Giả dụ như nói muốn từ trong “Sóng yên biển lặng nhưng không có ý nghĩa” với “Oanh oanh liệt liệt nhưng có mạo hiểm” chọn một cái, Thẩm Hà sẽ chọn vế sau.
Điều kiện vẻ ngoài là một trong những ưu thế của anh, mà nó lại là gông xiềng không thể thoát khỏi trong thời gian ngắn.
Anh không bằng lòng để bản thân bị bài trừ khỏi đoàn phim mà anh mong muốn, cũng lo lắng bị người đại diện không cùng ý kiến dạy dỗ mất đi tự tôn, lãng phí thời gian.
Không giống với Thẩm Trĩ, trong đại đa số chuyện, Thẩm Hà thường có cảm giác nguy cơ hơn hẳn những người khác.
Anh dễ dàng lo lắng hơn cô, sốt ruột, cũng to gan quyết đoán hơn.
Thẩm Hà nói: “Đây cũng coi như một đề nghị đáng tin, vai diễn tiếp theo không nhất định có thể ổn thỏa đúng không? Cố gắng diễn xuất như thế này, cậu không muốn tận dụng hết khả năng để được chia thêm một bát canh sao?”
Thẩm Hà nói: “Danh tiếng chưa tới mức đó, kết hôn vừa lúc thu hút ánh mắt của người khác, lợi ích mà chúng ta thu được lớn hơn tổn thất nhiều.
Không bằng suy nghĩ một chút.”
Thẩm Hà nói: “Vừa lúc vì không có tình cảm, mới thích hợp ai làm việc nấy, tới lúc thì có thể chia tay trong êm đẹp.”
Gương mặt anh chẳng có biểu cảm nói hết những thứ này, cô ngạc nhiên đến nỗi nói không ra tiếng.
Khi Thẩm Hà nhắc đến câu “Chúng ta kết hôn đi” lần nữa, cuối cùng Thẩm Trĩ cũng không nhịn nổi, phun hết pizza trong miệng lên người anh.
Không phải cô cố ý đâu, nhưng chó ngáp phải ruồi thế nào lại vừa đúng mong muốn của cô.
Anh quả thực không thể hiểu được.
Mà, Thẩm Hà chẳng cảm thấy bị xỉ nhục chút nào, chậm chạp tìm khăn giấy, đưa cho Thẩm Trĩ trước, sau đó mới lau cho mình.
Cô nói: “Tôi sẽ giả vờ như chưa nghe thấy.”
Anh nói: “Không cần giả vờ chưa nghe thấy.”
Cô bị vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt này của anh chọc điên: “Chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi___”
Anh tiếp lời: “Ngay cả giường cũng lên rồi___”
Giả dụ nói vừa rồi Thẩm Trĩ chỉ hơi chút tức giận thôi, nhưng hiện giờ cô thẹn quá hóa giận, cô rất ít khhi mất bình tĩnh tới mức này, mà cơ bản lần nào cũng có liên quan tới anh.
“Cậu câm miệng cho tôi! Không được nói nữa!” Thẩm Trĩ mắng mỏ nói, nắm chặt tay cầm, nhìn về phía trước, “Lái xe.”
Tại sao cô không xuống xe?
Sau này có vô số lần Thẩm Trĩ nhớ lại đêm đó.
Rõ ràng cô mâu thuẫn, kháng cự như vậy, nhưng đến cuối cùng cũng không xuống xe.
Có lẽ bởi vì quãng đường đêm đó quá khó đi, cũng có lẽ vì cô quá mệt mỏi.
Có lẽ bởi vì cô tin tưởng ỷ lại anh, trên một loại ý nghĩa nào đó.
Cho dù bọn họ không hề thích đối phương.
Cho dù thế nào, Thẩm Hà chắc chắn đã nhìn thấu điểm này.
Vì để lộ rõ lòng dạ hẹp hòi của nữ phụ, thể hiện sự dũng cảm khi yêu của nữ chính, có một cảnh cần Thẩm Trĩ cho nữ chính một cái tát, sau đó nhận lại một cái bạt tai.
Đúng là bực mình, nhưng cắt nối biên tập cần đến, vẫn phải quay gần mấy lượt.
So với việc bị người khác đánh, đánh người khác khiến lòng bàn tay Thẩm Trĩ đổ mồ hôi.
Nhất là dưới tình huống người đầu tư của bộ phim này đang ngồi quan sát ở đầu máy quay bên kia.
Thẩm Trĩ xin lỗi trước.
Đối phương cũng chẳng khách sáo với cô, nói thẳng: “Đừng đụng vào mặt tôi.”
Thẩm Trĩ đã đổi sang vẻ mặt thờ ơ của vai diễn.
Cô làm theo rồi.
Sau đó nhận lại một cái tát.
Dễ dàng thấy được, trong tình trạng thái ống kính kề sát hết mức diễn nội dung như thế này vẫn có nhân tố không thể khống chế được.
Khi cát tát rơi xuống, may mà Thẩm Trĩ lùi ra sau một bước theo bản năng, lúc này mới không khiến gương mặt sưng ngay tại chỗ.
Cảnh quay lập tức dừng lại, nhân viên công tác cũng kịp thời mang túi đá tới.
Nữ chính đang xoay cổ tay hơi bị trẹo đứng sang một bên, người đại diện của cô ta lập tức chạy tới xin lỗi.
Thẩm Trĩ biết đây chỉ có thể coi thành chuyện ngoài ý muốn.
Chẳng qua số người xúm lại an ủi nữ chính so với người tới hỏi han cô thì nhiều hơn rất rất nhiều.
Hôm đó còn có cảnh quay đêm, giằng co xong thì quay về, cô đã mệt mỏi tới mức không suy nghĩ nổi tới những thứ khác nữa.
Nhưng mà, cảm giác thất vọng chán nản vẫn thấm vào người tê dại như bị diện giật.
Âu Dương Sanh gửi tin nhắn nói muốn tới thăm ban.
Thẩm Trĩ không trả lời.
Không ngờ, vài ngày sau cô ấy tới thật.
Còn không phải tới một mình.
Khi còn học đại học Âu Dương Sanh từng diễn [Ghé thăm chốn cũ], mà nay đã lười biếng đi rồi.
Lần này cô ấy tới, còn dẫn theo một người mà Thẩm Trĩ không ngờ được.
Trương Thanh Nguyệt con gái của Trương Giang Nam, là một diễn viên có độ phổ biến khá cao ở thời điểm hiện tại, tác phẩm được đưa tin rộng rãi gần đây của cô ta là một bộ phim thương nghiệp của nước Mỹ.
Tiến quân vào Hollywood là mơ ước của đa số diễn viên trong nội địa.
Đối với bọn họ mà nói, tồn tại của Trương Thanh Nguyệt không chỉ có như vậy.
Trương Thanh Nguyệt đang xin học vị thạc sĩ vào đúng niên khóa của Thẩm Trĩ.
Lại thêm nguyên nhân của bố mình, cô ta trong mắt sinh viên trong trường chính là tồn tại của nữ thần.
Nhất là sinh viên nam.
Rất nhiều người âm thầm bày tỏ tâm tư với Trương Thanh Nguyệt.
Tại sao cô ta lại tới đây?
Thẩm Trĩ và Trương Thanh Nguyệt không có giao tình gì.
Vấn đề này đã được giải đáp khi cô nhìn thấy Trương Thanh Nguyệt chạy về phía Thẩm Hà.
Thẩm Trĩ và Âu Dương Sanh đứng trên ban công hút thuốc nói chuyện, đột nhiên, nhìn thấy bóng dáng của một nam một nữ trên mặt cỏ xanh dưới lầu.
Thẩm Hà và Trương Thanh Nguyệt ngồi ở hai bên bàn nói chuyện.
Trăng sáng dưới đáy sống, trai tài gái sắc, nhìn có vẻ rất thân mật.
Âu Dương Sanh nói: “Thì ra không phải Thẩm Hà đơn phương tương tư.”
Thẩm Trĩ yên lặng quan sát.
Âu Dương Sanh nói tiếp: “Lớp chúng ta chẳng phải có rất nhiều người thích Trương Thanh Nguyệt sao? Thẩm Hà là người có khả năng nhất.
Buổi lễ tốt nghiệp chị ta còn cố ý tới xem cậu ta, còn tặng hoa nữa.
Chẳng qua cuối cùng hai người cũng không thành một đôi.”
“Đây lại là vì sao?” Thờ ơ cuối cùng cũng bị phá vỡ, cô đột nhiên hỏi.
“Không biết.” Âu Dương Sanh nói sự thật, “Trừ người trong cuộc, chẳng ai biết cả.”
Đôi nam nữ ở đằng xa kia đang nói gì nhỉ? Thi thoảng Trương Thanh Nguyệt để lộ gương mặt nghiêng trắng nõn như ánh trăng, nhưng Thẩm Hà từ đầu đến cuối chẳng nghiêng người lấy một cái, vậy nên chẳng thể nào nhìn thấy vẻ mặt của anh.
“Rất muốn biết mà.” Âu Dương Sanh búng tàn thuốc.
Thẩm Trĩ nhìn chằm chằm vào gáy Thẩm Hà.
Cảnh quay buổi chiều, là cảnh nam chính và nữ phụ tự tử vì tình.
Thẩm Trĩ thay quần áo, vừa hít sâu vừa đi xung quanh làm công tác chuẩn bị tình cảm.
Bất ngờ gặp được Thẩm Hà vừa kết thúc trò chuyện với đạo diễn đi ra, bọn họ nhìn nhau, nhưng không vội nói chuyện.
Không phải là mùa xuân mùa hè ấm áo, đợi lát nữa xuống nước.
Thẩm Trĩ không tự chủ hỏi: “Hôm nay tới thăm cậu là con gái của thầy Trương à?”
Thẩm Hà không che giấu trả lời: “Đúng.”
“Cảm giác thế nào?” Cô quay đầu lại nhìn anh.
Nghe nói mỗi người đàn ông đều có vướng mắc Notting Hill.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, có một nữ minh tinh nổi tiếng vì anh mà tới, chắc hẳn là một chuyện rất có thể diện.
Notting Hill là một bộ phim lãng mạn vui vẻ của Hollywood, là một bộ phim lý tưởng hóa tình yêu, kể về cô nàng lọ lem gặp được hoàng tử.
Được lên sóng lần đầu tiên vào //
Anh yên lặng chốc lát.
Nét mặt của anh không có thay đổi gì, thẳng thắn như thường nói: “Tôi cảm thấy cô ta là một con ngốc.”
Cô biết suy nghĩ của anh khác với người bình thường, nhưng không ngờ lại tới mức này.
Thẩm Trĩ khó lòng kiềm chế mà cảm thấy mê mang.
“Cô ta hi vọng bản thân là công chúa Bạch Tuyết, thích mọi người vây quanh cô ta như những chú lùn.
Ăn trong bát nhìn trong nồi.
Hiện tại sắp đi sang Hollywood rồi, còn ở chỗ này dùng tình cảm nói chuyện, nói cái câu ngu xuẩn gì mà “Thực ra đối với cậu cũng có ý”.
Nói trắng ra là bảo tôi đừng rời xa ao cá của cô ta.” Ngôn từ của Thẩm Hà cũng không có chỗ nào quá khích, nhưng mà vì quá mức chân thực, cho nên mới cảm giác quá đỗi sắc bén, “Tại sao người phụ nữ này luôn cho rằng tất cả mọi người đều là kẻ ngu?”
Thẩm Trĩ nhất thời nghẹn họng.
Cô liếc nhìn một mặt không nói đạo lý của anh.
Người vô tình không dễ phạm sai lầm như vậy.
Nhưng mà, Thẩm Hà của thế kỉ hai mươi lại là người yêu thích mạo hiểm.
Trên người anh tập hợp đủ xung đột như thế này như thế kia, tràn ngập sức sống, yếu ớt, khó lòng lay động, khiến Thẩm Trĩ nghĩ đến cảm giác trái tim đang nhảy nhót.
“Chẳng qua nếu cô ta mà thông minh hơn chút, khả năng tôi sẽ thay đổi suy nghĩ.” Anh nói đoạn, ánh mắt đã bỏ đi giễu cợt ban nãy.
Cô nhìn gương mặt nghiêng của nha, bỗng nhiên cười rộ lên.
Anh cũng nhìn cô nở nụ cười.
Hai người nắm tay đối phương cùng nhảy xuống nước.
Mấy ngày nay có mưa.
Kế hoạch quay chụp ban đầu bị lùi về sau, nhưng đáng tiếc sau đó mọi người đều có lịch trình khác, thiết bị cũng mất tiền, không thể nán lại thêm nữa, chỉ có thể tiếp tục.
Cảnh được lấy ở một thác nước nhỏ nào đó trong núi, dòng suối nhỏ như sợi bạc đổ xuống từ vách núi, Thẩm Hà và Thẩm Trĩ đứng trong đó.
Nước vốn không nên quá eo, nhưng hiện tại đã ngập lên ngực.
Cho dù có thích hợp biểu hiễn hơn nữa, thì cũng đã làm khó hai diễn viên xuống nước rồi.
Vẻ mặt của bọn họ đều được đặt đúng chỗ.
Sau tiếng action là bảng ghi chép.
Dòng suối nhỏ chảy róc rách, mặt nước nhẹ nhàng lay động.
“Em yêu anh.” Thẩm Trĩ nói.
“Anh hận em.” Thẩm Hà nói.
“Em cũng hận anh.” Thẩm Trĩ nói.
Trong ống kính, gương mặt bọn họ giăng đầy mệt mỏi và tuyệt vọng, không nhìn về đối phương, nhưng hai bàn tay nắm chặt lấy nhau.
Trước cuộc đối thoại tiếp theo, Thẩm Trĩ bật ra tiếng khóc đau khổ, gương mặt nghiêng của Thẩm Hà tràn giăng đầy là tê dại trước khi được giải thoát.
Chính tại lúc này, nhân viên công tác đột nhiên hỗn loạn lên.
Do không khí ẩm ướt, máy móc không mở lên được nữa.
Biểu diễn của bọn họ cũng bất đắc dĩ phải ngừng lại.
Trợ lý muốn kéo bọn họ lên chỗ nông hơn, lại được thông báo có lẽ sắp sửa xong rồi.
Lờ mờ nghe thấy thư kí trường quay trách móc rằng ngày hôm qua không có vấn đề gì.
Nhưng ngày hôm qua là một cảnh quay quan trọng của nữ chính, hoàn toàn không giống với cảnh của bọn họ ngày hôm nay.
Trong vòng này chính là cá lớn nuốt cá bé.
Không có tiếng tăm thì phải chịu áp bức, đến già, đến chết, đến khi bạn rút khỏi giới, hoặc là trở nên nổi tiếng.
Thẩm Hà và Thẩm Trĩ chờ đợi trong nước.
Sắc trời dần tối.
Quay không xong thì chỉ có thể đợi ngày mai tiếp tục.
Chỉ ngủ được vài tiếng đồng hồ, lại đang trong giai đoạn ăn kiêng để lên hình đẹp.
Đã nói là “Xong ngay” biến thành “Sắp rồi”.
Mực nước không hề nông chút nào, dưới đáy là từng tảng đá cứng ngắc lạnh lẽo.
Thẩm Trĩ kiễng mũi chân lên, Thẩm Hà kéo tay cô lại, đặt lên vai mình, để sức nặng của cô rơi trên người anh.
Vừa lạnh vừa đói vừa mệt vừa buồn ngủ.
Thẩm Trĩ vòng tay lên cổ Thẩm Hà, dựa dẫm vào người anh, anh giơ tay đỡ cô lên.
Cô không chắc chắn bản thân mình muốn đi về phía trước, hay là muốn có nơi tựa vào.
Hoặc có lẽ đều là hai vế.
Dòng nước róc rách chảy xuống, hệt như sao băng chết đi giữa ban ngày, tĩnh lặng rơi vào khe núi.
Anh ôm lấy cô, hai người đều cứng đờ mà kiên quyết nhìn về phương hướng bất định.
“Chúng ta kết hôn đi.” Thẩm Trĩ nói.
Có lúc cũng sẽ hối hận.
Nhưng ngay cả điểm này cũng chỉ khiến người ta cảm thán “Cảm giác giống như thực sự kết hôn vậy.”
Rõ ràng dựa vào toàn bộ đều là diễn xuất.
Thẩm Hà nói: “Vui vẻ tột cùng.”
“Mọi người đều biết, hiện nay Thẩm Hà là nam diễn viên phái thực lực số một số hai trong giới giải trí; mà Thẩm Trĩ là nữ diễn viên thực lực không thể thay thế.
Giống như hai người này, vừa là bạn đại học, vừa là vợ chồng kết hôn từ sáu năm trước.
Quả thực là trẻ tuổi tài cao, trời sinh một cặp.
Có thể trò chuyện một chút về lúc cầu hôn của hai người được không?”
Sáu năm sau trong studio lấp lánh rộng rãi, người dẫn chương trình đặt câu hỏi cho khách mời.
Biên đạo ngầm ra hiệu, tiếng vỗ tay của khán giả, ống kính máy quay lia sang chỗ ngồi bên cạnh.
Xuất hiện trên màn hình là một đôi nam nữ.
Chỉ nhìn vẻ bề ngoài của người đàn ông, lập tức có thể sinh ra hảo cảm không thể tin được, luôn có một cảm giác xa cách quần chúng thần bí.
Chẳng rõ là “tướng phu thê” bảo sao hay vậy gây ra không.
Ngũ quan tách rời nhìn bọn họ chẳng giống nhau, chỉ có thể nói là người đẹp đơn thuần.
Nhưng khi gộp lại một chỗ, bỗng thấy thần thánh không rõ nguyên do.
“Trong một thời gian rất tuyệt, địa điểm rất tuyệt___” Thẩm Trĩ chống tay cười.
Thẩm Hà tiếp lời: “Vô cùng lãng mạn.”.