Toàn Bộ Dựa Vào Diễn Xuất

chương 35: 35: show giả tạo 1

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chớp mắt đã vào hè.

Vị trí ghi hình của show thực tế là ở miềm quê.

Trên đường Thẩm Hà và Thẩm Trĩ đã bắt đầu chuẩn bị những góc quay mà tổ tiết mục cần đến, hai người thảo luận về hành lý cần mang theo, rồi hỏi han đối phương xem điện nước đã tắt hết chưa___Trên thực tế, hành lý đã được trợ lý thu dọn sẵn, mà nhà bọn họ có hệ thống bảo hiểm thông minh, căn bản không cần dùng tới những thứ này.

Phần nội dung ghi hình cố định đã hoàn tất, hai người lập tức tắt camera cầm tay, nên ngủ thì ngủ, nên ngắm phong cảnh thì ngắm phong cảnh.

Nhóm khách mời nào đó cũng chẳng khác gì mấy.

Trước khi tới đây, Trình Duệ Y và Cát Lạc Lạc từng quay chung một bộ phim đề tài gia đình.

Bọn họ cùng diễn vai con cháu trong một gia đình, quan hệ giữa hai vai diễn là chị em ruột.

Khi ấy vì công tác tuyên truyền, weibo của đoàn làm phim cũng từng đăng ảnh chụp chung của hai bọn họ lên, thái độ bình luận và chia sẻ của cư dân mạng không coi là kém lắm.

Ghi hình chương trình tạp kỹ ghép cp, ghép với người khác cũng là một tổ, không bằng ghép với người từng xây dựng hình tượng tình thân với mình, fan hâm mộ cũng nhanh chóng đón nhận hơn.

E-kip hai bên cũng ngầm đạt được nhận thức chung.

Trước tiên dùng phương thức chị em bạn bè chung đụng thử, không cần thân mật quá mức.

Giả dụ nhận được phản ứng tích cực, sẽ cân nhắc rải thêm đường, marketing cp.

Trình Duệ Y không phủ nhận, khi nghe nói hai vợ chồng họ Thẩm tham gia, trong lòng cậu ta đã có ý.

Chẳng qua trên phương diện công việc không phải do cậu ta làm chủ.

May mà người đại diện cũng đồng ý.

Vì tài nguyên thời trang, mà Cát Lạc Lạc bỏ lỡ chương trình thực tế đang hot.

Hiện tại nhiệt độ đả ổn định lại, cũng bắt đầu tiến hành sáng tạo, cô ta đã kịp thời nắm bắt được các tài nguyên khá đảm bảo trên mọi phương diện.

Một nhóm tiền bối khác là cặp Khuất Tiêu và Vương Thụy Lan còn phải chịu trách nhiệm chủ yếu công tác làm người dẫn chương trình, cho nên đã đến sớm hơn bọn họ.

Ghi hình lần một cho tiết mục đã hoàn thành, sau này cũng chỉ quay bổ sung thêm video tình huống.

Bọn họ sẽ ở trong thôn Lạc Lý này sinh sống ngày.

Vì để đẩy nhanh tiến độ, tổ đạo diễn sẽ vừa quay vừa biên tập, làm thành tập, cố gắng hết sức bảo đảm có thể phát sóng trong thời gian ngắn nhất.

Áp lực rất lớn, nhưng hiệu quả lợi ích đầy đủ.

Khi mới bắt đầu, đạo diễn đã đích thân tiêm một mũi dự phòng trước cho bọn họ: “Hậu kì chắc chắn có thể bơm chút nước, nhưng khi bắt đầu, có một số góc quay phải thật, cho nên đành khiến mọi người thiệt thòi rồi.”

Thân là tiền bối, cặp Khuất Tiêu và Vương Thụy Lan đương nhiên làm gương cho mọi người, không hề do dự đảm bảo tinh thần kính nghiệp.

Thân là hậu bối, Trình Duệ Y và Cát Lạc Lạc càng không có điều kiện gì để nói, chẳng cần biết tình nguyện hay không, ngoài miệng chắc chắn trăm lần đồng ý.

Thẩm Hà và Thẩm Trĩ cũng chẳng có ý kiến gì.

Trước khi chính thức ghi hình, mọi người đều chào hỏi làm quen với nhau.

Lúc Trình Duệ Y tới, Thẩm Trĩ vừa đọc báo vừa ăn táo.

Thẩm Hà hứng khởi lên chạy đi tìm máy quay rồi, bởi vậy chỉ có một mình Thẩm Trĩ.

Trợ lý lấy ghế giúp Trình Duệ Y, nhưng lại đụng phải gương mặt tươi cười rạng rỡ không tì vết.

Cậu ta nói: “Cảm ơn, tôi không ngồi đâu.”

“Ăn cơm chưa?” Thẩm Trĩ hỏi.

Cô rất phóng khoáng đứng dậy, lật bới kẹo bạc hà trong túi áo khoác của Thẩm Hà ra.

“Cản thận tụt huyết áp đấy.” Cô nói.

Trình Duệ Y hốt hoảng xòe tay ra, bên trong đã có một viên kẹo rơi xuống, rồi do dự rất lâu, mới nặn ra một câu: “Cảm ơn chị, Thẩm Trĩ.”

Cậu ta không gọi cô là “chị” , cô vẫn có chút không quen.

Nhưng bỗng sực nhớ ra, là cô đã cho phép cậu ta gọi tên của mình.

Ngăn cách trong lòng cũng tan đi.

Thẩm Trĩ tiếp tục đọc báo, không hề có dự định nói chuyện phiếm.

Nhưng chẳng hiểu sao Trình Duệ Y vẫn ở chỗ cũ, yên lặng quan sát nét mặt chăm chú của cô.

Bên ngoài cửa vang lên tiếng trợ lý.

Cậu ta biết nên đi rồi.

Bước chân rất nặng nề, Trình Duệ Y chậm chạp lùi ra sau một bước, vừa quay người đi, cậu ta nhìn thấy người đàn ông đang tựa bên cửa.

Thẩm Hà ôm lấy cánh tay, vì công tác ghi hình cho ngày hôm nay, quần áo anh và Thẩm Trĩ có cùng một màu.

Trình Duệ Y định chào hỏi, nhưng thấy Thẩm Hà cười lên.

“Đã lâu quá không gặp rồi, người bận rộn.” Anh nói.

“Chuyện tiết mục,” Trình Duệ Y nói, “Thực sự là do em chưa xử lý tốt, quả thực rất xin lỗi___”

Thẩm Hà vội lắc đầu, lấy một chiếc ấm thủy tinh trên bàn có khăn trải, rót đầy một cốc nước, sau đó nhét vào tay Trình Duệ Y điệu bộ không cho từ chối: “Không sao.”

Thẩm Trĩ ngồi một bên đọc báo cũng chẳng ngẩng đầu lên, chỉ thầm cảm thấy buồn cười.

Câu an ủi người khác ai mà không biết nói.

Cô chẳng rõ giữa bọn họ từng có khúc mắc gì, tóm lại, theo tính khí của Thẩm Hà, “Không sao” ở đây chính là “Xin lỗi mà có tác dụng thì cần quái gì đến đồn cảnh sát” .

Nước được cứng rắn nhét vào tay.

Trình Duệ Y chẳng thấy khát tẹo nào, nhưng vẫn uống sạch.

Thẩm Hà tiếp tục rót thêm một cốc, ngoài cửa vang lên tiếng cười giòn tan.

Trợ lý lại đưa một vị khách khác vào.

Thực ra Cát Lạc Lạc ở bên ngoài ống kính không được hoạt bát cho lắm, nhưng vì công việc cần thiết, và vì phù hợp với định vị thiếu nữ, cô ta không thể không thường xuyên giả bộ nhảy nhót.

“Ngại quá, đến muộn rồi.

Duệ Y,” Cô ta khách sáo hỏi han mọi người, đăc biệt chào hỏi với Thẩm Hà và Thẩm Trĩ, “Thầy Thẩm, cô Thẩm.”

Ánh mắt Thẩm Hà đang chăm chú thúc giục Trình Duệ Y uống cốc nước trên tay, không hơi đâu mà để ý tới cô ta.

Nhưng Thẩm Trĩ ngẩng đầu, hào phóng nở nụ cười đáp lại: “Chào cô, ăn kẹo không?”

Nói xong, cô lại xoay người.

Quen đường thuộc lối, giống hệt ban nãy, tìm lấy kẹo bạc hà trong túi áo khoác ra.

Kết quả chỉ sờ thấy chìa khóa xe.

“Hết rồi.” Thẩm Hà nói.

Thẩm Trĩ chưa hết hi vọng, tiếp tục bới tìm.

“Hết thật rồi.” Anh cười như không, “Tôi đang bảo sao mà nhanh hết thế, hóa ra là cô ăn trộm.”

Lần này lại là một chiếc kẹp tóc, bên trên còn dính vài sợi tóc.

Sau khi lấy ra, Thẩm Trĩ lập tức chất vấn___ “Sao của tôi lại ở chỗ này?” Hại cô tìm rõ là lâu, sau đó chỉ có thể mua cái mới.

“Tự cô ném ở bên dưới bàn trang điểm, tôi cất giúp cô đấy.” Anh bị cô dùng ánh mắt như tia X quét qua, nhưng chỉ cảm thấy buồn cười.

Thẩm Trĩ lại lấy một chiếc kẹo mút sữa chua cho Cát Lạc Lạc.

Lần này, cô không đọc báo nữa, cũng không có ý đứng lên, chỉ tỉ mỉ quan sát Cát Lạc Lạc.

Cát Lạc Lạc không xé ra ăn ngay lập tức, mà bắt chéo tay ra sau lưng.

Cô ta cũng mỉm cười.

Có những chuyện không nhất thiết phải nói thẳng mặt.

Bọn họ rời khỏi đã lâu, nhưng Thẩm Trĩ vẫn ngồi thất thần ở chỗ cũ.

Trong giới giải trí, cá lớn nuốt cá bé.

Đâu đâu cũng là cạnh tranh, nhưng không có chút công bằng nào cả.

Trật tự ở nơi này rất ghê tởm.

Nhưng chỉ khi thích ứng được với trật tự ở nơi ghê tởm này, mới có thể tiếp tục tồn tại.

Cô đã sớm rõ ràng điểm này, vì vậy bao nhiêu năm nay đưa ra các loại lựa chọn.

Mâu thuẫn chính là, những thứ này đều là vì giữ vững bản tâm.

Muốn ngồi lên đầu cô, vậy thì người đó vẫn nên cố gắng thêm chút nữa.

Mãi đến khi Thẩm Hà bước vào, Thẩm Trĩ mới ngẩng đầu lên, ánh mắt dính lấy anh chuyển qua chuyển lại trong phòng.

Thẩm Hà không lên tiếng, sau khi bận rộn xong mới quay đầu.

Anh dừng bên mép bàn, dường như đang suy đoán xem cô muốn nói cái gì, chẳng qua là cho cô một cơ hội.

Thẩm Trĩ bật cười.

Gương mặt đẹp đẽ như một đầm nước, dần dần nổi gợn sóng.

Cô cứ cong khóe miệng như vậy, ý cười trong đáy mắt, càng giống như một lại tàn nhẫn ấp ủ đã lâu.

Thẩm Trĩ nói với anh: “Chúng ta chăm chỉ làm việc có được không?”

Mấy chữ “chăm chỉ” kia dường như còn bị cắm thứ gì đó vào.

Thẩm Hà nhìn cô, lộ ra một nụ cười không rõ ràng.

“Vui vẻ cực kì.” Anh nói.

Trong quá trình ghi hình, tổng thể mà nói, tổ tiền bối kia khá phật hệ.Trình Duệ Y và Cát Lạc Lạc đã chuẩn bị từ sớm, cho nên những tương tác biểu hiện ra được non nớt nhưng không mất đi không khí hòa hợp, khi lên hình cũng dần trở nên tốt hơn.

Trai xinh gái đẹp trẻ tuổi, tin rằng nếu như người qua đường không có lập trường, lần đầu tiên nhìn thấy đều có thể nở nụ cười thật lòng.

Phật hệ: không tranh với đời nôm na vậy

Trình độ làm việc của Thẩm Hà và Thẩm Trĩ thì không cần phải nói.

Đối với chuyện show ân ái, rải cơm chó, giả dụ mà có thể thi lấy bằng, vậy thì Thẩm Hà và Thẩm Trĩ nhất định là cấp bậc tài xế già.

Nói là dày công tôi luyện là quá khiêm tốn rồi.

Tài xế già: những người có kinh nghiệm, lão luyện.

Bọn họ không quá mức thân mật, giao lưu với nhau cũng sẽ không quá rõ ràng, nhưng mỗi khi đến chỗ buồn cười, bọn họ đều ngoảnh lại nhìn đối phương một cái.

Nơi nào cũng có chi tiết kiểu như vậy.

Mọi người đều có sở trường, tài năng, điểm sáng riêng, cực kì khiến tổ đạo diễn yên tâm.

Trên thực tế, trong lòng Trình Duệ Y chẳng quá để bụng.

Thì ra cũng chỉ là loại tiêu chuẩn này mà thôi.

Không coi là quá bỏng tay, cậu ta cũng cảm thấy chẳng có chỗ nào cực kì khó đối phó cả.

Cát Lạc Lạc cũng thu hết tất thảy vào trong đáy mắt.

Chỉ cần không có biểu hiện quay lưng lại với fan hâm mộ, dáng vẻ cần mẫn làm việc, tới lúc đó số liệu tất sẽ có đảm bảo.

Thời gian phát sóng chỉ có ngần ấy, giống như là cắt bánh ngọt.

Ai ăn nhiều thì tất nhiên những người còn lại sẽ phải ăn ít đi.

Đội tiền bối kia tự có trọng lượng của mình, cũng không quá tranh thủ, có lẽ cũng ở khoảng giữa giữa.

Đối thủ của bọn họ không nghi ngờ gì chính là đội còn lại.

Trông Thẩm Hà và Thẩm Trĩ cũng chẳng giỏi giang đến đâu.

Khâu đầu tiên chính là chọn nơi ở.

Đầu tiên bọn họ đi tham quan ba nơi dự bị không giống nhau.

Căn nhà tốt thì vừa đẹp vừa sạch sẽ gọn gàng, hơn nữa thiết bị gia dụng cũng đầy đủ.

Căn nhà kém thì gần như không có thứ gì, điều kiện đơn giản, hơn nữa trong vườn còn gà qué mà chủ nhà để lại bay tới bay lui.

Đương nhiên mọi người đều muốn ở nơi tốt rồi.

Tuần tự lựa chọn trước sau đương nhiên phải thông qua cuộc thi.

Nơi này có một vườn cà chua chín sớm, mà tổ đạo diễn đã dán mảnh giấy của chương trình [Nam nữ kết hôn] lên mười quả cà chua.

Trong thời gian quy định, tổ nào tìm được nhiều cà chua có dán giấy nhất thì giành chiến thắng.

Ban đầu tổ chức cuộc thi không hề có trong kịch bản.

Chẳng qua nếu rơi vào bế tắc, nhân viên công tác sẽ tiến hành nhắc nhở.

Mọi người đồng loạt xuất phát, bắt đầu hành động.

Cát Lạc Lạc không thích vận động ngoài trời.

Hôm nay tới đây, cô ta vẫn luôn đeo đôi giày xăng đan cao gót, vừa rồi còn cố ý thay một đôi giày thể thao.

Giày thể thao với váy liền thân màu đỏ nhìn chẳng hợp rơ tí nào, bởi vì đôi giày hợp phong tục kia mà Cát Lạc Lạc không thể leo cầu thang được.

Cô ta nói: “Tôi có hơi sợ cao.”

“Không sao hết,” Biểu hiện của Trình Duệ Y rất ân cần, “Những chuyện phiền phức thì nên để đàn ông làm mà.”

“Thực sự xin lỗi___”

Cát Lạc Lạc đứng bên dưới chiếc thang, không tự chủ bắt chéo hai tay vào nhau, lộ ra vẻ mặt tội lỗi.

“Ai bảo hôm nay chúng ta là “vợ chồng giả” chứ.

Nếu là chồng, chắc chắn phải bảo vệ vợ mình rồi.” Nói xong, Trình Duệ Y tìm thấy một quả cà chua dán giấy.

Khi giơ lên trước máy quay, nụ cười trên gương mặt cậu ta rạng rỡ hệt như ánh mặt trời.

Cho dù là tổ đạo diễn chuyên nghiệp, cũng không thể không vỗ đùi khen hay.

Đúng là tuyệt.

Đây chính tiêu chuẩn của thực tập sinh mười năm của J, top cuộc thi tuyển chọn tài năng sao?

Đúng là thiên tài của show tạp kỹ mà.

Tổ tiết mục đưa nước ngọt có ga của bên tài trợ tới.

Trình Duệ Y lại giúp Cát Lạc Lạc vặn nắp chai, sau đó mới uống nước của mình.

Cậu ta không uống nhiều quá, lúc được hỏi đến chỉ cười thẹn thùng: “Em sợ đi vệ sinh.”

Cảm giác đứng đắn thành thật này e rằng sẽ hút được một mớ fan nữa.

Cát Lạc Lạc cũng không rơi xuống thế hạ phong.

Đưa quạt cho Trình Duệ Y, còn đi xung quanh tìm quả cà chua có dán giấy khác.

Tiết mục chèn giữa cũng là cô ta quay.

Hai người phát huy tương đối xuất sắc.

Một chàng trai mặc quần hộp, một cô gái mặc váy kẻ caro, hai người hoàn thành nhiệm vụ trong vườn cây, mà đẹp y hệt như đang chụp ảnh poster.

Cà chua có dán giấy cũng tìm được bốn quả rồi.

“Ít nhất không bị rớt xuống sau cùng.” Trình Duệ Y nói.

Cát Lạc Lạc nói: “Đều nhờ có Duệ Y mà.”

Bọn họ tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng trong quá trình ghi hình ngày hôm nay cũng gặp được thành viên của tổ khác.

Thẩm Trĩ đang đội một chiếc mũ đan bằng cỏ, chiếc áo khoác chống nắng màu tím nhạt cộng với quần bò màu trắng khiến cả người trở nên mềm mại hơn.

Cô ngồi một mình trên chiếc thang, đang nói gì đó với máy quay phim.

Gặp được đối thủ cạnh tranh, trong lòng Trình Duệ Y và Cát Lạc Lạc đều reo lên hồi chuông cảnh báo.

Hai tổ khách mời chạm trán, nội dung được sử dụng đến sẽ cao hơn.

Lúc này đây bắt buộc phải tăng cường lực chú ý, tốt nhất là có thể thăm dò được chút tình hình bên địch, xem Thẩm Hà và Thẩm Trĩ rốt cuộc đã làm được những gì rồi.

Nhưng mà, cho dù ngó nghiêng cỡ nào, chẳng hề tìm kiếm được chút dấu vết nào của Thẩm Hà trong tầm mắt.

Thẩm Trĩ vẫn đang nói với ống kính máy quay.

Sau đó, cô vừa nói vừa đứng dậy, vỗ quần áo, rút tờ báo lót bên dưới ra.

Lần này, giọng nói của cô cao hơn mấy tông.

Giống như muốn mượn máy quay để truyền đạt tin tức gì đó.

[Nam nữ kết hôn] là một show thực tế phơi bày cuộc sống vợ chồng đẹp đẽ.

“Thẩm Hà, anh có biết không?” Trong sự chứng kiến của tất cả mọi người, Thẩm Trĩ cố gắng đè nén lửa giận, không khí giết chóc vờn quanh, cô nhả từng chữ một, nhìn thẳng vào máy quay nói, “Thế mà dám bỏ một mình tôi ở chỗ này.

Đợi tôi tìm được anh, anh chết chắc rồi!”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio