Một lúc sau, cổ họng Liễu Hàn Yên có chút nghẹn ngào, trong mắt xuất hiện tơ máu, lạnh lùng tới cùng cực:
- Tôi đã sớm nói với anh rồi, tôi không tin thứ gọi là tình yêu. Làm vợ anh là trách nhiệm của tôi, cho tới bây giờ tôi chưa từng yêu cầu anh quan tâm tới tôi.
Sự thực thì anh muốn quan tâm ai là chuyện của anh, nhưng công là công, tư là tư. Trong quân doanh của tôi, khi tôi đap chấp hành nhiệm vụ, vậy không cần sự quan tâm của anh!
Cô lấy điện thoại ra, hạ lệnh:
- Lưu Lị, dẫn Tần Xuyên ra ngoài.
Nói xong, Liễu Hàn Yên xoay người qua chỗ khác, quay lưng về phía Tần Xuyên, không nói câu nào.
Tần Xuyên có xúc động muốn xông lên tóm lấy cô nàng này, chất vấn chẳng lẽ ý chí của cô là sắt đá hay sao? Chẳng lẽ vinh dự và sứ mạng còn quan trọng hơn cả tính mạng?!
Nhưng hắn biết cho dù làm gì thì Liễu Hàn Yên cũng chỉ dùng ánh mắt quật cường nhìn lại, thái độ vẫn không chút thay đổi.
Tần Xuyên đột nhiên cảm thấy uể oái, vốn tưởng rằng mấy ngày ở chung đã có thể khiến thái độ của Liễu Hàn Yên thay đổi, hóa ra chỉ là ảo tưởng của hắn mà thôi.
Mãi cho tới khi Lưu Lị đi vào trong phòng, cô cảm thấy không khí rất bất thường, nhưng chỉ có thể kiên trì nói với Tần Xuyên:
- Tần tiên sinh, mời!
Vốn Lưu Lị cho rằng Tần Xuyên sẽ không phối hợp, nhưng ngoài ý muốn chính là Tần Xuyên trực tiếp xoay người rời khỏi.
Hơn nữa thoạt nhìn thì Tần Xuyên vô cùng bình tĩnh, không hề giận dữ hay tức giận gì cả, chỉ yên lặng rời khỏi.
Đợi khi Tần Xuyên rời khỏi, Lưu Lị mới ngơ ngác nhìn về phía bóng lưng Liễu Hàn Yên.
- Tướng quân…
Lưu Lị không biết làm gì, trong lòng có phần chua xót.
- Cô ra ngoài đi.
Liễu Hàn Yên lộ vẻ mệt mỏi.
- Vâng.
Lưu Lị thở dài, lui ra ngoài đóng cửa lại.
Hồi lâu sau, Liễu Hàn Yên mới yên lặng quay người, kéo ngăn bàn làm việc cuối cùng ra.
Cô lấy một bản bút kí dày cộp từ bên trong, chậm rãi mở ra.
Bên trong có kẹp một tấm ảnh đã ố vàng, dường như đã chụp từ hơn chục năm trước…
Liễu Hàn Yên nhìn ảnh chụp, ánh mắt long lanh, có phần mê mang, cuối cùng cô lắc đầu, khép bút kí lại.
Sau khi rời khỏi đại viện quân khi, Tần Xuyên lái xe nhanh như bay.
Hắn không trở về Bích Hải Sơn Trang. Vừa nghĩ tới nơi đó là phòng cưới của Liễu Hàn Yên, hắn liền không muốn trở về.
Nghĩ nghĩ một chút, hắn gửi tin nhắn hỏi Lục Tích Nhan, hỏi cô ngủ chưa. Chỉ vài giây sau, Lục Tích Nhan nhắn lại: Chưa ngủ.
Tần Xuyên cũng không nghĩ nhiều, đi tới phòng trọ của Diệp Tiểu Nhu, Lục Tích Nhan mở cửa cho hắn.
- Suỵt, nhỏ nhẹ một chút, tiểu Nhu đang ngủ.
Lục Tích Nhan mặc một chiếc áo T shirt bằng bông mỏng tang, chiếc quần đùi rộng thùng thình làm dáng vẻ có phần lôi thôi. Nhưng vì dáng người rất đẹp lên ăn mặc như vậy cũng có thể lộ ra một hương vị hấp dẫn khác.
Thấy Tần Xuyên đứng ở cửa mà không nói lời nào, Lục Tích Nhan dịu dàng quan tâm:
- Sao vậy? Xảy ra chuyện gì hả?
Tần Xuyên không nói câu nào, tiến lên ôm trầm lấy thân thể thơm tho mềm mại kia.
- A…
Lục Tích Nhan mở lớn đôi mắt, bởi vì Tần Xuyên không nói gì lại tiếp tục hôn cô.
Hai tay hai chân cô vì khẩn trương mà có phần cứng ngắc. Khi đầu lưỡi Tần Xuyên không ngừng quấy phá trong miệng, hơi thở của cô cũng dần dồn dập, thân thể nóng lên, hai chân nhũn ra.
Tần Xuyên đưa ngược tay ra giữ lấy cửa, ôm lấy cô, vừa đi vừa hôn nồng nhiệt, đi tới chiếc sofa cũ kỹ.
- Ưm…
Lục Tích Nhan yêu kiều kêu một tiếng, ngã lên chiếc sofa, ngay sau đó cảm nhận được thân thể nặng nề của Tần Xuyên đè lên.
Tần Xuyên hôn cô tới choáng váng, hai má đỏ ửng. Đột nhiên hắn ngẩng đầu lên, đưa tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô.
- Tiểu Nhan Nhan… Thực xin lỗi, đêm nay không dẫn chị đi xem phim…
- Không sao… Không sao đâu!
Lục Tích Nhan thở gấp, đầu óc phản ứng cũng chậm chạp, không biết tại sao Tần Xuyên lại đột nhiên tình cảm như vậy.
Đầu Tần Xuyên tựa vào ngực cô, Lục Tích Nhan cảm thấy ngực thịt của mình bị đè ép, hơi thở nóng rực của Tần Xuyên đầy kích thích phả vào núi đôi.
- Tần Xuyên… Cậu… Cậu sao vậy?
- Nhan Nhan, chị thích tôi không?
Tần Xuyên trầm thấp hỏi.
Đôi mắt xinh đẹp của Lục Tích Nhan nheo lại, sau đó ngượng ngùng mà thầm kín ‘ừm’ một tiếng.
- Ha ha…
Tần Xuyên cười ngây ngô:
- Tôi cũng rất thích chị, thực sự rất thích. Khi ở bên chị có cảm giác của tiểu Nhu.
Lục Tích Nhan càng nghe càng thẹn thùng, ngoài ra còn có chút mơ hồ:
- Tần Xuyên, cậu làm sao vậy?
Tần Xuyên đưa chân chống đỡ thân thể, từ cao nhìn xuống, nhìn thẳng vào hai mắt của Lục Tích Nhan.
- Tôi muốn chị!
Tần Xuyên nói xong, một tay có phần bá đạo tiến vào góc dưới áo của Lục Tích Nhan, kéo vạt áo lên, bắt lấy cục thịt mềm mại căng tròn.
- A…
Lục Tích Nhan dường như có chút đau, nhíu lông mày, nhưng lại có cảm giác thoải mái khó hiểu, khiến cho mặt mày hàm xuân.
Lúc này Tần Xuyên lại hôn nhiệt tình, không chỉ là cặp môi đỏ mọng mà còn một đường đi xuống dưới, liếm láp núi đôi đang lộ ra ngoài không khí…
Lục Tích Nhan dù đã , thân thể đang ở độ tuổi chín nhất, nhưng dù sao cô cũng là hoàng hoa khuê nữ, khi bị kích thích như vậy, toàn thân tỏa ra hormone nữ tính vô cùng nồng nặc.
Toàn thân cô bủn rủn, căn bản không thể ngăn cản thế công của Tần Xuyên. Trong lòng cô sớm đã tiếp nhận đối phương, cảm thấy vui sướng nhưng lại có chút không ổn..
Lần đầu tiên của họ không phải ở trên chiếc sofa cũ nát, cũng không thể mù mờ mà bắt đầu vậy được.
Đó không phải thứ cô muốn, cũng không phải thứ mà khi trước Tần Xuyên hứa hẹn.
Khi một tay Tần Xuyên mò tới giữa hai đùi, sắp khiến cô mất đi phương hướng, không biết Lục Tích Nhan lấy đâu ra sức lực, đưa tay bắt lấy tay Tần Xuyên!
- Đợi đã!
Lúc này hai má Lục Tích Nhan đã đỏ bừng, con ngươi trong suốt nhìn Tần Xuyên.
Lúc này trong mắt Tần Xuyên đang bừng cháy. Sau lần làm chuyện đó với Bạch Dạ, mấy ngày nay hắn chưa được nếm lại mùi nam nữ. Thân thể Lục Tích Nhan lại là vưu vật hiếm thấy, khiến hắn khó mà kìm lòng.
- Nhan Nhan… Sao vậy hả?
Lục Tích Nhan khẽ lắc đầu:
- Tần Xuyên, chúng ta không thể như vậy được… Chuyện này quá đột ngột, tôi chưa chuẩn bị tốt…
Tần Xuyên ngây ngẩn cả người, giống như vừa bị sét đánh vậy. Ý thức của hắn bừng tỉnh khiến đại não hoàn toàn trống rỗng.
Hắn đột nhiên ngồi dậy, rời khỏi người Lục Tích Nhan, ngồi trên ghế salon, dùng sức vò đầu mình.
Cảm giác hối hận, xấu hổ dâng lên trong lòng Tần Xuyên.
- Chết tiệt… Rốt cục mình đang làm gì…
Tần Xuyên đau khổ thì thào:
- Sao tôi có thể… vì chuyện như vậy mà làm thế với chị…
Lục Tích Nhan chậm rãi đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo, nhìn dáng vẻ dằn vặt của Tần Xuyên, cũng thấy đau lòng.
Cô nhẹ nhàng tới gần, bàn tay mềm mại đặt trên đùi Tần Xuyên.
- Cậu chớ đau khổ, tôi không giận cậu đâu. Dù tôi không biết chuyện gì xảy ra nhưng tôi sẽ luôn yên lặng ở bên mà ủng hộ cậu.
Tần Xuyên chậm rãi ngoảnh đầu lại, nhìn Lục Tích Nhan, nở nụ cười sầu thảm:
- Nhan Nhan, chị cũng không biết tôi gặp phải chuyện gì đã nói ủng hộ tôi?
Lục Tích Nhan mỉm cười, chăm chú gật đầu:
- Bởi vì tôi biết cậu là người tốt, mặc kệ làm gì thì cũng có lý do của nó.
Trong lòng Tần Xuyên càng thêm đau đớn, cô gái này trăm phần trăm tín nhiệm hắn, lại dịu dàng như nước, chẳng khác nào một dòng nước ấm chảy róc rách, hòa tan trái tim lạnh như băng của hắn.
Phiền muộn khi trước cứ quấn lấy suy nghĩ giờ cũng không đáng vào đâu.
Tần Xuyên cảm kích nhìn Lục Tích Nhan, hai tay ôm lấy vai cô:
- Tôi không ngờ chị lại thiện lương như vậy. Chị biết không, nếu không phải ngày đó tôi quên mang bao, tôi đã ăn tươi chị tại nhà chị rồi…
Vốn tưởng rằng cô sẽ có chút kinh ngạc hoặc không vui, nhưng không ngờ Lục Tích Nhan lại cười rất tự nhiên, gật đầu nói:
- Tôi sớm đã đoán ra.