Liễu Hàn Yên rời đi gần phút, Tần Xuyên mới hồi phục tinh thần khỏi tình trạng ngây ra như phỗng.
Sắc mặt hắn lạnh lùng, ánh mắt vô thần, nhìn xung quanh, cảm thấy cổ họng khô khốc.
Nhìn bên cạnh thấy có một mâm thức ăn chưa ai ăn, không nói gì cầm sang, mở chai nước trên khay, uống ừng ực hết chai.
Sau đó cầm quả táo cắn từng miếng, ăn xong lại cầm chén cháo lên, bắt đầu ăn như hổ đói...
Cho đến khi ăn hết tết cả mọi thứ, kể cả gói dưa muối, Tần Xuyên mới thở dài một hơi, cảm giác tâm trạng của mình đã ổn định.
Gãi đầu, suy nghĩ, dù sao tính cô ấy vốn vậy, mình làm chồng cô ấy chỉ cần không thẹn với lương tâm là được rồi.
Tần Xuyên nhéo mặt mình, nở nụ cười, gật đầu mạnh.
Không tiếp tục nghĩ về vấn đề vợ chồng nữa, Tần Xuyên vùi đầu nghĩ về việc tu luyện của bản thân.
Hắn nhớ rõ, mình đã sử dụng thành công pháp môn luyện khí trong Huyết Hoàng Công, hình thành một vòng xoáy đặc biệt trong đan điền, đem chân khí dung hợp với năng lượng đen trong cơ thể.
Hiện tại cơ thể của hắn đã khôi phục, cuối cùng đã có thể bắt đầu thử phương pháp tu luyện mới nhất của mình.
Tần Xuyên có dự cảm, hắn có thể tìm được một con đường tu luyện “tiên tiến” hơn.
Cả đêm kế tiếp, Tần Xuyên đều luyện công, tạo hình cho môn pháp luyện khí này, đem nó phối hợp với bí quyết Thanh Liên cửu phẩm, hỗ trợ lẫn nhau.
Thời gian dần trôi, cuối cùng Tần Xuyên cũng nắm được bí quyết, khiến chân khí và năng lượng màu đen của mình, bắt đầu giao hòa với nhau từng chút từng chút một.
Hắn phát hiện, năng lượng màu đen trong cơ thể mình như một nguồn năng lượng không đáy, không biết từ đâu chui ra, nhưng không thể nào dung hợp hết được.
Mãi cho đến hừng đông, lúc Tần Xuyên mở mắt ra, quả thực không thể tin được—mình, đột phá!?
Từ Băng Liên Ngũ phẩm, thăng lên Băng Liên Lục phẩm!
Thực lực từ Tiên Thiên trung cấp, đã bước thẳng vào cảnh giới Tiên Thiên cao cấp!
Hắn bây giờ, chỉ thiếu một cấp nữa, là có thể bước vào cảnh giới Thanh Liên!
Vì mình dung hợp một phần sức mạnh màu đen, nên mới có bước nhảy vọt khổng lồ này!
Đương nhiên, cũng có một nguyên nhân, là bản thân Tần Xuyên kiên trì luyện công, hơn nữa hắn đã hết lần này đến lần khác khiêu chiến giới hạn bản thân.
Nhưng không thể nghi ngờ là, năng lượng màu đen kia đã giúp hắn rất nhiều!
Tiên Thiên cao cấp, nghĩa là Tần Xuyên có thể nâng cao uy lực kiếm ý, nghĩa là, dưới Tông Sư, gần như không có địch thủ!
Tim Tần Xuyên đập mạnh, xem ra Huyết Hoàng Công là một môn “Thần công”! nếu không nhờ pháp môn luyện khí trong này, e là mình phải tốn ít nhất hai ba năm nữa mới có thể bước vào Tiên Thiên cao cấp!
Nhưng hôm nay, cảnh giới Tiên Thiên đã hoàn toàn không đủ thỏa mãn hắn nữa rồi!
Tiếp theo, chỉ cần hắn bước vào cảnh giới Thanh Liên, là có thể đạt tới thực lực Tông Sư, đương nhiên, về mặt cảnh giới cũng cần phải theo kịp mới được.
Nhưng phàm là Tông Sư, cho dù là ở lĩnh vực nào, bất kể quyền cước công phu hay đao kiếm binh khí, đều đạt đến một cảnh giới.
Nhưng, cái Tần Xuyên không thiếu nhất chính là cảnh giới! Hắn chỉ cần có một tu vi nhất định, là có thể lập tức thăng lên Tông Sư!
Nghĩ đến điều này, Tần Xuyên quả thực muốn cười ra nước mắt, giấc mơ vô địch thiên hạ của mình, hình như cũng không khó thực hiện!
Cái hắn cần, chỉ là thời gian! Thời gian!
Tiên Thiên Cao cấp cách Tông Sư một cái hào cực rộng, nhanh thì một năm, chậm thì ba đến năm năm, cái này Tần Xuyên cũng không thể nói chính xác, nhưng so với những cổ võ giả khác, mình đã nhanh như thiểm điện rồi! Hoàn toàn bất chấp đạo lý rồi!
Một bụng tức bị Liễu Hàn Yên chọc hồi tối, lúc này đã tan thành mây khói, Tần Xuyên ngồi ở trên giường, cười ngây ngô một hồi lâu, vội vàng bước xuống đi vào nhà vệ sinh, thay quần áo, chạy ra khỏi phòng bệnh.
Quần áo bao gồm di động, đồ tùy thân, đều được đặt sẵn ở đằng kia cho hắn, cũng rất tiện lợi.
Sau khi thăng lên Tiên Thiên cao cấp, không biết có phải vì chân khí trở nên mạnh mẽ hay không, mà cơ thể mình thật sự cũng đã mạnh hơn một chút, Tần Xuyên phát hiện, thính lực, khứu giác, thị lực của mình đều trở nên vô cùng nhạy cảm.
Từ xa đã có thể nghe thấy vài tiếng người nói chuyện, ngửi thấy mùi vài người, điều này khiến Tần Xuyên chưa thể thích ứng được ngay.
Đột nhiên, điện thoại vang lên, Tần Xuyên nhìn qua,là Tần Cầm gọi đến.
-Anh!
Tần Cầm ngọt ngào gọi, dường như tâm tình rất tốt,
-Anh đến trường chưa?
Tần Xuyên gãi gãi đầu,
-Không, sao vậy?
-Ôi trời, anh toàn bỏ học, anh quên rồi à, hôm nay thi đấy!
Tần Xuyên đột nhiên nhớ ra, đúng là có chuyến này, nhưng hắn đột nhiên phát hiện, hình như mình đã chẳng cần thiết phải tham gia thi thố, kiếm văn bằng gì đó.
Trước kia là vì, mình không thể nào chắc chắn, phải mất bao lâu mới có thể vô địch thiên hạ, nhưng bây giờ, có lẽ mình chẳng cần tốn bao nhiêu năm nữa, là có cơ hội thăng lên Tông Sư rồi.
Mình đạt đến cảnh giới Tông Sư rồi, đám người Tần gia cũng không dám không nói chân tướng với mình!
Hắn cảm thấy, việc cấp bách bây giờ, là đem những gì mình phát hiện nói cho Đường Vi, để cô ấy cũng sớm gặt hái được lợi ích!
-Cầm Nhi, anh lười học lắm, chẳng đi nữa!
-A?
Tần Cầm vô cùng nghi hoặc,
-Anh, không phải anh nói muốn tham gia thi văn sao? Sao đột nhiên lại không muốn học nữa?
-Anh đổi ý rồi, nói chung là không học nữa, nhưng em yên tâm, ở trường có ai dám bắt nạt em, em cứ nói với anh
Tần Xuyên nói.
Tần Cầm dở khóc dở cười,
-Ôi trời, em không thèm nói chuyện với anh nữa, dù sao anh cũng là trưởng bối của em. Nhưng mà anh nên đến trường một chuyến đi, ba em tìm anh đó!
Chú ba Tần Mãnh tìm mình? Tần Xuyên buồn bực, nhưng vẫn đồng ý đến đó.
Vào trường Đại học Đông Hoa, Tần Xuyên không vào phòng thi, mà đi thẳng đến một đình nhỏ yên tĩnh trong trường, gặp Tần Mãnh.
Tần Mãnh mặc áo sơ mi hoa, quần lửng, trông rất thoải mái, không hề giống Tam gia Tần gia.
Ông đưa cho Tần Xuyên một cái túi màu đỏ, bộ mặt tươi cười,
-Cho cháu, là quà cảm ơn của chú ba.
-Quà cảm ơn?
Tần Xuyên mở túi ra xem, quả nhiên đúng như những gì hắn ngửi thấy, là một cây nhân sâm núi Trường Bạch, Tần Xuyên ngửi mùi là biết đây là hàng quý ba trăm năm trở lên, chẳng trách Tần Mãnh lại đích thân đem đến.
-May mà có phương thuốc của cháu, giờ Cầm Nhi khí sắc tốt hơn trước rất nhiều, người cũng có tinh thần hơn, không cần uống thuốc hàng ngày nữa, trên mặt nó luôn nở nụ cười, chú thật sự cảm ơn cháu.
Tần Mãnh cảm khái vỗ vỗ bả vai Tần Xuyên, rất thoả mãn.
Tần Xuyên mỉm cười,
-Hóa ra là việc này, cháu nói rồi mà, uống thuốc của cháu, chỉ cần Cầm Nhi không hoạt động mạnh, thì chẳng khác nào người bình thường!
Giờ hắn đang suy nghĩ, khi nào trở thành Tông Sư rồi, thi triển Liên Hoa Thần Châm, thử xem có thể chữa được bệnh cho Tần Cầm không.
Vẻ mặt Tần Mãnh vô cùng vui mừng, lập tức hỏi:
-Chú nghe Cầm Nhi nói, cháu không muốn đi thi? Cháu không thi văn nữa à?
-Không thi nữa, vốn cháu cũng chẳng hứng thú lắm.
Tần Xuyên khoát khoát tay.
-Vì sao?
-Không thi là không thi, dù sao cháu cũng có lý do riêng.
Tần Xuyên nói.
Tần Mãnh lắc đầu, thở dài:
-Tính tình cháu, đúng là giống ba cháu hồi trẻ như đúc, thôi, cháu đã tìm lại niềm vui cho Cầm Nhi, dù cháu lựa chọn thế nào, chú ba cũng đứng về phía cháu!
Tần Xuyên vẻ mặt nghi hoặc, có chút buồn bực hỏi thăm:
-Cái đó... chú ba, cháu nghe nói, Cầm Nhi không phải con gái ruột của chú, nhưng sao cháu cảm thấy, chú đối xử với cô bé còn tốt hơn cả hai thằng nhóc Tần Tử Hằng và Tần Tử Việt vậy?
Tần Mãnh cười mỉm nói:
-Thằng nhóc xấu xa, thực ra cháu muốn hỏi từ lâu rồi đúng không?
Tần Xuyên da mặt dày nhếch miệng cười, gật gật đầu.
-Thực ra... cũng chẳng phải bí mật gì,
Tần Mãnh bước hai bước, tiến vào bên cột đình, vịn nhẹ, nhớ lại chuyện xưa nói:
-Mẹ đẻ của Cầm Nhi... là mối tình đầu của chú, cũng là người phụ nữ chú yêu nhất đời này...
Hóa ra, năm đó Tần Mãnh và người phụ nữ kia là bạn học đại học, đáng tiếc cô gái kia là con gái nhà bình thường, Tần Hán không cho phép bọn họ kết hôn.
Cô gái kia cũng là người cứng cỏi, bị mấy hạ nhân mà Tần Hán phía đến đối xử rất khắc nghiệt thậm chí bị người đời khinh bạc, nhưng vẫn lẵng lặng chịu đựng, không phàn nàn trước mặt Tần Mãnh.
Qua mấy năm cực khổ, Tần Mãnh một lòng muốn ở cạnh cô gái kia, thậm chí còn định rời khỏi gia tộc!
Nhưng vào thời khắc mấu chốt, cô ấy lại thay đổi ý định, yêu người đàn ông khác, không lâu sau thì kết hôn.
Tần Mãnh nản lòng thoái chí, suýt chút nữa là giết đến nhà người kia, để hỏi rõ một câu, nhưng lại bị Tần Hán ngăn cấm.
Ông cảm thấy người phụ nữ kia đã phản bội ông, nên cũng lấy vợ, sinh ra hai con trai.
Không ngờ, vài năm sau, truyền đến tin dữ, người phụ nữ kia bệnh qua đời, cô ấy một mình dẫn theo con gái, còn chồng thì đã ly dị từ lâu.
Trước kia thực ra cô không hề thích người đàn ông kia, nhưng vì không muốn liên lụy đến Tần Mãnh, cho nên mới lấy ông ta.
-... Sau khi chú biết cô ấy qua đời, Cầm Nhi sẽ bị đưa vào cô nhi viện, nên đã đưa Cầm Nhi về Tần gia, chăm sóc nó như con gái, có điều không ngờ là, sức khỏe của nó càng lúc càng yếu, suýt âm dương cách biệt mấy lần.
Ba chú, cũng áy náy với mẹ của Cầm Nhi, cho nên cũng rất yêu thương Cầm Nhi.
Tuy nó không phải con ruột của chú, nhưng nó đã phải chịu nhiều thiệt thòi vì chú, nên chú sẽ đối xử với nó tốt hơn con ruột mình, đây là lời thề của chú trước mộ mẹ nó.
Dù Tần Mãnh bề ngoài tục tằng, nhưng kể xong câu chuyện này, khóe mắt hơi ươn ướt.