như một đứa trẻ thích chơi búp bê Tây vậy.
Anh vuốt suôn mái tóc dài, bắt đầu chậm rãi sửa sang nó.
Thẩm Trĩ mặc kệ anh bày bố, đầu hơi nghiêng theo động tác của anh.
Thẩm Hà hiếm khi hỏi han ân cần, chỉ nhàm chán tự nói tự nghe, giống như người bên cạnh không bằng lòng giãi bày tâm sự, vậy anh cũng tuyệt đối không tiếp tục để ý đến nữa, chuyện của người khác chẳng liên quan gì đến anh.
“Cô còn nhớ năm trước bỗng nhiên tôi hứng lên đi đầu tư một nhà hàng không? Giãy giụa rõ lâu, cuối cùng cũng sập tiệm rồi.” Anh nói.
Số lần anh đầu tư thất bại quá nhiều, truy cứu từng cái một chỉ tổ tự rước lấy phiền não.
Hơn nữa, tính đi tính lại thì lợi nhuận của hạng mục cũng coi như bù lại được tiền vốn.
Hơn nữa sổ sách của hai bọn họ phân chia rạch ròi, cho dù lỗ vốn, Thẩm Trĩ cũng chẳng tổn thất chút nào.
Vậy nên, cô chỉ nói: “Dù sao thì ban đầu cũng chỉ vì nể mặt của bạn bè mà thôi.”
Anh không mở miệng thêm, điều đó đồng nghĩa với việc tán đồng.
Cô luôn rõ ràng mọi sự như vậy, chỉ liếc mặt là nhìn thấu được bản chất, nhẹ nhàng phân tích được thế cục của nó.
Thẩm Trĩ lại yên tĩnh một lúc, đợi tiếng máy sấy tóc ngừng lại, cô vẫn chưa ngồi về chỗ cũ, nhìn vào đôi mắt chậm chạp rũ xuống của anh, gian nan nói: “Thẩm Hà, video kỉ niệm sáu năm kết hôn….có thể không dùng được không?”
Trong căn nhà tĩnh lặng, trông Thẩm Hà có vẻ không hề dao động chút gì, vẫn nhẹ bẫng thu dọn như cũ.
Nhưng mà, Thẩm Trĩ hiểu rõ, đây không đại biểu cho việc anh không tức giận.
“Sao vậy?” Thẩm Hà nói.
“….”
“Do tôi chưa biên tập tốt à?” Anh rút bớt thời gian trong mấy ngày bận rộn với lịch trình liên tiếp, rồi lại hao tổn tâm tư đi học hỏi một phen.
“Không phải.” Thẩm Trĩ thử mỉm cười, “Rất được.
Thì, chỉ là, tôi cứ cảm thấy có chút…..”
Khó nói thành lời.
Nói không rõ lý do, chỉ đơn giản thả ra câu không quá ổn như thế này, có chết Thẩm Trĩ cũng không nói ra được.
Cô ngập ngừng, đến cuối cùng, vẫn là Thẩm Hà mở miệng: “Là bởi vì bị lộ quá nhiều à?”
“Thực ra tôi cũng có hơi do dự.
Cảm giác những tư liệu tung ra ấy, nội dung không xác định có quá nhiều.” Thẩm Hà nói, anh hơi ngửa người về sau, lười nhác dựa vào thành ghế, “Tuy Tập Tập và chị Thải đều gật đầu rồi, nhưng rốt cuộc cư dân mạng có thể đào ra những gì, chẳng ai nói rõ được.”
Thẩm Trĩ thở phào nhẹ nhõm, một chữ “Phải” buột miệng mà ra, mới ý thức được bản thân thất thố.
Rõ ràng anh đang cho cô bậc thang đi xuống, sao cô lại có thể không khách sáo đến mức này.
Bởi vậy lại cười cười, đứng thẳng lên, khẽ nói: “Năm nay để tôi ứng phó cho.”
Cô quay về phòng ngủ, ngồi lên giường mở video ra xem lại một lượt.
Nghỉ ngơi một lát, rồi lại xem thêm lần nữa.
Cô tuyệt không chịu để yên với trạng thái khác thường của mình, muốn tìm hiểu đến cùng không chỉ có một người.
Có lẽ đến hơn nửa đêm, khi cô sắp mơ hồ ngủ mất, Thẩm Hà gửi tin nhắn tới.
Anh mang theo bọng mắt đen sì hỏi: “Có phải cô để bụng chuyện mặt mộc khi lên hình không?”
Cô cũng ôm hai mắt như gấu trúc trả lời: “Cút!”
Sau khi Thẩm Hà diễn tấu liên tục mấy ngày bản [Hành khúc Thổ Nhĩ Kỳ] của Mozart thành phong cách “Ngã sấp mặt ở Thổ Nhĩ Kỳ không còn tiền về nhà đón Tết”, thầy dạy đàn dương cầm phụ trách anh không còn nhẫn nhịn nổi như trước mà mắng anh một trận nên thân, quay sang thể hiện thái độ quan tâm đến trạng thái tinh thần của học sinh, lo lắng không ngừng hỏi anh: “Cậu không sao chứ?”
Thẩm Hà nói: “Không sao mà.”
Nhưng vành mắt đen sì kia không phải như vậy.
Thời vẫn còn là sinh viên, Thẩm Hà và Thẩm Trĩ đều là lớp trưởng, giáo viên chủ nhiệm khoa, chủ nhiệm lớp có chuyện gì đều giao cho hai người đi xử lý.
Hiệu suất làm việc của Thẩm Hà cao, nhưng thái độ lại tùy tiện, càng không hề để tâm đến biện pháp, phần nhiều chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ.
Thẩm Trĩ có không vừa mắt anh đi nữa, hai người cũng không thể không làm việc cùng nhau.
Bởi vậy, cô từng oán trách anh vô số lần.
“Cậu như vậy, tháng ngày nhàm chán biết bao.” Thẩm Hà nói.
“Nhàm chán cũng qua được rồi.” Thẩm Trĩ chẳng thèm liếc xéo trả lời anh.
Mà hiện tại, cuối cùng cô cũng nói là một câu tùy hứng.
Nhưng anh phát hiện thì ra suy xét người khác lại là việc khó khăn nhường này.
Luyện đàn tới mức đầu óc quay cuồng, Thẩm Hà chạy ra bên ngoài phòng luyện đàn ăn vụng bánh nướng giòn, vừa nhai vừa lật xem tin nhắn riêng trên weibo.
Có sỉ nhục lăng mạ, có gửi quảng cáo, cũng có người viết nhật kí.
Trước kia rất ít khi anh xem, nhưng thi thoảng cảm thấy bản thân chệch ra khỏi quỹ đạo thì sẽ mở ra xem cuộc sống của những người khác ra sao.
Bỗng nhiên thấy một tài khoản tên là “Chú chim nhỏ xinh đẹp”, anh kích vào, có khá nhiều bài chia sẻ những quyển sách mà mình từng đọc.
Thẩm Hà cũng thích đọc sách, vừa lúc tiện tay mở ra xem.
Khoanh vùng đọc của chủ đăng này rộng hơn anh rất nhiều, trừ bỏ văn học truyền thống ra, thì cũng đọc vô số tiểu thuyết trên mạng.
Anh ta đọc đa số là tiểu thuyết nam chủ, dạo gần đây mới đọc về đề tài giới giải trí, cuốn mới nhất tên là [Bà xã ảnh hậu sống lại là ngạo kiều]
Ngạo kiều: kiêu ngạo, xinh đẹp.
Lướt xuống dưới, bên dưới là một cuốn nữ chủ hiếm có, có tên là [Ánh sao ngọt ngào (showbiz)]
Tag truyện có ghi là nam chủ/nữ chủ: là truyện được dẫn dắt theo góc nhìn của nam/nữ chính.
Thẩm Hà đeo chiếc kính gọng sáng xanh, hàm xúc không rõ dừng mấy giây, cuối cùng cũng nhấn vào.
Sau đó anh đã mở ra cánh cửa của thế giới mới.
Lúc trợ lý đi tới, chỉ thấy Thẩm Hà đang chăm chú vùi đầu nhìn điện thoại, thi thoảng bật ra mấy câu cảm thán “Đệch.” “Con mẹ mày”
Tình tiết đầu tiên khiến anh kinh ngạc là thế này.
Vai nữ chính tuyến ba vì ngã dính vào vai nam chính mà bị cộng đồng mạng tẩy chay, vai nam chính vô cùng nổi tiếng đứng lên, công khai biểu thị “Không phải cô ấy ngã vào tôi, mà là tôi dính vào cô ấy.”
Thẩm Hà đọc vô cùng nhập tâm, không nhịn nổi kiểm điểm bản thân.
Dù sao anh và Thẩm Trĩ không có khả năng nữa.
Dù gì cũng kết hôn nhiều năm như vậy rồi, người phiền chán bọn họ buộc chặt lại với nhau đã trở thành con số vô cùng nhỏ bé.
Hơn nữa, cho dù thực sự xảy ra tình trạng như thế này, tính cách ích kỉ vụ lợi, gia đình trống không giống như anh, tuyệt đối sẽ không đứng trên đầu sóng ngọn gió khiêu khích lòng tin của khán giả, chỉ đành chịu cái danh “Vai nam chính không đủ tư cách” mà thôi.
Phân đoạn thứ hai khiến anh kích động không ngừng như sau.
Nhiều năm nay, vai nam chính có chỗ dựa lại vô cùng được yêu thích, còn nữ chính thì bởi vì đủ các loại nguyên nhân mà nhẫn nhịn.
Cuối cùng nữ chính rời đi, nam chính ngày thường mặt hếch lên trời buông bỏ kiêu ngạo, âu yếm ôm lấy nữ chính, đỏ mắt gào lên: “Bé con, em quay về có được không?”
Thẩm Hà suýt nữa tự nện vào mặt mình một đấm.
Cuối cùng, anh đọc đến đoạn nam chính ấn nữ chính lên tường rồi hôn.
“Cái này thì có thể cân nhắc được.” Thẩm Hà đọc đến nỗi quên trời trăng, tiện tay thoát khỏi giao diện đọc, chia sẻ cho Thẩm Trĩ.
Nghỉ ngơi được kha khá rồi, anh đứng dậy, lúc quay về phòng luyện đàn, bên trong lòi ra thêm một người không được coi là quen thuộc lắm.
Tần Linh Điềm hơi khẩn trương.
Ngày hôm ấy sau khi xấu hổ qua đi, lúc mới bắt đầu, cô ta về nhà khóc một trận, rồi nổi điên mấy lần.
Sau đó, chẳng rõ tại sao lại có tâm trạng muốn đối phương nếm thử chỗ hơn người của mình nhưng lại không mãnh liệt giống như phải chịu ấm ức trước kia.
Tần Linh Điềm từ nhỏ đã là viên ngọc trong lòng bàn tay của người nhà.
Lúc học ra nước ngoài học cũng được, quãng thời gian về nước ngày nào ngày nấy mua mua mua cũng xong, làm gì có ai không nể mặt cô ta đến mức này.
Cô ta không ngừng hồi tưởng về sắc mặt của Thẩm Hà trên con xe tàn tạ lúc lướt ngang qua cô ta.
Anh lớn hơn cô ta khá nhiều, nhưng thái độ tính tình giống hệt đứa trẻ, là kiểu người mà Tần Linh Điềm chưa va chạm bao giờ.
Cái mác đã kết hôn này không phải trở ngại gì, mà là ưu điểm tăng thêm cảm giác thần bí.
Cô ta vận động khá nhiều mối quan hệ mới tìm được chỗ này, hi vọng sẽ không phải dùng giỏ tre múc nước.
Giỏ tre múc nước: công cốc.
Thẩm Hà lùi ra sau nhìn biển ngoài cửa, xác nhận không sau, anh không nói câu gì, mà đi thẳng vào, bắt đầu gọi điện thoại.
Tần Linh Điềm không hiểu gì nên ngồi một chỗ.
Cô ta đứng dậy, lúc đẩy cửa thì nghe thấy Thẩm Hà đang nổi cáu.
Cô ta mới ý thức được sự việc đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát, thấy sắp đắc tội với người bạn bắt mối giúp cô ta, vội vàng xông tới trước mặt người đàn ông đang truy cứu trách nhiệm kia.
Tần Linh Điềm nói: “Xin lỗi, xin lỗi.
Là em tự chạy tới đây, không liên quan đến người khác.”
Động tác của Thẩm Hà cứng lại, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ta buông tay.
Nhất thời nóng vội, Tần Linh Điềm nói: “Anh còn nhớ em chứ?”
Anh cúp điện thoại, lùi ra sau một bước, chuẩn bị đi về phòng luyện đàn cá nhân.
Con gái của nhà tư bản là một trong những quần thể mà anh không thích chọc đến nhất.
Ngày hôm đó mở miệng cũng là bởi vì đối phương nói càn trước, coi như anh đang phòng vệ chính đáng, bình thường mà nói, đối phương đuối lý sẽ không chạy tới giày vò nữa.
Mà những tình huống xảy ra ngoài dự liệu thế này cũng chẳng hiếm gặp.
Bản thân trả giá cho những gì mình từng làm.
Thẩm Hà không kháng nghị gì thêm, dứt khoát ngồi xuống tiếp tục luyện đàn, vừa đàn vừa ngẫm nghĩ về vai diễn.
Anh là tay đánh ngang, chẳng có ánh sáng của tài năng diễn xuất, toàn bộ đều dựa vào khổ luyện mà thôi.
Tần Linh Điềm nghe tới nỗi thất thần.
Thẩm Hà có một gương mặt thờ ơ với khổ nạn của chúng sinh, ưu việt, tự cao.
Lúc đàn động tác lộ rõ vẻ non nớt, nhưng thần sắc chuyên nghiệp có thừa.
Cô ta cảm thấy rung động, giống như đàn chim sau khi bị xúi giục bay lên trời.
Tần Linh Điềm đi lên phía trước, nụ cười bất giác tràn ra.
“Là người ngoài ngành, đàn đã rất tốt rồi,” Cô ta hỏi, “Anh đang chuẩn bị cho vai diễn sao?”
Anh buông tay xuống, lúc này bỗng nhiên trở nên thân thiện hơn nhiều.
“Ừ.” Thẩm Hà trả lời.
Vô duyên vô cớ, Tần Linh Điềm lộ ra chút không được tự nhiên.
Cô ta nói: “Anh và Thẩm Trĩ ngoài đời không qua lại với nhau đúng không___”
Giới giải trí làm gì có tình cảm nào chân thật?
Mà, Thẩm Hà đột nhiên đứng dậy, cướp lấy quyền chủ động nói: “Cô cũng học dương cầm nhỉ, có thể đàn cho tôi nghe được không?
Ở nước ngoài Tần Linh Điềm từng mở buổi hòa nhạc, nghe anh nói vậy, bỗng vui mừng không thôi.
Cô ta đi qua ngồi xuống, quay đầu nhìn anh, anh cũng cười với cô ta.
Phải để anh nhìn thấy điểm tốt của mình.
Nghĩ như vậy, Tần Linh Điềm bắt đầu diễn tấu, trút hết toàn bộ tình cảm lẫn kỹ xảo của mình vào.
Dương cầm là nhạc cụ mà cô ta nghiên cứu nhiều năm.
Mới bắt đầu là vì nuôi dưỡng tính cách, sau đó là vì được cộng điểm trong trường.
Cô ta đàn rất hay.
Là người đàn hay nhất trong đám danh viện mà cô ta quen biết.
Không có người nào tốt hơn cô ta.
Một khúc mà thôi, Tần Linh Điềm mỉm cười thu tay lại.
Hơi thở hắt ra một hơi, lúc xoay người lại, cô ta nhìn thấy một người xa lạ.
Thẩm Hà đã đi khỏi từ lâu.
Nhân viên vệ sinh đang thu dọn dụng cụ, hiển nhiên không ngờ ở đây còn có người, hùng hổ hỏi một câu: “Cô còn dùng không?”
Thẩm Hà bước nhanh ra khỏi sảnh lớn, ngồi thẳng lên xe, vẻ mặt ghê tởm như vừa mới ăn phải một con nhặng.
Nguyên gốc là: bữa trưa đắt đỏ nhưng khó nuốt.
Trước khi anh đạp chân ga, điện thoại rung lên.
Anh lôi ra, nhìn thấy tin nhắn Thẩm Trĩ gửi một dấu chấm hỏi xuất hiện trên thanh thông báo.
Mở ra mới phát hiện, là do anh thao tác sai lầm, rõ ràng muốn gửi cho cô bộ [Ánh sao ngọt ngào (showbiz), nhưng không cẩn thận chia sẻ bộ [Bà xã ảnh hậu sống lại là ngạo kiều].
Còn chưa kịp giải thích, bên kia đã gửi tin nhắn mới tới.
Thẩm Trĩ nói: “Tôi không phải ảnh hậu, chỉ được coi là thị hậu mà thôi.”
“Còn nữa,” Bổ sung thêm, “Tôi không phải ngạo kiều.”
Ảnh hậu: giải thưởng nữ diễn viên phim điện ảnh xuất sắc nhất.
Tương tự Thị hậu là phim truyền hình..