Tống Ngọc sững người, quét mắt sang Tần Cầm.
Tần Cầm sợ sệt co rụt người về sau, dính lấy Tần Xuyên.
- Ý… ý mày là em ba của tao còn không bằng con nhóc này, phải không?
Tống Ngọc tức muốn xì khói.
Sắc mặt người của Tần gia càng sa sầm, lời này của Tần Xuyên chính là đổ dầu vào lửa, sẽ chọc giận Tống Ngọc.
Lần này Kim Tiểu Khai trốn sau lưng đám người Tần Xuyên khóc không thành tiếng. Vốn dĩ tối nay y muốn làm quen với con cháu thế gia, ai ngờ chẳng những không có cơ hội nói chuyện với nhân vật lớn, đã vậy có thể còn bị các con cháu thế gia khác xem như kẻ thù!
Nào ngờ Tần Xuyên không hề có ý nhượng bộ, liền khoanh tay nói:
- Phải đó, em mày nói Cầm nhi nhà tao là con ma bệnh, kết quả lại bị Cầm nhi đánh một chưởng hộc máu, mày nói nó không phải đồ bỏ thì là gì?
Tống Ngọc tức xanh mặt, cười trong cơn giận:
- Hay lắm… hay cho đại thiếu gia Tần gia, mày thực sự tưởng rằng Tống gia bọn tao không dám đụng đến mày ở tỉnh Giang sao? Bốn người kia mau bắt nó lại! Bây giờ tao tuyên bố, Tần Xuyên mày cố ý gây thương tích, lập tức bắt mày theo pháp luật!
Tống Ngọc vung tay lên, bốn quân nhân ở phía sau liền tiến lên định ra tay với Tần Xuyên, lấy quyền hạn Bộ An ninh nội địa bắt một dân thường không chức quyền không biên chế như Tần Xuyên dễ như trở bàn tay, không cần phải thông qua bất cứ thủ tục nào.
Lúc đó Tần gia muốn đòi người cũng không thể oán trách Tống gia, dù gì Tống Kiệt bị thương cũng là sự thật.
Mà trong thời gian này, Tống Ngọc luôn có cách dạy dỗ Tần Xuyên ở nơi hắn bị bắt nhốt.
Ngay lúc mấy gã quân nhân định tiến lên ra tay, một chiếc việt dã đèn bật chói mắt hú còi xông tới!
Một chiếc Hummer H chống đạn màu xanh quân đội lao tới trước tựa như mãnh thú, không buồn để ý đây là cửa hội trường mà rẽ sang chỗ đậu xe, cứ ngang nhiên đậu trước cửa chính.
Tiếng động cơ xe khiến đám người Tống Ngọc giật mình, còn tưởng xe nào đó sắp xông qua cửa, ai nấy đều ngoái đầu lại nhìn.
Tần Xuyên thì ngây ra, đây chẳng phải chiếc Hummer của Liễu Hàn Yên sao? Cô ấy đột ngột xông tới đây làm gì?
Mọi người chưa kịp hiểu gì thì cửa xe đã mở ra, Liễu Hàn Yên tóc dài thướt tha mặc quân trang, Y Phi sắc mặt lạnh lùng cùng bước vào hội trường.
Liễu Hàn Yên lạnh lùng tựa như mới bước vào một vùng rừng núi hoang sơ, như thể cả trăm người xung quanh đều là không khí.
Đôi mắt thu thủy lạnh lùng của cô chỉ nhìn về phía Tần Xuyên, không buồn để ý tới bất kỳ người nào khác.
Nhưng cũng không ngoại lệ, tất cả những người có mặt đều chăm chăm nhìn vị nữ tướng quân.
Cô tựa như một ngôi sao băng sáng chói lướt qua đêm tối, khoảnh khắc cô xuất hiện, những thứ khác đều ảm đạm như màn đêm.
Một luồng khí lạnh buốt tức tốc tràn ngập hội trường khi cô xuất hiện, giống như nhiệt độ nơi đây lập tức giảm xuống hai, ba độ vậy.
Đám con cháu thế gia, phần lớn cả nam lẫn nữ đều kích động, ngạc nhiên và khẩn trương. Với họ mà nói, được gặp Liễu Hàn Yên một lần là chuyện cực hiếm, đại đa số chưa từng gặp Liễu Hàn Yên bằng xương bằng thịt, chỉ nghe nói về lý lịch nổi trội của cô.
- Liễu Hàn Yên đến thật sao?
- Lẽ nào là do khi nãy Tần Xuyên gọi điện thoại?
- Chắc không đâu… Chỉ nói một câu nhớ thì cô ấy liền đến sao? Quan hệ của vợ chồng họ tốt như thế à?
Cả đám người bàn tán xôn xao, nhưng không ai dám lớn tiếng, thậm chí bởi Liễu Hàn Yên xuất hiện mà ban nhạc cũng ngừng chơi, chỉ vì phương thức xuất hiện quá sức kinh động.
- Ha ha, hoan nghênh hoan nghênh, Chu Chí Bang tôi chủ trì tổ chức vũ hội Hoa Quang đã ba năm nay, lần này có thể xem là long trọng nhất, có thể mời tướng quân Liễu đến đây!
Chu Chí Bang cười, tiến lên định bắt tay với Liễu Hàn Yên.
Đáng tiếc là Liễu Hàn Yên chỉ thản nhiên nhìn y rồi lướt thẳng qua, hoàn toàn không có ý muốn bắt tay với y.
Chu Chí Bang sượng sùng rút tay lại, bất đắc dĩ lắc đầu. Còn Chu Tiểu Bình đứng một bên thì che miệng cười, cảm thấy anh mình quá tự tin rồi. Phải biết rằng Liễu Hàn Yên sẽ không vì bọn họ là người của Chu gia mà khách sáo làm gì.
Liễu Hàn Yên đến thẳng chỗ Tần Xuyên đang đứng. Khi thấy sau lưng hắn là Nạp Lan Thẩm cách đó không xa, cô khẽ nhíu mày, nhưng sau đó liền giãn ra.
Tần Xuyên không hơi đâu để ý bọn Tống Ngọc, hắn phát hiện trên tay Liễu Hàn Yên đang đeo nhẫn kim cương xanh mà mình tặng.
Hắn không khỏi hài lòng mỉm cười, giang rộng hai tay đi về trước hai bước ôm chầm lấy Liễu Hàn Yên, mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên và hoảng hốt của những người xung quanh.
Liễu Hàn Yên cũng rất phối hợp, tuy động tác không quá thành thạo, song cô vẫn ôm lấy phần hông của Tần Xuyên.
Cảnh tượng này lập tức khiến mọi người há mồm trợn mắt, Liễu Hàn Yên lại chịu để Tần Xuyên ôm sao?
Nạp Lan Thẩm cũng mở to cả mắt, hầu như không nói nên lời.
- Bà xã, em tới đây làm gì?
Tần Xuyên cười hỏi.
Liễu Hàn Yên chớp mắt, nghi ngờ hỏi ngược lại:
- Chẳng phải anh nói nhớ tôi sao?
Tần Xuyên sững người, liền cười đáp:
- Anh nhớ em thì em liền đến à?
- Ừm.
Liễu Hàn Yên điềm nhiên nói:
- Để anh thấy tôi, hôm nay đúng lúc có chút thời gian.
Tần Xuyên cũng không biết nên cười hay khóc. Suy nghĩ của cô gái này quá dứt khoát và đơn giản, nói ra cũng có phần đơn thuần, nhưng điều này lại khiến hắn cảm động.
Tần Xuyên đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt của Liễu Hàn Yên, sau đó hắn xoa xoa hai bên má khiến bờ môi đỏ hồng của cô chu ra.
Trong mắt Liễu Hàn Yên tỏ vẻ nghi ngờ, tuy không biết hắn định làm gì, nhưng cũng không ngăn cản.
Những người xung quanh đều kinh ngạc, Liễu Hàn Yên lại để cho một người đàn ông chạm vào mặt cô như thế, đã vậy còn không hề phản đối nữa sao?
Nhìn thế nào cũng thấy họ giống một cặp vợ chồng tình cảm cực tốt, với kiểu đùa mà người chồng hay đùa với người vợ.
Còn Y Phi đứng phía sau thấy tướng quân của mình bị chọc như thế, cô suýt nữa không nhịn được muốn chửi.
Trước ánh mắt ngơ ngác của mọi người, Tần Xuyên đột ngột cúi đầu thơm lên đôi môi đỏ mọng đang chu ra của Liễu Hàn Yên.
Chụt!
Sau đó Tần Xuyên buông mặt cô ra, cười hì hì:
- Bà xã, em ngoan như thế, xem như thưởng cho em đấy.
Bị hôn môi trước mặt nhiều người như thế, Liễu Hàn Yên cũng không thấy xấu hổ, họ muốn nhìn thì nhìn đi, chẳng liên quan gì đến cô.
Dù gì hai người họ cũng từng làm qua chuyện thân mật hơn rồi, hôn thế này có là gì, cô chỉ lý giải đó là một phương thức để phát triển tình cảm giữa vợ chồng.
Nhưng người khác lại không nghĩ vậy, ai nấy đều há hốc miệng, ngạc nhiên đến nỗi không thốt nên lời.
Họ vốn tưởng người luôn lạnh lùng như băng, xuất trần thoát tục như Liễu Hàn Yên sẽ không để mắt tới người chồng như Tần Xuyên, càng sẽ không thân mật với hắn.
Ai ngờ quan hệ giữa hai vợ chồng này lại thân mật ngoài ý muốn, đã đạt đến mức âu yếm công khai luôn rồi!
Chu Chí Bang và cánh mày râu của các gia tộc lớn đều nổi lòng ganh tỵ. Biết bao thanh niên tài năng, công tử thế gia đã giẫm nát thềm cửa Liễu gia, vậy mà vẫn không thể thu hút sự chú ý của Liễu Hàn Yên.
Rốt cuộc Tần Xuyên đã tu được phúc phần mấy đời, lẽ nào bởi vì họ đều là trẻ con nên Liễu Hàn Yên mới theo hắn?
Kim Tiểu Khai đứng phía sau càng bội phục Tần Xuyên sát đất. Đại ca không hổ là đại ca, cả bà xã cũng đẹp đến mức kinh thiên động địa như thế sao?
Đúng lúc này, Liễu Tiên Tiên chạy từ ngoài vào, sóng ngực cứ thế tung tăng nảy nở, trông rất bắt mắt.
- Sao chị còn để anh ấy hôn chứ! Anh rể xấu! Đến vũ hội của trường cũng không dẫn theo em!
Liễu Tiên Tiên hậm hực chạy đến trước mặt Tần Xuyên tặng hắn vài đấm, còn chen đầu vào giữa anh rể và chị mình để họ không quá đứng sát nhau.
Tần Xuyên cười gượng gạo:
- Em vợ, anh nghĩ em chơi vui như thế ở tiệm net nên không muốn làm phiền em thôi…
- Phải rồi! Em chơi ở tiệm net vui lắm… À… Không đúng! Em chơi chán chê rồi! Anh không quan tâm em! Anh rể bạc tình bạc nghĩa quá rồi đó, tội cho em một mình ở tiệm net, bị anh hắt hủi như thế…
Liễu Tiên Tiên bày ra bộ mặt tội nghiệp.
Tần Xuyên bất đắc dĩ, đành xin lỗi:
- Ngày mai dẫn em đi chơi, hôm nay là anh rể không đúng.
Liễu Tiên Tiên lập tức cười hì hì:
- Vậy em tạm tha cho anh đó!
Rồi cô em vợ liền ngó dáo dác xung quanh, phát hiện bầu không khí hình như không ổn lắm, lấy làm kỳ lạ hỏi:
- Hả, tại sao mọi người đều xúm quanh cửa vào vậy, không phải vũ hội sao?
Lúc này Chu Tiểu Bình phụt cười một tiếng:
- Bò sữa, anh rể nhà cậu lại gây chuyện rồi, đánh Tống Kiệt của Tống gia vào viện luôn kìa!
Liễu Tiên Tiên nghe vậy liền câm nín, rồi trốn biệt sau lưng Liễu Hàn Yên, dù thế nào cô cũng mặc kệ chuyện này.
- Tướng quân Liễu, cô đến đúng lúc lắm. Tần Xuyên làm em tôi bị thương, cô nói phải tính sao đây?
Tống Ngọc ngẩng cao đầu, vẻ mặt hống hách.