- Ai nha!
Tần Cầm vô ý thức dùng tay ôm lấy ngực, khuôn mặt nóng rát:
- Anh lại nói linh tinh rồi!
Da mặt Tần Xuyên rất dày, cười cười xua tay nói:
- Không cần quá chú ý, hiện giờ rất nhiều người thích màn hình phẳng, Cầm nhi không cần lo lắng không gả được ra ngoài.
Nói xong, hắn mặc kệ hai cha con nhà này, đi tới trước mấy giá sách, tìm thể loại mình ưa thích để vượt qua thời gian ở Tần gia.
Gần như mỗi ngày Tần Mãnh đều tới thăm con gái, Tần Cầm là bảo bối của y, thân thể yếu ớt nhiều bệnh, ngày nào không nhìn thì thấy lo lắng.
Trong nhà đột nhiên xuất hiện một bác sĩ tà môn như Tần Xuyên, đương nhiên y muốn để Tần Xuyên xem bệnh cho Tần Cầm.
Hôm nay Tần Xuyên viết ra phương thuốc, y chỉ nhìn một lần đã cảm thấy có chút huyền diệu. Tuy rằng nhiều chỗ không rõ ràng, nhưng dựa theo y lý cơ bản, theo lý thuyết y học thì cũng có thể thử một lần.
Nhưng Tần Mãnh vẫn chưa an tâm, lên tiếng hỏi:
- Tần Xuyên, cháu cảm thấy bệnh của Cầm nhi dùng phương pháp nào có thể trị tốt?
- Biện pháp thì có, chỉ có điều điều kiện chưa đủ.
Tần Xuyên sớm đã cân nhắc qua, một là đến ngày nào đó y thuật của hắn đạt tới cảnh giới hoàn toàn mới, hai là tìm được cỏ Phượng Ngô trong truyền thuyết.
Tần Mãnh thở dài:
- Cháu nói là cỏ Phượng Ngô sao? Cầm nhi đã nói với chú, thứ hư vô mờ mịt như vậy quả thực rất khó tìm.
Tần Xuyên tùy tiện cầm một quyển sách, lật xem, nói:
- Không cần lo lắng, có cháu ở đây thì dù Cầm nhi không thể khỏi hẳn, trong hai ba mươi năm cũng không có chuyện gì.
Tinh thần Tầm Mãnh chấn động, hắn chưa nghe ai dám cam đoan như vậy cả! Nhưng Tần Xuyên hời hợt hứa hẹn như vậy, tất phải có thực lực và lòng tin cực lớn!
- Được. Nếu cháu nói phương thuốc này lợi hại như vậy, chú sẽ để Cầm nhi uống phương thuốc này!
Tần Mãnh cẩn thận đọc ba tờ đơn thuốc, khi nhìn thấy một vị thuốc, Tần Mãnh nhíu mày.
- Ở đây ghi Thiên Sơn tuyết liên thì không vấn đề gì, nhưng phía sau cháu ghi m, đây có ý gì?
- Độ cao so với mực nước biển.
Tần Xuyên ngẩng đầu lên nói:
- Thiên Sơn tuyết liên có nhiều khu vực mọc được, nhưng dược hiệu đạt tới tiêu chuẩn thì độ cao phải đạt ngoài m.
Tuyết liên trên thị trường đại đa số đều chỉ chừng m, khi tìm dược liệu cần phải cẩn thận một chút. Dược liệu như tuyết liên, càng cao thì thân càng ngắn và nhỏ, nếu không hiểu thì hỏi người trong nghề là được.
Tần Mảnh sững sốt một lúc, đây là lần đầu tiên ông ta nghe thấy phương thuốc có yêu cầu đặc thù với độ cao sinh trưởng của tuyết liên.
Nhưng thứ Tần gia không thiếu nhất là con đường dược liệu, dù sao tập đoàn Trường Sinh cũng sản xuất thuốc Đông Y, cho nên hoàn toàn không thành vấn đề.
Lúc này Tần Xuyên tìm được một quyển sách trên giá, hai mắt sáng ngời, lấy quyển sách xuống, cười hì hì:
- Cầm nhi, cho anh mượn quyển sách này nhá.
Tần Cầm bật cười:
- Anh, đây là quyển sách em đọc khi còn bé, sao anh còn đọc sách này chứ?
Tần Xuyên cười mà không nói, vẻ mặt thần bí.
- Dù sao thì có tác dụng là được!
Cầm sách, từ phòng Tần Cầm đi ra, Tần Xuyên định đi lên các ngọn núi ngắm cảnh, dù sao cũng còn khá lâu mới tối.
Vốn định đi ra khỏi sân nhưng sau khi nghe thấy cuộc đối thoại giữa Tần Mãnh và Tần Cầm lại khiến hắn dừng bước lại…
- Cha, tuyết liên độ cao ngoài m hẳn là rất quý đi? Không cần xa xỉ như vậy đâu, con đã khiến gánh nặng trong nhà nặng như vậy rồi…
- Nha đầu ngốc, cho dù Tần gia chúng ta những năm nay cổ võ có phần suy thoái, nhưng không đến mức chút dược liệu cũng không mua nổi!
Tuyết liên là thứ không dính khói lửa nhân gian, rất xứng với bảo bối Cầm nhi của chúng ta. Tiểu tiên nữ nên hái loại tuyết liên tinh khiết nhất…
Rất khó tưởng tượng Tần Mãnh ngoại hình uy vũ sẽ nói ra những lời ấm áp như này. Nhưng Tần Xuyên nghe xong, không chỉ có sự cảm động, nhiều hơn nữa… là chấn động!!
Trong lòng Tần Xuyên rung động, trong đầu hắn lóe lên linh quang, nhưng lại không sờ ra manh mối…
Rốt cục là vấn đề gì… Điểm mấu chốt nằm ở đâu…
Ánh mắt Tần Xuyên lúc sáng lúc tối, vỗ trán một cái, rốt cục cũng nghĩ ra!
Huyết Hoàng công! Huyết Hoàng công!
Chẳng lẽ… đây chính là nguyên do khiến Huyết Hoàng công tiến triển chậm chạp?!
Nếu như phỏng đoán của hắn là chính xác, thì Huyết Hoàng công chính là một môn công pháp nghịch thiên.
Nói chính xác thì đã vượt qua phạm trù công pháp cổ võ bình thường!
Tần Xuyên không do dự quá lâu, hắn bước nhanh vào một khu rừng nhỏ không người, lấy điện thoại ra, gọi cho Đường Vi.
- Tiểu Xuyên Xuyên, chẳng phải là đang ở Tần gia sao? Sao còn có thời gian gọi điện cho em?
Đường Vi cười hỏi.
Ngữ khí Tần Xuyên có chút nghiêm túc:
- Tiểu Vi Vi, anh hỏi em, em có từng thử dùng một số thiên tài địa bảo để hỗ trợ tu luyện Huyết Hoàng công hay không?
Đường Vi nghe thấy là chuyện liên quan tới việc tu luyện, không đùa giỡn nữa, nghiêm túc đáp:
- Thiên tài địa bảo loại gì? Nhân sâm? Linh chi? Hay là khoáng thạch hiếm thấy?
- Gì cũng được, chỉ cần ẩn chứa tinh hoa trời đất.
Tần Xuyên nói rất mù mờ.
- Trước kia em từng dùng qua một số đan dược làm từ trung dược cực phẩm, nhưng ngoại trừ khiến khí huyết tràn đầy thì cũng không có tác dụng gì.
Đường Vi nói.
Tần Xuyên nheo mắt, hổi:
- Vậy… Máu thì sao?
- Máu?!
Đường Vi có chút giật mình.
- Đúng vậy.
Tần Xuyên giải thích:
- Kỳ thực sở dĩ công pháp này có cái tên Huyết Hoàng công, anh cảm thấy hẳn là có hàm nghĩa đặc thù. Nó không phải được đặt tên tùy tiện, mà mấu chốt của công pháp này đều được ẩn dấu trong hai chữ Huyết và Hoàng này.
Trong Thu Thủy của Trang Tử có nói: Uyên Sồ đực từ biển Nam bay tới biển Bắc, không phải Ngô Đồng thì không đậu, không phải luyện thực thì không ăn, không phải suối nguồn thì không uống.
Giải thích: Uyên Sồ là tên khác của Phượng Hoàng. Luyện thực là gạo trúc(gạo tre), - năm mới kết hoa một lần, sau khi đơm hoa kết trái thì cũng chết đi, và không phải cây nào cũng có thể tạo thành gạo trúc được.
Đường Vi cũng là người thông minh, lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ… Huyết Hoàng công cần máu quý mới có thể tu luyện hiệu quả?!
- Đây chỉ là suy đoán của em mà thôi, bởi vì môn công pháp này có tốc độ tăng cường chân khí vô cùng chậm chạp so với công pháp khác, nhưng lại có uy lực mạnh mẽ, chuyện này rất mâu thuẫn!
Mà tiểu Vi Vi có từng nghĩ vì sao người tu luyện môn công pháp này đầu tiên, hội trưởng công hội Phoenix sẽ gây dựng một tổ chức sát thủ? Sao không phải là công hội mạo hiểm hay võ giả?
- Bởi vì chỉ có sát thủ… mới có thể không ngừng nhiễm máu!
Đường Vi cũng giật mình một cái.
Tần Xuyên cười gật đầu:
- Đúng vậy, nhưng em từng nói người sáng lập công hội Phoenix cũng không thể tu luyện Huyết Hoàng công tới tầng quá cao, anh đoán điều kiện môn công pháp này quá mức hà khắc. Bằng không chính là không đủ hoặc là máu không đủ tốt!
Đường Vi trầm mặc, trái tim cô đang đập thình thịch. Nếu như tất cả là sự thực, dựa vào việc hấp thu tinh hoa huyết dịch mới có thể tăng tốc tu luyện, vậy môn công pháp này… quá tà ác!
Cô cũng không biết mình có nên tiếp tục tu luyện nữa hay không.
- Tiểu Vi Vi, bất kể như nào em cũng phải thử một lần. Anh biết em không muốn đả thương người vô tội, vậy em tìm một vài tên hung ác bại hoại, giết cũng không có tổn thất gì.
Tần Xuyên nói.
Đường Vi do dự một chút:
- Vâng, để em nghĩ biện pháp.
Cô cảm thấy giết vài tên bại hoại thì cũng có thể tiếp nhận, dù sao cô đã giết quá nhiều người rồi.
Mấu chốt là nếu như tu vị trì trệ không tiến, cô sẽ không có cơ hội báo thù cho người nhà, trước mặt Thánh giáo, tu vị hiện giờ đúng là không chịu nổi một đòn.
Tần Xuyên tỉ mỉ thảo luận với Đường Vi cách thử như nào, không biết từ bao giờ thì sắc trời đã tối.
Cúp điện thoại, trong lòng Tần Xuyên cũng rất nặng nề, tự hỏi bản thân xem suy luận sai ở đâu.
Khi trở về nhà ăn Tần gia, không ít người đang đợi cơm hắn, thấy hắn chậm rãi đi tới, rất nhiều người có chút không vui.
- Chỉ là lập chút công lao, đã khiến tất cả mọi người chờ, đúng là không hiểu quy củ.
Có người cảm thấy Tần Xuyên vì chữa được cho Christopher mà vênh mặt với đời.
Tần Xuyên cũng mặc kệ, ngồi xuống ăn cơm, không nói câu nào.
Cũng may không có ai nguyện ý nói chuyện với hắn cả, cơm nước xong cả hai vợ chồng quay về căn nhà của mình.
Sau khi tiến vào ‘phòng cưới’, Tần Xuyên mới khôi phục tinh thần. Bởi vì hắn phát hiện Liễu Hàn Yên đang cởi quần áo ngay trước mặt hắn…
Cô nàng này không coi ai ra gì, căn bản không quan tâm bị ông xã nhìn sạch, tất cả các vị trí đều hiện ra ngay trước mắt Tần Xuyên.
Phía dưới Tần Xuyên nhanh chóng cứng lên, nhưng khi nhìn thấy biểu lộ lạnh như băng của cô thì mới nhớ tới chính mình cũng không thể làm gì cả.
Liễu Hàn Yên rất tự nhiên đi tới cửa phòng tắm, nói:
- Chiều hôm nay… ông hỏi tôi vì sao còn chưa ấy ấy với anh.
Tần Xuyên dở khóc dở cười:
- Y thuật của lão già này cũng tạm được, nhìn ra em vẫn là xử nữ cũng rất bình thường.
- Tiếp tục như vậy… phía bên cha tôi cũng biết, e là chúng ta phải làm gì đó để ứng phó.
Liễu Hàn Yên nói.
Ứng phó?!
Tần Xuyên nuốt nước bọt ừng ực, nhìn mái tóc đen nhánh rủ xuống tận mông, nhìn bóng lưng xinh đẹp hoàn mỹ cùng khuôn mặt không chê vào đâu được, trái tim đập thình thịch.
- Bà xã… Em… Em muốn anh… giúp đỡ em sao?
Tần Xuyên không biết mình cười dâm đãng đến mức nào.