“Thẩm Hà Thẩm Trĩ ẩu đả”.
“Thẩm Hà Thẩm Trĩ ly hôn”.
“Vợ chồng song Thẩm BE”.
Đoạn bắt tay tranh tài của bọn họ trước cửa nhà bị chụp trộm, đăng lên trên mạng.
Ngay sau đó, quá trình quay phim ở Việt Nam bọn họ phải bồi thường thiệt hại cho khách sạn cũng bị tung ra.
Trong một thời gian ngắn ngủi, dư luận bùng nổ, dần phát triển thành “Song Thẩm lúc h”.
Thế nhưng sự việc liên quan tới cuộc sống gia đình của nghệ sĩ, không đến mức có vấn đề về đạo đức hoặc là tranh chấp pháp luật, vậy nên e-kip của hai người cũng chẳng tích cực đáp lại.
Thẩm Trĩ đối mặt với truyền thông luôn tích chữ như vàng, tuyệt đối không mất đi khống chế, phát ngôn bừa bãi, mất đi chừng mực.
Thẩm Hà đang ở đoàn phim, bóng người cũng chẳng thấy đâu, càng không cần phải nói nữa.
Thẩm Trĩ chẳng bận tâm gì tới thế giới bên ngoài, cô đang định tới viện dưỡng lão thăm ông bà nội.
Lúc đó khuyên nhủ rất lâu mới khiên hai người chuyển từ quê tới đây, đáng tiệc công việc quá bận rộn, số lần gặp mặt ít ỏi, khó tránh trong lòng có cảm giác tội lỗi.
Trợ lý đã quen không đọc bình luận trên các trang mạng xã hội, giờ phút này vô cùng bình tĩnh, thành thật xử lý lịch trình.
Bọn họ ngồi xe tới, dưới sự tiếp đón của nhân viên công tác, đã tới khuôn viên viện dưỡng lão.
Ông bà nội đều đang chờ đợi cô.
Ông bà nội Thẩm Trĩ đã kết hôn được năm, tình cảm luôn tốt đẹp, đối xử với Thẩm Trĩ cũng cực kì hòa ái.
Có thể nói thế này, thời thơ ấu của cô, tưởng tượng về gia đình hạnh phúc của Thẩm Trĩ cơ hồ đều đến từ bọn họ.
“Chỉ có thể nhìn thấy con nhóc này trên tivi thôi.” Ông nội bất mãn vểnh râu lên.
Bà nội mỉm cười đấy đẩy Thẩm Trĩ: “Tiểu Trĩ phải kiếm tiền nuôi gia đình.
Chẳng phải ông rất thích xem phim truyền hình con bé diễn sao? Tiểu Trĩ, cháu đừng để ý ông già đó, ông ấy ngày nào cũng chỉ biết xem mấy kênh có cháu xuất hiện thôi.”
Thẩm Trĩ cũng cười: “Sắp tới sẽ chiếu phim mới đó ạ.”
“Vậy thì tốt,” Bà nội kéo ThẩmT rĩ, ngẫm nghĩ một hồi, hỏi tiếp: “Chồng cháu không đi cùng à?”
Thẩm Trĩ không ngờ bà nội lại nhắc tới Thẩm Hà, thế nhưng chỉ chớp mắt cô đã khôi phục bình tĩnh.
“Anh ấy cũng đang quay phim ạ.” Cô nói.
Ông nội dùng giọng điệu khoe khoang nói: “Cháu gái, cháu rể của chúng ta đều là ngôi sao đấy.”
Mỗi lần ở cùng ông bà nội, Thẩm Trĩ luôn nhận thấy bản thân mình tràn đầy ý nghĩa, diễn xuất không phân cao thấp.
Bọn họ dùng bữa xong mới tạm biệt nhau.
Thẩm Trĩ đi tìm nhân viên công tác phụ trách chăm sóc ông bà nội, tìm hiểu những hoạt động gần đây của hai người.
Báo cáo xong tình trạng sức khỏe, hộ lý nói: “Hai ông bà rất tình cảm, chúng tôi đều hâm mộ không chịu nổi.
Lại có thêm bề dưới ân cần như các cô, đúng là hạnh phúc.”
Cô chỉ mỉm cười.
Cô áng chừng cũng nên rời khỏi, thế nhưng, lúc này hộ lý bỗng nhắc tới một việc khác: “Lần trước khi anh Thẩm tới, bọn họ cũng rất vui mừng.”
Động tác đang mặc áo khoác của Thẩm Trĩ bỗng ngừng lại.
Cô quay mặt qua, có hơi ngạc nhiên nhìn sang, mở lời tìm câu xác nhận: “Anh Thẩm nào cơ?”
Đối phương không để bụng, chỉ cười ha ha: “Đương nhiên là anh Thẩm nhà cô rồi.”
Thẩm Trĩ chưa từng nghe nói tới, Thẩm Hà có tới thăm ông bà nội mình.
Nghi vấn của cô đã được giải đáp sau khi tìm hiểu quản lý điều dưỡng.
Mấy năm ông bà cô vào viện đến nay, Thẩm Hà vẫn thường xuyên ghé tới.
Có những lúc là mang đồ tới thăm, có những lúc chỉ đơn giản tới trò chuyện.
Có một lần khiến người ta có ấn tượng sâu nhất, khi hộ lý bước vào, Thẩm Hà đang dỗ dành ông nội cười như hoa nở.
Phải biết rằng, tính tình ông lão này có tiếng kì quặc nhất, cho dù là nhân viên chuyên nghiệp, cũng không thể không thừa nhận độ khó trong khi giao tiếp.
Thế nhưng, Thẩm Hà dễ dàng nhận được sự tín nhiệm.
Anh và ông bà nội cô trò chuyện về những thứ vụn vặt trong cuộc sống, trong quá trình sắm vai người chồng của cô, anh cũng đang sắm vai cháu rể của hai ông bà____Rõ ràng không có ai yêu cầu anh làm như vậy, đối với anh mà nói điều này cũng chẳng nhận được bất cứ báo đáp nào.
Trên danh sách ghi chép thăm hỏi có chữ ký bay múa của Thẩm Hà, Thẩm Trĩ không ngừng suy nghĩ, Thẩm Hà, anh cũng muốn tạo dựng gia đình cho bản thân sao?
Anh cũng muốn một ngôi nhà sao?
Giống như em.
Sau khi quay về, Đinh Nghiêu Thải gọi tới, truyền đạt lại quyết định cuối cùng của e-kip: “Nhận kịch bản điện ảnh kia đi.”
“Em biết rồi.” Thẩm Trĩ nói.
Cô đưa điện thoại cho trợ lý, Tiểu Thu hơi lo lắng: “Chị, vẫn nên chú ý đến sức khỏe đó.
Kinh nguyệt tháng này còn chưa tới đâu, hay là tới chỗ lần trước chị Thải giới thiệu xem thế nào, uống thuốc bắc điều chỉnh lại một chút ạ?”
Thẩm Trĩ nâng mắt lên, lặng lẽ nhớ lại.
Cô hỏi ngược: “Chưa đến à?”
Trước lễ trao giải Thẩm Hà và Thẩm Trĩ không đụng mặt.
Anh đồng hành với đoàn phim, còn cô đơn độc tới đó.
Thế nhưng, thông qua sắp xếp và trao đổi giữa e-kip, lễ phục của hai người đều là màu đen, cũng cùng điểm xuyết bằng một loại hoa văn, hơn nữa vô cùng vừa vặn với chính chủ.
Trong quá trình trao giải, có một lần người dẫn chương trình chủ động mời Thẩm Trĩ tương tác.
Cô ngồi gọn gàng ngay ngắn, không nói chuyện, nhưng nụ cười vô cùng tuyệt đẹp, khiến cho toàn bộ màn hình đèn LED đều vui tai vui mắt lên.
Điện ảnh trong nước năm nay có thể nói là cạnh tranh vô cùng kịch liệt.
Lần trao giải này vẫn tiến hành theo tuần tự.
Giải thưởng lớn lùi về sau, mà [Khối u] đã giành được giải thưởng thiết kế mỹ thuật xuất sắc nhất, đạo diễn xuất sắc nhất và quay phim xuất sắc nhất.
Số lượng giải thưởng có hạn, nhưng ứng cử viên rất nhiều.
Huống hồ, những tác phẩm được để cử đều là tác phẩm có giá trị bậc nhất.
Muốn nâng cao độ khó cho giải thưởng này.
Khi người dẫn chương trình tuyên bố nam chính xuất sắc nhất, Thẩm Trĩ bất giác đè chặt lồng ngực.
Cùng lúc ấy, chuyện cũ hệt như con thuyền lướt qua đầu cô.
Trước kia, Thẩm Trĩ với Thẩm Hà từng ngẫu nhiên gặp gỡ ở một quán ăn vặt gần trường.
Khi ấy đã tới kì tốt nghiệp, quạt gió không ngừng chuyển động, nhân viên thu ngân đang bật chiếc tivi inch, bên trong đang phát sóng trực tiếp lễ trao giải.
Buổi trưa vừa oi vừa bức, trong tiệm chỉ có hai người bọn họ.
Thẩm Hà uống sữa đậu nành, Thẩm Trĩ ăn một bát cháo đậu xanh nóng hổi.
Hai người ngồi ở hai vị trí khác nhau, đều nhìn chăm chú vào màn hình tivi.
Hồi tưởng lại, khiến người ta không thể không tin vào vận mệnh.
Tên của Thẩm Hà vang lên, trong giây phút ấy, toàn khán phòng vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Thẩm Trĩ lặng lẽ mỉm cười.
Cô thấy Thẩm Hà đứng dậy, bắt tay và ôm những người bên cạnh.
Anh vừa sửa sang lại ống tay áo vừa đi lên sân khấu, nhận lấy cúp rồi lại được nhét micro vào tay.
Thẩm Hà chẳng hề che giấu niềm vui của mình, chào hỏi với khách mời trao giải, sau đó sảng khoái phát ngôn: “Cảm ơn mọi người.
Cảm ơn sự công nhận của ban giám khảo, cũng rất vinh hạnh được đồng hành cùng với những đồng nghiệp được đề cử vô cùng xuất sắc khác.
Cảm ơn đạo diễn của bộ phim [Khối u] cùng với toàn thể nhân viên công tác trong đoàn phim.”
Khi anh nói lời cảm ơn, cơ thể hơi cúi về phía trước, đôi mắt rực sáng, hệt như đang nói rằng người này, diễn viên này vĩnh viễn nhiệt tình, vĩnh viễn chân thành, vĩnh viễn yêu điện ảnh.
“Đã từng có không dưới một người nói với tôi, trừ đóng phim, tôi làm cái gì cũng đều là nhiệt tình ba phút, không cách nào có thể kiên trì tới cuối cùng.” Anh mỉm cười, bình tĩnh nói hết trong thời gian quy định, “Thực ra tôi không đồng tình.”
Ống kính đưa gương mặt thích hợp tuyệt đối với màn ảnh của anh tới cho từng người.
Thẩm Hà nói: “Cuối cùng, tôi muốn cảm ơn tới người thân duy nhất của tôi, cũng là người bạn tốt nhất của tôi, người yêu của tôi, cô Thẩm Trĩ___Trước nay em luôn nghiêm khắc, nhưng từ đầu tới cuối anh chẳng ra sao.
Chúng ta thường dò hỏi đối phương có thích mình không, sau đó phủ nhận, dò hỏi, phủ nhận, lặp đi lặp lại.
Quan hệ của chúng ta không tốt, nhưng anh cầu mong em chấp nhận tình yêu của anh.”
Lời phát biểu của anh kết thúc, mọi khung cảnh để lại chính là bóng lưng Thẩm Trĩ trong đám người đứng dậy rời khỏi.
Buổi tối hôm nay, người đại diện của Thẩm Hà và Thẩm Trĩ đã nhận được vô số cuộc điện thoại gọi tới.
Có lời mời công việc, có đề nghị phỏng vấn, thậm chí còn có cao tầng của công ty châm biếm chế giễu.
Tập Tập cực kì muốn túm lấy Thẩm Hà tẩn cho một trận, Đinh Nghiêu Thải chỉ muốn nghỉ hưu.
“Hai đứa trẻ này đúng là không khiến người khác bớt lo.” Tập Tập than thở.
Sau khi tính toán được mất, Đinh Nghiêu Thải miễn cưỡng đè nén lửa giận, quyết tâm nói: “Nhất định phải nhanh chóng hủy hợp đồng với Lương Nghi….”
Khi nói chuyện tới công việc, Tập Tập đề nghị: “Chúng tôi bên này đang lên kế hoạch thành lập studio dưới trướng của Sùng Ngu, nếu không Thẩm Trĩ cũng tới? Dù sao hai đứa cũng là người một nhà.”
Đinh Nghiêu Thải đã rệu rã cực điểm: “Nói sau đi.”
Khi nhận phỏng vấn ở hậu đài, Thẩm Hà và truyền thông trò chuyện rất nhiều vấn đề liên quan tới [Khối u], nhưng cũng không ngăn được có người hỏi tới vấn đề cá nhân, toàn bộ đều bị nam chính xuất sắc nhất mùa này dùng câu “Vợ chồng bình thường đều như thế cả” hồ đồ cho qua.
Sau lễ trao giải là tiệc mừng công, Thẩm Hà không đi.
Người từng hợp tác đều biết tính cách của anh, ngược lại cũng chẳng bất ngờ, thế nhưng cũng khó tránh được có người bực tức nói “Người này sao lại thế”.
Lời trách cứ đúng lúc trùng với người ở bàn tiệc bên cạnh nói “Sao Thẩm Trĩ không tới”, hai người bốn mắt nhìn nhau, vội vàng ngậm miệng.
Cùng lúc ấy, trợ lý mở cửa xe, khi Thẩm Hà lên trên, ghế sau đã có một người khác.
Thẩm Trĩ đang xem điện thoại.
Ngôn từ và hành động của cô và Thẩm Hà thu hút sự chú ý có thể sánh ngang với buổi lễ trao giải ngày hôm nay.
Chẳng biết bên đoàn phim [Bất như ý môn] và công ty được thuê tuyên truyền có cảm tạ hai người thâu đêm hay không.
Ánh đèn bên ngoài cửa bắt đầu nhấp nháy.
Vừa rồi một trước một sau đi vào, bọn họ đều chào tạm biệt với cánh truyền thông.
Thẩm Hà thắt dây an toàn, đưa điện thoại cho trợ lý ngồi bên ghế phụ lái, hờ hững thúc giục Thẩm Trĩ: “Chụp ảnh thôi.”
Long Nhật đếm ngược ba hai một, Thẩm Hà và Thẩm Trĩ nắm chặt tay đối phương, mỉm cười nhìn vào ống kính.
Chụp ảnh xong công việc lập tức kết thúc.
Thế nhưng, chẳng biết vì sao, không ai có ý định buông tay.
Bọn họ vẫn nắm chặt tay đối phương, tuy là mùa đông, nhưng vẫn chưa tới lúc bật máy sưởi, gương mặt hai người đều nóng rực lên, nhưng vẫn phòng bị người khác, lo lắng cho bản thân mình, hai người đều giả vờ bình tĩnh.
Thẩm Hà nói: “Em thấy thế nào?”
Thẩm Trĩ nói: “Chúc mừng anh.”
Thẩm Hà nói: “Không phải cái này.”
Thẩm Trĩ liếc anh một cái, có hơi chột dạ hỏi: “Vậy là cái gì?”
Thẩm Hà nghiêng mặt qua, đanh mặt lại nghiêm túc trả lời: “Anh rất không biết xấu hổ đấy.”
Trong xe yên lặng như gà, bỗng nhiên anh dựa tới gần, ấn chặt bờ vai cô, khiến cô giật mình.
Thẩm Trĩ cảm thấy buồn cười, nương theo bất đắc dĩ mãnh liệt: “Em chấp nhận, em chấp nhận là được chứ gì?” Cô vươn tay ra đẩy anh, nhưng lại bị anh kéo lấy.
Không phải anh động thân mật hơn mà chỉ là nắm chặt tay thôi.
Thẩm Hà cực kì hài lòng, cúi đầu giấu đi nụ cười.
Anh nói: “Kỉ niệm bảy năm kết hôn, em có suy nghĩ gì không?”
Thẩm Trĩ ngẫm nghĩ: “Hay là đăng video năm ngoái anh biên tập lên?”
“Hay là thôi đi?” Không ngờ lại bị từ tối, “Hiện giờ nghĩ lại, đúng là xấu hổ chết mất.”
“Thì ra anh còn biết xấu hổ cơ đấy? Biết xấu hổ mà lúc nhận giải còn nói những lời kia? Mặt em bị đốt cháy rồi anh có biết không hả? Bị chụp được thì làm thế nào?”
“Xin lỗi, lúc ấy anh kích động quá.”
Hình như bọn họ muốn cãi nhau một trận, cuối cùng đều cười ra tiếng.
Trong cuộc hôn nhân này, bọn họ đều rất biết diễn kịch, nhưng không thể làm được đến mức toàn bộ dựa vào diễn xuất.
Thẩm Hà nắm chặt lấy tay Thẩm Trĩ, vẫn còn đang nghĩ kỉ niệm năm kết hôn nên dùng thứ gì để đáp lại sự quan tâm của khán giả.
“Cũng không thể tuyên truyền rằng chúng ta không ẩu đả đúng không?” Anh đang lẩm bẩm.
Thẩm Trĩ rảnh một tay, vô duyên vô cớ đặt lên bụng nhỏ phẳng lì.
Cô khẽ nói: “Không sao hết, có lẽ tới lúc đó sẽ có những việc khác có thể nói.”.