Chu Phương Ngữ sau khi hít một hơi sâu, ôm lấy sách vở, giọng lạnh như băng:
- Đúng vậy. Đúng lúc tôi có chuyện cần nói với anh, tôi chờ anh ở bên ngoài.
Tần Xuyên trợn tròn mắt nhìn cô như một cơn gió lạnh đi ngang qua mình, nhún vai, cảm thấy không hiểu.
- Tiểu Xuyên, sao cháu lại tới đây. Chú Đông Cường ở đây rất tốt, không có chuyện gì đâu.
Diệp Đông Cường thì vô cùng cao hứng.
Tần Xuyên cười trừ, bắt mạch cho Diệp Đông Cường, hỏi tình hình ăn uống lẫn thân thể, nói chuyện phiếm vài câu.
Diệp Đông Cường nói cho Tần Xuyên biết Diệp Tiểu Nhu đã tới mấy công ty phỏng vấn, có chút bận rộn cho nên mới không tới bệnh viện với ông.
Tần Xuyên gật gật đầu, sau khi xác nhận Diệp Đông Cường không có vấn đề gì mới đi ra ngoài hành lang, Chu Phương Ngữ vẻ mặt lạnh nhạt chờ ở trước.
- Bác sĩ Chu chớ nên hiểu lầm, không phải tôi không tin y thuật của cô, chỉ là xác nhận một chút mới an tâm.
Tần Xuyên cười nói.
- Đi vào phòng làm việc của tôi.
Chu Phương Ngữ cũng không đáp lại, quay đầu dẫn đường.
Tần Xuyên như lọt vào trong sương mù, sờ sờ cái ót, nghĩ như nào cũng không thông. Chính mình trước đó có chọc tới cô ta đâu nhỉ?! Nhưng hắn cũng chỉ có thể đi xem.
Đi vào trong văn phòng Chu Phương Ngữ, sau khi cô khóa trái cửa, hốc mắt đỏ lên, ánh mắt ôm hận nhìn Tần Xuyên.
- Bác… bác sĩ Chu, cô sao vậy?
Tần Xuyên cười xấu hổ.
Không đợi Tần Xuyên nói thêm câu nào, đột nhiên Chu Phương Ngữ giơ tay, một bàn tay đánh tới phía hắn.
- Này!
Tần Xuyên đương nhiên sẽ không để mình tự dưng chịu đòn, nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay Chu Phương Ngữ, lớn tiếng hỏi:
- Chu Phương Ngữ, cô điên rồi sao?! Tự dưng muốn đánh tôi là sao?!
- Đánh đồ Trần Thế Mỹ anh! Đồ đàn ông phụ lòng!!
Chu Phương Ngữ lớn tiếng chửi, lại giơ tay kia đánh về phía Tần Xuyên.
Tần Xuyên một lần nữa tóm lấy, khống chế cả hai tay cô.
- Tôi phụ lòng? Tôi phụ lòng ai? Cô sao? Cô chưa từng nói cô thích tôi nha, tôi càng không có cơ hội phụ lòng cô.
Tần Xuyên tỏ vẻ vô tội.
- Tìm chết đi! Tôi không thèm thích anh!
Sắc mặt Chu Phương Ngữ đỏ bừng, thấy hai tay giãy giụa không ra, giơ chân muốn dùng giày cao gót giẫm Tần Xuyên!
Tần Xuyên nổi giận, cô gái này thấy hắn dễ bị bắt nạt lắm sao, dựa vào đâu mà không phân đúng sai đã đánh hắn? Là mỹ nữ cũng không thể có đặc quyền này chứ!
- Đủ rồi chứ!
Tần Xuyên lắc mình một cái, đi tới sau lưng Chu Phương Ngữ, trói chặt hai tay cô sau lưng, tay kia thì ôm lấy eo, khóa Chu Phương Ngữ lại.
- Cô nói cho rõ, rốt cục là tôi phụ lòng ai?
Tần Xuyên cũng không tươi cười như bình thường, vẻ mặt nghiêm túc.
Chu Phương Ngữ dùng sức giãy dụa, thẳng cho tới khi tóc tai bù xù, thở hồng hộc, phát hiện không thể giãy ra, đành hừ lạnh nói:
- Chị của tôi!
Tần Xuyên sững sờ:
- Tinh nhi?
Hắn nhớ tới ngày đó mình với với Chu Phương Tinh rằng chính mình cần phải kết hôn với Liễu Hàn Yên, sau này sẽ không gặp mặt cô nữa. Hắn bắt đầu cảm thấy chột dạ, không biết hiện giờ Chu Phương Tinh sao rồi.
Tần Xuyên yên lặng thả Chu Phương Ngữ ra, cuối cùng cũng rõ vì sao cô ta đột ngột nổi điên như vậy.
- Hiện giờ đã biết rõ rồi hả?
Chu Phương Ngữ thấy Tần Xuyên buông tay, càng thêm cao giọng, ánh mắt đỏ bừng nhìn hắn:
- Nếu anh là người đã kết hôn, vì sao còn trêu chọc chị của tôi? Anh có biết mấy ngày nay chị mất hồn mất vía, sắc mặt vô cùng khó coi!
Nếu không phải hôm nay tôi nghe ông nội nói anh đã kết hôn, lại cố tình đi hỏi thăm chị, đến giờ tôi vẫn còn bị anh lừa!
Tần Xuyên vẻ mặt đắng chát:
- Chuyện này có chút phức tạp…
- Tôi hỏi anh, có phải là anh đã kết hôn rồi không?! Có phải là vị tướng quân kia không?!
Chu Phương Ngữ trực tiếp cắt ngang.
Tần Xuyên gật đầu:
- Đúng.
- Vậy là đủ rồi! Nếu anh sớm đã là chồng người ta, vậy nên sớm nói rõ. Tự dưng chiến nhiều tiện nghi của chị gái tôi, còn thân thiết với chị Đường Vi cùng tiểu Nhu như vậy, rốt cục anh muốn như nào!
Chu Phương Ngữ lớn tiếng chất vấn.
Tần Xuyên giải thích:
- Trước khi tôi kết hôn đã nói rõ với Vi Vi và tiểu Nhu, tôi không gạt hai người ấy. Cuộc hôn nhân này là hôn nhân từ nhỏ, hơn năm trước đã được sắp đặt. Tôi và vợ không có chút trụ cột tình cảm nào, chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, trước đây còn xảy ra mâu thuẫn, hai ngày nay mới tốt hơn một chút.
- Anh… anh nói gì? Hai người Đường Vi…biết rõ chuyện anh phải kết hôn, vẫn nguyện ý ở chung với anh một chỗ?
Chu Phương Ngữ mở lớn hai mắt, vẻ mặt khó tin, dường như chuyện này nằm ngoài sức tưởng tượng của cô.
Tần Xuyên gãi gãi đầu, nhếch miệng nói:
- Có thể do tôi có mị lực… Bị cô nói như vậy khiến tôi thấy ngại quá, hi hi… Chỉ có điều dù sao ở chung một chỗ thấy vui vẻ là được rồi.
Chu Phương Ngữ mặc kệ Tần Xuyên đang khoác lác:
- Vậy… vậy Liễu tướng quân thì sao? Cô ấy tiếp nhận?
- Cô ấy nói căn bản không có thời gian quản tôi, cho nên để tôi ra ngoài tìm phụ nữ, sinh con cũng không sao cả. Haiz… Dù sao cuộc hôn nhân này của tôi cũng có rất nhiều vấn đề, tôi đang lo lắng phải giải quyết như nào đây.
Tần Xuyên lắc đầu.
Chu Phương Ngữ cảm thấy toàn bộ thế giới đều đảo lộn, rốt cục mình đang nằm mơ hay vừa nghe nhầm vậy?
Cô lắc lắc đầu, để bản thân giữa vững được sự tỉnh táo, nói vào chuyện chính:
- Cho dù mấy cô ấy không cảm thấy gì, cho phép anh xằng bậy. Thế nhưng còn chị của tôi?
Tần Xuyên nhíu mày, kỳ thực hắn chưa từng xác lập quan hệ gì với Chu Phương Tinh, nhiều nhất chỉ là bạn bè mà thôi.
Thế nhưng dù sao hắn cũng đã xem mấy lần những vị trí mẫn cảm và thánh khiết nhất của Chu Phương Tinh, e rằng chuyện này chính là nguyên nhân Chu Phương Tinh nảy sinh tình cảm với hắn.
- Lần sau khi tôi trị liệu lần cuối cho Tinh nhi sẽ tâm sự với cô ấy.
Tần Xuyên nói.
Chu Phương Ngữ cảm thấy tối nay chịu quá nhiều trùng kích, cô cũng không còn tinh lực hao tổn với Tần Xuyên:
- Tốt nhất anh nói rõ tất cả, nếu dám khi dễ chị tôi, tôi… tôi… tôi sẽ…
Tần Xuyên nhìn dáng vẻ muốn liều mạng của Chu Phương Ngữ, không khỏi mỉm cười:
- Cô sẽ như nào? Đánh tôi sao?
- Hừ! Tôi sẽ chết cho anh xem!
Đột nhiên Chu Phương Ngữ hung hăng thốt ra một câu.
Tần Xuyên dở khóc dở cười.
- Bác sĩ Chu, cô cũng quá ác độc rồi. Vấn đề tình cảm của tôi cho dù liên quan tới chị gái cô, cô cũng không cần dùng chết ra dọa chứ. Sao cô còn nghiêm khắc hơn cả vợ tôi vậy.
Chu Phương Ngữ bị nói như vậy, không biết là bị chọc vào đâu trong lòng, khuôn mặt nóng lên, trong mắt hiện vẻ bối rối.
Cô dùng sức đẩy Tần Xuyên ra ngoài:
- Cút! Cút ra ngoài! Tôi không muốn nhìn thấy anh! Anh mau đi nói rõ cho chị gái tôi biết, sau đó xin lỗi chị!
Tần Xuyên liên tục đáp ứng, hắn nhất định phải tâm sự với Chu Phương Tinh, đồng thời cảm thấy vị bác sĩ nữ này đúng là vui buồn thất thường. Vừa khi trước tỏ vẻ hung ác, ngay sau đó lại ngượng ngùng, ảo não, thực sự thú vị!
Hội sở Vân Sơn thành phố Đông Hoa, trong một gian phòng, trên bức tường trắng treo đầy hình Anime.
Bạch Dạ mái tóc cột đuôi ngựa, áo trắng váy đen, đang ngồi trên ghế yên lặng uống trà thượng đẳng.
Cô nhìn về phía màn hình máy tính, bên trên có một phần tư liệu của ai đó, mà ảnh chụp chính là Đường Vi!
Freyja vẫn ăn mặc đồ trợ lý, đứng sau lưng chủ nhân, báo cáo:
- Cân nhắc tới chuyện Đường Vi và bên người cô ta có thể có cao thủ, chúng tôi không dám giám thị quá nhiều. Nhưng thông qua nhiều con đường, phát hiện cô ta chính là Đường gia đại tiểu thư của bang Đông Hoa năm đó, còn có một người cháu bị bệnh tự bế tên là Đường Nghị.
- Không trách lại có hứng thú với Thánh giáo chúng ta như vậy… Xem ra cô ta đã biết chuyện chúng ta và Vương gia từng hợp tác.
Bạch Dạ híp mắt lại.
- Chủ nhân, cần diệt trừ cô ta không?
Bạch Dạ giống như thì thào tự nói:
- Năm đó Đường gia không muốn hợp tác cùng chúng ta, giáo chủ mới hạ lệnh diệt bọn chúng, không ngờ vẫn lưu lại người sống.
Từ hôm xem được tin tức Đường Vi chém giết cha con Vương gia, thực lực của cô không giống bình thường, hơn nữa bên người còn có sự giúp đỡ thần bí, ngay cả Atula cũng bị đánh chạy. Thành phố Đông Hoa đúng là ngọa hổ tàng long mà…
Chỉ tiếc người của chúng ta không thể giám thị ở khoảng cách gần, cũng không biết từ đâu xuất hiện nhiều cao thủ như vậy.
Hiện giờ thành phố Đông Hoa đang ở vào thời kỳ vô cùng mẫn cảm, giết Đường Vi ngược lại không có quá nhiều chỗ tốt với chúng ta. Nếu giết thành công thì còn may, nếu không thành công, rất có thể chúng ta sẽ bị họng súng của quân đội Hoa Hạ nhắm vào.
Freyja gật đầu:
- Chủ nhân phân tích rất có đạo lý. Có cao thủ cấp bậc này, muốn giết Đường Vi cần trả cái giá rất lớn…
- Chỉ có điều…
Bạch Dạ nhìn lên màn hình, nhìn qua lý lịch của Đường Vi, cười tà mị:
- Có lẽ sẽ có người nguyện ý giúp chúng ta giải quyết tai họa ngầm này.