Liễu Hàn Yên nhìn Tần Xuyên, hơi khựng lại một chút:
- Xem ra đúng là anh không biết thật.
Tần Xuyên nhếch miệng cười, nghĩ thầm lão Tần Minh này định làm trò gì đây, chắc là sợ hắn biết hôm nay có nhiều người họ Tần đến định tránh mặt hẳn.
Thật ra tính toán thế là thừa, Tần Xuyên chẳng lo lắng gì gặp mặt người nhà họ Tần, bản thân mình không thua nợ họ cái gì thì có gì đáng sợ đâu.
- Anh rể! Đến giúp em xiên que nướng! – Liễu Thiển Thiển gọi.
Tần Xuyên không biết nói gì, thế nào mà mình lại thành chân phụ bếp, nhưng vẫn vội vội vàng vàng chạy qua giúp cô em vợ.
Liễu Thiển Thiển nhận ra Tần Xuyên xiên que nướng cũng ra dáng, thậm chí nêm nếm gia vị cũng khá ổn.
- Anh rể, anh biết làm đồ nướng đúng không! – Liễu Thiển Thiển tinh quái hỏi.
Tần Xuyên được nói trúng ý, dương dương tự đắc nói:
- Hì hì, năm đó anh ở trong núi được xưng tụng là “vua đồ nướng trong vòng tám trăm dặm” đấy, bất kể gà rừng, vịt hoang hay lợn rừng đều nướng được, vỏ ngoài giòn xốp, thịt bên trong ngon ngọt thấm đến ruột gan…
Không để Tần Xuyên nói xong, Liễu Thiển Thiển đã vỗ tay nói:
- Thế thì hay quá! Hôm nay giao cả cho anh đấy!
Nụ cười trên mặt Tần Xuyên đông cứng lại, đang xiên tôm hùm viên nghe thấy tin này tức thì chuyển vui thành buồn.
- Em gái à… giao hết cho anh á?
- Đúng! – Liễu Thiển Thiển cười ngọt ngào – Anh không phải vua đồ nướng à, anh rể chắc chắn không nói khoác chứ đúng không?
- Tất nhiên là anh nói thật, nhưng… - Tần Xuyên nghĩ thầm, chẳng gì thì một lúc nữa sẽ có rất nhiều người họ Tần đến, mình lại đầu tắt mặt tối chuẩn bị đồ ăn như một tay nấu bếp thì ra thể thống gì nữa? Chẳng có tí uy quyền của ông chủ nào.
Tất nhiên Liễu Hàn Yên có coi hắn là ông chủ không lại là chuyện khác.
Liễu Thiển Thiển chớp đôi mắt to tròn, đứng bật dậy chạy lại ôm đầu Tần Xuyên, thơm “chụt” một cái lên má hắn.
- Anh rể giỏi mà! Thưởng cho anh! Chịu khó làm nhé!
Tim Tần Xuyên mềm nhũn, ai mà cưỡng lại được cô em gái ngọt ngào ngoan ngoãn thế này, liền vỗ ngực hiên ngang nói:
- Yên tâm đi em gái, em muốn ăn gì? Anh nướng cho em ăn trước!
Liễu Thiển Thiển cười khanh khách, càng ngày cô càng thấy ông anh rể thú vị.
Liễu Hàn Yên nhìn em gái thơm lên má chồng cũng không thấy có vấn đề gì, trong mắt cô, Liễu Thiển Thiển là một đứa trẻ mãi mĩa không trưởng thành.
Ngược lại, thấy em gái vui vẻ, bất giác cô cũng mỉm cười theo.
Không nói những mặt khác, ông chồng mình có mối quan hệ khá tốt với em gái, có thể đùa cho con bé vui là được rồi.
Tần Xuyên không nghĩ nhiều, khí thế ngất trời cắt hải sản, xiên vào que, nêm nếm bột gia vị, tương mắm liên tục.
Không mấy chốc hắn mồ hôi mồ kê đầm đìa, trên mặt dính nhọ nồi tèm lem.
Nhưng mọi người cùng làm việc nên không thấy mệt, chuẩn bị đồ đạc đâu ra đấy.
Chẳng bao lâu đã đến mười một giờ, đợt khách đầu tiên đã xuất hiện.
Phía trước hiện ra một chiếc Audi Q, sau nó là một chiếc Lexus LX, nhìn biển số xe cũng biết đây không phải người thường.
Hai chiếc xe dừng lại trên bãi đỗ xe, từ chiếc Audi xuất hiện bốn nhân viên bảo an mặc vest đen, đi đến mở cửa chiếc Lexus ra.
Từ trong xe Lexus bước xuống một người đàn ông trung niên cùng phu nhân và con trai khoảng hơn hai mươi tuổi.
Liễu Hàn Yên, Liễu Thiển Thiển đi qua đó lễ phép chào hỏi.
- Chú hai, thím hai, Liễu Tuyên đều tới rồi.
Liễu Trung Kình khí vũ hiên ngang nhưng không có vẻ hách dịch, phu nhân Lý Tuệ là giáo sư đại học, rất có khí chất.
Con trai Liễu Tuyên cũng là người trí thức, đeo kính gọng đen, mặc sơ mi trắng, quần jeans, tất cả đều là hàng hiệu ngoại nhập.
- Yên Nhi, Thiển Thiển, lâu rồi không gặp hai con, nói ra đúng là đáng xấu hổ, chú hai ở ngay Giang Tô mà không có thời gian qua thăm hai con.
Liễu Trung Kình cười hiền hậu, ông rất yên quý hai chị em nhà này.
- Hàn Yên là tướng quân trong quân đội, đâu có thể muốn gặp là gặp được ngay – Thím hai Lý Tuệ cười – Nhưng trước hết phải chúc mừng con, chúc con hạn phúc.
Liễu Hàn Yên nhẹ nhàng nói:
- Cảm ơn chú thím, chú thím có thời gian đến đây là đáng quý lắm rồi.
- Nên thế nên thế, con là tấm gương cho thế hệ trẻ nhà họ Liễu chúng ta, lần này lại được Bộ quốc phòng triệu hồi về Hàn Thứ là chuyện đáng chúc mừng, chú cũng thấy thực ra anh rất mong con sớm quay lại quân đội đấy.
Vừa vặn lần này A Tuyên tốt nghiệp về nước, cả nhà qua gặp mặt hai chị em con một chút. Thằng bé này từ nhỏ đã sùng bái con nhất đấy, con chỉ dạy em mấy câu xem đường đi nước bước sau này thế nào.
Từ lúc xuống xe đến giờ Liễu Tuyên không dám nhìn thẳng Liễu Hàn Yên, bây giờ nghe ba nói thế có chút không nhịn được.
- Ba, con có phải trẻ con nữa đâu, con biết sau này con làm gì mà.
Liễu Trung Kình cười:
- Thằng nhóc này còn xấu hổ.
Liễu Tuyên đỏ bừng mặt, càng không dám nhìn Liễu Hàn Yên.
- Chuyên ngành của Liễu Tuyên là Pháp luật, từ nhỏ em đã học giỏi, sau này chắc chắn sẽ tốt đẹp.
Liễu Tuyên nghe nói rất vui mừng, mặt hồng lên nói:
- Thế là chị biết em học ngành nào ạ?
- Ừ - Liễu Hàn Yên gật đầu.
- Chà, được Yên Nhi chúc phúc, thằng nhóc này không có thiên phú cổ võ gì nhưng may được cái học hành cũng ổn, tốt nghiệp hai bằng Thạc sĩ Luật học và Công thương ở đại học Cambridge, cũng coi là có tí chút giỏi giang.
Liễu Trung Kình ngoài mặt khiêm tốn nhưng rõ ràng ông rất hãnh diện vì con trai, nó thực sự tự học tự tốt nghiệp.
Liễu Tuyên cũng tự tin, đứng thẳng người lên, rất hi vọng vào tương lai sau này để chứng tỏ mình.
Liễu Thiển Thiển gọi mọi người lại ngồi uống hồng trà Ceylon mới ngâm.
- Thím hai, con chuẩn bị hồng trà mà thím thích cho thím đây, chanh con chọn là chanh xanh đấy nhé!
Lý Tuệ xoa đầu cô cháu gái cười nói:
- Thiển Thiển nhà ta lên đại học rồi đúng là khác hẳn, biết quan tâm chăm sóc người khác thế này, ngoan lắm.
- Con qua tuổi thành niên rồi! Là người lớn rồi! Thím hai đừng xoa đầu con nữa! – Liễu Thiển Thiển hờn lẫy nói.
Vợ chồng Liễu Trung Kình cười lắc đầu, từ bé Liễu Thiển Thiển đã là tiểu công chúa của nhà họ Liễu, đến bây giờ vẫn thế.
Nhà Liễu Trung Kình yên vị rồi, Lý Tuệ bỗng hỏi:
- Đúng rồi Hàn Yên, chồng con đâu? Tên là Tần Xuyên đúng không? Chú rể của quân nhân đâu mà không thấy ra chào chúng ta? Là người một nhà rồi cơ mà.
Liễu Trung Kình và Liễu Tuyên cũng tò mò, họ mới chỉ nghe nói đến vị hôn phu được ước định từ nhỏ của Liễu Hàn Yên, bây giờ đã chính thức thành vợ thành chồng,
Nhưng cả hai nhà đều hiểu rõ nguyên nhân dẫn đến đoạn hôn nhân này, nhà họ Tần cần dựa vào nhà họ Liễu để giữ vững vị trí thế gia thứ năm, nhà họ Liễu cần nhờ đến nhà họ Tần để giữ vững vị trí thứ hai.
Hai nhà cần lẫn nhau, lại may không có cạnh tranh gì về quyền lợi, cho nên phù hợp nhất để tạo dựng mối quan hệ thông gia.
Kết quả là, người nhà họ Liễu không coi Tần Xuyên vào đâu, một thiếu gia con rơi của nhà họ Tần, xuất thân thế nào đều là câu chuyện dèm pha, mẹ là ai cũng không biết, thực là một chuyện nực cười.
Chỉ vì hắn ra đời trước nên mới có chuyện kết hôn với Liễu Hàn Yên, hơn nữa bản thân Liễu Hàn Yên cũng không tỏ ý gì từ chối, câu chuyện thế là giải quyết xong.
Hai người họ kết hôn rồi, bắt buộc phải quen biết đến một chừng mực nào đó, giữ mặt mũi cho nhà họ Tần.
Nghe vợ chồng chú hai hỏi, Liễu Hàn Yên sững sờ, cô tưởng chồng đã chạy mất từ bao giờ, không ngờ ngoảnh đầu lại nhìn vẫn thấy Tần Xuyên đang luôn chân luôn tay nấu nướng.
Anh chàng này làm việc chuyên tâm, mặt mũi dính bồ hóng tèm lem, mồ hôi đầy người, còn mặc cái tạp dề kẻ vuông của Liễu Thiển Thiển, đang nướng mực trên bàn sắt!
Chẳng trách vợ chồng Liễu Trung Kình không nhận ra, từ đầu đến cuối hai người họ tưởng Tần Xuyên là người nấu bếp thuê!