Sau tiếng thét chói tai, Tiêu Vũ đã kịp phản ứng, cô nhanh tay kéo váy lại để che đi bắp đùi trắng như tuyết, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng lên!
Quý Phong lúng túng cúi đầu, đôi tay cũng không biết nên để vào đâu, cả người đứng ngồi không yên.
Bị Tiêu Vũ phát hiện mình nhìn lén cô ta, Quý Phong thấp thỏm lo âu, không biết về sau cô ta sẽ cư xử với mình thế nào.
Một lúc sau, Quý Phong mới lắp ba lắp bắp nói một câu.
-Tiêu Vũ, đúng thật xin lỗi... Tôi, tôi không cố tình muốn xem...
-Cậu còn nói!
Tiêu Vũ đỏ mặt, trừng mắt liếc hắn một cái, theo bản năng vội kéo váy, ngượng ngùng không dứt.
Quý Phong lập tức không dám nói tiếp nữa, phạm phải sai lầm như vậy, hắn không biết nên nói gì, trong lòng lại xấu hổ không chịu nổi.
Tim Tiêu Vũ phập phòng, cô ta năm nay tuổi, mặc dù lúc học đại học, có rất nhiều nam sinh theo đuổi, nhưng cô ta cũng không để tâm đến.
Mặc dù bây giờ Tiêu Vũ đang nói chuyện với một người bạn trai, nhưng cử chỉ giữa hai người cũng không có gì quá thân mật, tối đa cũng chỉ là nắm tay.
Bạn trai mấy lần yêu cầu thân mật, nhưng đều bị một cô gái truyền thông như Tiêu Vũ cự tuyệt.
Nhưng là bây giờ, lại bị một gã đàn ông xa lạ thấy được...
Không, người trước mắt này, còn không được gọi là đàn ông, chỉ có thể coi là một tên con trai.
Nhưng mà chẳng biết tại sao, Tiêu Vũ lại không trách mắng Quý Phong bất kỳ câu nào, trái tim của cô thổn thức, không kiềm chế được cảm xúc trong lúc Quý Phong vuốt ve chân của cô, loại cảm giác khiến cả người cô mềm nhũn cứ lẩn quẩn trong đầu, không thể gạt đi!
Thấy được bộ dạng khẩn trương và thấp thỏm lo âu của Quý Phong, Tiêu Vũ có cảm giác buồn cười, vốn có một chút ngượng ngùng và khó chịu, nhưng không hiểu sao cảm giác đó lại biến đi đâu mất.
-Tiêu Vũ, tôi đi trước!
Quý Phong cầm lấy túi sách để trên bàn, sắp sửa chạy ra bên ngoài.
-Đứng lại!
Tiêu Vũ quát một tiếng, Quý Phong dừng lại, đứng yên tại chỗ.
-Tiêu Vũ, cô còn có chuyện gì sao?
Quý Phong lúng túng cất tiếng hỏi, thậm chí không dám nhìn tới ánh mắt của Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ giả bộ tức giận, nũng nịu nhẹ nói.
-Quý Phong, đầu tiên là cậu gặp tôi, làm cho tôi bị thương, sau đó lại... Chẳng lẽ cậu nghĩ cứ như vậy mà bỏ tôi đi được hay sao?!
Quý Phong lúng túng vô cùng, trong lòng cũng cực kỳ áy náy, không khỏi hỏi.
-Ấy, vậy cô nói tôi phải làm sao?
Tiêu Vũ hừ một tiếng, nói.
-Cậu nói nên làm gì bây giờ?
-Tôi cũng không biết, cô nói phải làm sao, tôi sẽ làm theo như vậy!
Quý Phong trung thực nói.
-Xùy!
Thấy được bộ dạng trung thực và mờ mịt của Quý Phong, Tiêu Vũ cũng không nhịn được nữa, thổi phù một tiếng bật cười, ngay sau đó cô ta liền căng thẳng mặt, hừ nói.
-Quý Phong, vừa rồi cậu giúp tôi xoa bóp, dùng kỹ thuật gì vậy, tôi cảm thấy rất tốt!
Nói xong, cô ta cử động chân, so với lúc nãy thì linh hoạt hơn rất nhiếu.
Trong lòng Tiêu Vũ ngạc nhiên không thôi, trước kia cô ta cũng từng gặp tình huống bị thương như thế này, cho dù là được vào bệnh viện chính quy, được nhưng chuyên gia xoa bóp, cũng tuyệt đối không hiệu quả như vậy!
Quý Phong lúng túng rồi cười cười gãi đầu một cái, lại không thể nói thật, chỉ có thể giả khờ, cười nói.
-Tôi cũng không biết, tôi chỉ là dựa theo phương pháp được giới thiệu trong sách, trước kia cũng có học qua xoa bóp, không ngờ lại hiệu quả đến như vậy!
Đôi mắt Tiêu Vũ lưu chuyển, nhìn hắn một cái, có chút không tin hỏi.
-Thật vậy không?
Cô ta có thể sẽ không tin nổi, chỉ học trong sách, lại học cùng người khác học co vài ngày, sao có được kỹ thuật tốt như vậy.
Quý Phong luống cuống bận rộn gật đầu nói.
-Không sai, sự thật đúng là như vậy, tôi không có lừa gạt cô!
-Có gạt tôi hay không, thử một chút thì biết thôi!
Khóe miệng Tiêu Vũ khẽ mỉm cười, đưa cặp đùi thon dài ra, đặt trên cái ghế.
-Vừa rồi cậu xoa bóp quả thật không tệ, nếu như cậu xoa bóp cho tôi thêm một lúc, tôi hài lòng, đến lúc đó, nói không chừng tôi sẽ cao hứng, tha thứ cho cậu!
-Đương nhiên không thành vấn đề!
Quý Phong ngẩn ra, ngay sau đó hỏi.
-Cô còn dám để tôi xoa bóp sao?
Khuôn mặt Tiêu Vũ đỏ lên, nói.
-Nếu như ánh mắt của cậu còn dám nhìn lung tung, tôi sẽ không tha cho cậu!
-Không đâu! Không đâu!
Quý Phong luống cuống vội vàng nói.
-Tôi bảo đảm ánh mắt của mình sẽ không nhìn lung tung!
Khuôn mặt Tiêu Vũ ửng hồng, dường như cũng nghĩ tới cảnh tượng khó xử vừa rồi.
Quý Phong thấp thỏm lo âu lần nữa ngồi xuống, hai tay hơi có chút run rẩy nâng đôi chân Tiêu Vũ lên, lần nữa cẩn thận điều khiển dòng điện sinh vật, xoa bóp ngay vị trí Tiêu Vũ bị thương.
-Ác...!
Loại cảm giác tê dại cả người đó truyền đến, Tiêu Vũ cắn lấy đôi môi đỏ mọng sợ mình lần nữa kêu lên thành tiếng. Chỉ có điều, tay Quý Phong giống như có điện vậy, phàm là hắn vuốt ve chỗ nào, đều có một cảm giác khiến cho Tiêu Vũ run rẩy, thoải mái đến mức muôn hét lên thật to!
Nhưng mà Quý Phong thì không dám nhìn Tiêu Vũ, chỉ tập trung xoa bóp.
Cũng chính vào lúc này, Quý Phong mới chính thức nhìn rõ bố trí trong căn phòng của Tiêu Vũ.
Chỗ ở của Tiêu Vũ, có một phòng ngủ một phòng khách, hiện tại Quý Phong cùng Tiêu Vũ đang ở trong phòng khách, ở đây có một ghế sa mềm mại mà Tiêu Vũ đang ngồi, màu hồng của bộ ghế sa làm cho cả phòng khách có vẻ ấm áp vô cùng. Một cái bàn trà, cùng với vài cái ghế dựa, rất là đơn giản, nhưng lại hết sức ấm áp.
Cửa phòng ngủ đang đóng, nên không nhìn rõ bên trong, nhưng mà từ sự bố trí phòng khách, phòng ngủ hiển nhiên là cũng rất ấm áp.
Thông qua những điều trên, có thể nhìn ra, Tiêu Vũ là một cô gái rất đơn giản, nữ tính, thích sự ấm áp.
Trong lòng Quý Phong thầm khen, cô gái này không giống với những học sinh trung học mới chuyển đến khác, còn chưa đi học, đã trang trí căn phòng thật ấm áp, sau này nếu cô ta được gả cho ai, nhất định sẽ là một người phụ nữ rất đảm đang, khéo vun vén cho gia đình.
-Cậu đã học lớp rồi, cậu cảm thấy các môn học cũng như bạn bè trong lớp như thế nào?
Tiêu Vũ đột nhiên mở miệng hỏi.
Quý Phong ngẩn ra, ngay sau đó nói.
-Lớp chúng ta thật ra cũng như những lớp khác, không có gì khác biệt, lên đến lớp rồi, mọi người đếu có áp lực rất lớn, học tập rất nỗ lực. Cho nên không khí có chút trầm lặng. Nhưng mà, cô yên tâm, cô sẽ không bị gây khó dễ đâu. Cô xinh đẹp như vậy, chắc chắn rất được hoan nghênh!
-Tôi đẹp không?
Tiêu Vũ hỏi, không che dấu được nụ cười trong ánh mắt.
Dù cho cô gái có xinh đẹp thế nào, cũng vẫn thích nghe người khác khen ngợi!
-Dĩ nhiên là đẹp rồi!
Quý Phong gật đầu.
-Cô là người một trong những người đẹp nhất tôi từng thấy!
-Vậy à?
Tiêu Vũ không khỏi có chút kỳ quái, hỏi.
-Tại sao là một trong? Trong mắt cậu, còn có một người xinh đẹp khác nữa à?