Một thanh niên người Nhật tướng mạo anh tuấn, quần áo gọn gàng từ ngoài cửa đi vào.
- Honda kun, cậu tới đúng lúc lắm, có tìm được phòng trọ của cô bé Liễu Tiên Tiên kia không?
Iga Kumitsu hỏi.
Honda Kuisa đi tới, ngồi xuống:
- Tôi đã tìm được ký túc xá nữ trường đại học Đông Hoa, cũng tìm được phòng của cô bé Liễu Tiên Tiên kia, nhưng trải qua buổi chiều nay, tôi đã tìm hiểu được từ rất lâu rồi cô bé kia chưa từng quay lại đó ở.
- Hả?
Iga Kumitsu sững sờ, ánh mắt nhìn về phía Bạch Dạ.
Bạch Dạ rất hiểu ý nói:
- Không cần lo lắng, tôi sẽ phái người mau chóng xác minh nơi ở của Liễu Tiên Tiên hiện tại.
- Honda kun, anh vừa định nói chuyện gì?
Iga Jiro cười hỏi, dường như rất khách khí với người trẻ tuổi này.
Honda Kuisa thở dài một cái, thâm tình nói:
- Bác Iga, Jiro, từ năm mười ba tuổi cháu đã thích Hisakura, tình yêu này chưa từng thay đổi.
Nhưng nếu như cháu biết cô ấy sẽ vì phản đối việc kết hôn với cháu mà rời khỏi gia tộc, vượt qua đại dương tới Hoa Hạ, cháu thà rằng không đề cập tới hôn sự này. Dù cho cả đời chỉ có thể từ xa nhìn cô ấy, dù cho cô ấy gả cho người khác, cháu cũng có thể tiếp nhận.
Cho nên cháu hi vọng mọi người có thể tôn trọng sự lựa chọn cô ấy, chỉ muốn lén gặp mặt cô ấy một lần, hỏi rốt cục vì sao Hisakura không muốn gả cho cháu, nếu có cơ hội vãn hồi, cháu sẽ rất cao hứng.
Nếu như… cô ấy không muốn trở về, vậy chúng ta nên để cô ấy được lựa chọn cuộc sống mình mong muốn, chớ có miễn cưỡng…
- Vớ vẩn!
Iga Kumitsu vỗ bàn, khiến chiếc bàn gỗ vuông chia năm xẻ bảy.
- Với tư cách là con gái gia tộc Iga, từ khi sinh ra đã không có tư cách lựa chọn cuộc sống của mình! Nó chỉ là một vật trang trí của một người đàn ông thành công!
Honda kun, cháu là kiêu ngạo của gia tộc Honda, là võ sĩ thiên tài! Nó có tư cách gì để từ chối làm vợ của cháu?! Cho dù cháu thuần túy chỉ muốn chơi đùa với nó, nó cũng không có quyền oán hận nửa câu!
Iga Jiro cũng gật đầu:
- Đúng vậy! Honda kun, anh đã quá dung túng con tiện nhân kia! Tôi với tư cách là anh của nó, tất phải bắt nó trở về, đưa tới chỗ của anh!
- Bác, Jiro, hiện giờ đã không phải thời đại Edo, phụ nữ cũng có quyền lực của mình.
Honda Kuisa khuyên nhủ.
- Đó chỉ là những chuyện mà hạng đàn ông yếu mềm, không có năng lực mới nghĩ vậy!
Iga Kumitsu tràn ngập khinh thường, không thèm để ý tới có Bạch Dạ và Freyja ngồi cạnh.
Honda Kuisa cau mày, nhưng cũng không thể làm gì, chỉ đành im lặng thở dài.
Trái lại ánh mắt Bạch Dạ nhìn Honda Kuisa lộ ra vài phần thưởng thức.
Không bao lâu sau, mấy người Iga Kumitsu đứng dậy tạm biệt.
Bạch Dạ đứng dậy tiễn:
- Iga gia chủ, chúng tôi cần vài ngày để chuẩn bị. Mấy ngày này, các vị có thể chơi đùa trong các hội sở và khách sạn thuộc tập đoàn Vân Sơn, tôi sẽ hết lòng chiêu đãi.
- Vậy xin cảm ơn Bạch tiểu thư.
Iga Kumitsu gật đầu.
Iga Jiro đột nhiên lên tiếng:
- Bạch tiểu thư, không biết tôi có thể dẫn người hầu gái này của cô đi không?
- Hầu gái?
Bạch Dạ nhìn theo ánh mắt tham lam của Iga Jiro, nhìn thấy là Freyja, không khỏi nhíu mày.
Sắc mặt Freyja không đổi, nhưng hai tay khẽ siết lại, trong lòng kinh hoàng.
Nếu như Bạch Dạ gật đầu, cô với tư cách người hầu sẽ phải nghe theo, vậy buổi tối sẽ phải phục vụ Iga Jiro.
Chỉ có điều Bạch Dạ rất nhanh đã lắc đầu:
- Thật xin lỗi Jiro tiên sinh! Freyja là trợ thủ đắc lực của tôi, không thể tặng cô ấy cho tiên sinh được. Nhưng những cô gái khác trong hội sở Vân Sơn, nếu tiên sinh vừa ý ai, tôi có thể dẫn cô gái này tới phòng của ngài.
Iga Jiro có chút tiếc nuối:
- Đành vậy. Tôi xem xem có cô gái nào được hay không!
Hai chủ tớ Bạch Dạ cười cười, không nói gì nữa.
Mấy phút sau, đợi khi đoán người Iga Kumitsu rời khỏi, Bạch Dạ trở lại trong phòng, an tĩnh.
Đột nhiên cô cởi bỏ bộ kimono trên người, hung hăng ném xuống đất, dùng đôi chân chỉ đeo tất trắng chà đạp lên, thậm chí đạp nát một miếng sàn gỗ.
Freyja ở cửa yên lặng nhìn, đây là chuyện vô cùng hiếm thấy, Bạch Dạ lại không khống chế nổi cảm xúc của mình.
- Khốn kiếp… Đám chó chết… Coi phụ nữ là đồ chơi, là vật trang sức? Hừ… Được lắm. Vài ngày nữa các người chết không toàn thây, hi vọng vẫn có thể suy nghĩ như vậy…
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Dạ hiện lên vẻ u ám, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nổi bão.
Freyja ở sau lưng cô khi nghe những lời này, trong mắt có vài phần cảm kích, nhưng lại có chút nghi hoặc.
- Chủ nhân… Không phải ngài muốn đưa chúng trở về Nhật Bản sao? Sao lại… muốn giết bọn chúng?
Bạch Dạ cười lạnh:
- Đưa chúng về Nhật Bản? Cô cho rằng tôi não phẳng sao? Bọn chúng đã nhìn thấy chúng ta cất giấu súng ống đạn dược, sao có thể để cho chúng sống?
- Vậy vừa rồi ngài…
- Nếu như tôi không biểu thị đầy đủ thành ý, sao chúng lại tin tưởng tôi vì mảnh đất ở Kobe kia? Chỉ cần bọn chúng cảm thấy tôi vì lợi ích vậy cũng không hoài nghi tôi có âm mưu gì với chúng… Đây chính là dẫn dắt dòng suy nghĩ…
Trong mắt Bạch Dạ hiện lên vài phần đắc ý.
Freyja cảm thấy rùng mình, bội phục nói:
- Trí tuệ của chủ nhân ngày càng cao sâu khó lường, chắc hẳn nếu giáo chủ biết cũng sẽ thấy cao hứng.
Bạch Dạ chậm rãi đi ra ngoài ban công, dựa vào lan can, nhìn hồ nước trong bóng đêm:
- Tiếp theo… Phải xem hồ nước này có thể khiến bao nhiêu tên ngu xuẩn chết đuối rồi…
Hôm sau, chính là thời gian kỳ thi.
Tối hôm qua Tần Xuyên cùng Lục Tích Nhan đi mua một đống sách liên quan tới vấn đề gây dựng sự nghiệp, sau khi về nhà, để đảm bảo nên hắn còn ôn tập hai tiếng đồng hồ, những nội dung cần thiết đều xem hai lần.
Sau khi tới phòng học, cả đám bình thường không chuyên tâm học hành giờ đã nói chuyện với nhau, nghĩ xem ăn gian bằng cách nào.
Tần Xuyên thì vô cùng thoải mái, ngồi ở trên ghế, trên tay cầm một chiếc bút bi mua khi trên đường, không để ý đang ở giữa lớp, mở lớn miệng ngáp.
Khi Lăng Lạc Tuyết và Tần Cầm thấy dáng vẻ này của Tần Xuyên, cười châm chọc:
- Không phải chứ, Tần đại thiếu gia, dáng vẻ này của cậu là đã hoàn toàn buông xuôi sao? Nếu hiện giờ cậu nhận thua, vậy tôi sẽ hào phóng mà thà cho cậu?
Tần Xuyên chỉ vào cô:
- Cô chớ có nghĩ cách chơi xấu! Tôi đã nói rồi, cô thua thì hãy làm tiểu nữ bộc của tôi!
- Đồ thần kinh, cậu nghĩ cậu có thể đứng đầu kỳ thi sao? Tần Cầm từ nhỏ đã là con ngoan trò giỏi thích học tập, cậu vượt qua em gái mình rồi nói sau!
Lăng Lạc Tuyết ôm Tần Cầm, hai cánh tay còn hướng về phía sân bay kia sờ soạng.
Tần Cầm thẹn thùng đỏ mặt, dáng vẻ muốn khóc:
- Chị Lạc Tuyết đừng sờ nữa… Hu hu…
- Haizzz
Tần Xuyên lắc đầu, thầm nghĩ sao đây lại là em gái hắn, bằng không hắn cũng muốn tới sờ thử xem cảm giác màn hình phẳng là như nào.
Không bao lâu sau, Lục Tích Nhan ôm đề thi tới. Tuy rằng chương trình học không phải một mình cô dạy, nhưng với tư cách là chủ nhiệm lớp, cô vẫn phải phụ trách tất cả các môn trong kỳ thi.
Ngày hôm qua khi nói chuyện gây dựng sự nghiệp, Tần Xuyên đã đề nghị Lục Tích Nhan tạm thời rời khỏi cương vị công tác. Dù sao về sau cũng không thể vừa dạy học vừa gây dựng sự nghiệp.
Lục Tích Nhan cũng đồng ý, cho nên đối với cô thì mùa hè này chính là thời gian dạy học cuối cùng, cho nên thái độ của cô cũng vô cùng chăm chú.
- Các vị, phòng học của chúng ta rất rộng, mời mọi người tách ra, mỗi người một bàn, đồng thời nộp tất cả điện thoại lên, thi xong sẽ trả lại cho mọi người.
Lục Tích Nhan vừa dứt lời, phía dưới liền vang lên tiếng kêu than ngập trời.
Tần Xuyên cảm thấy có chút thú vị, hóa ra cuộc thi trong trường học là như vậy. Từ nhỏ hắn chưa từng trải qua, cảm thấy vô cùng mới lạ.
Lăng Lạc Tuyết chỉ là bảo tiêu, không cần tham gia cuộc thi, vì vậy ra khỏi phòng học. Chỉ có điều trước khi đi cô thấy Tần Xuyên nở một nụ cười ngốc nghếch, không khỏi rùng mình một cái, thầm nghĩ không phải là thằng này vì áp lực quá lớn, sợ tới choáng váng đầu óc chứ?
Bất kể như nào, Lục Tích Nhan đã bắt đầu phát đề, cuộc thi đầu tiên của Tần Xuyên cũng bắt đầu.