-Không phải! Không phải! Hội trưởng hiểu lầm rồi! Không phải cô ta muốn quyến rũ Tần tiên sinh, mà cô ta nói có tin quan trọng muốn nói với Tần tiên sinh, cô ta tên Freyja...
Huyết Vũ vội giải thích.
-Freyja?
Cái tên này đối với hai người mà nói đều không xa lạ gì, đặc biệt là Đường Vi, lúc đầu ở nhà Bạch Dạ, đã bị Freyja đả thương, mạng sống như treo trên sợi chỉ!
Nghe thấy là Freyja, Tần Xuyên lập tức nghĩ tới Bạch Dạ đã lâu không có tin tức...
Tuy rằng hai người không có tình cảm gì, thậm chí Bạch Dạ còn là kẻ thù muốn giết hắn, nhưng dù sao hai người cũng là lần đầu tiên của nhau.
Tần Xuyên cũng muốn biết, gần đây Bạch Dạ sống thế nào, nên nhìn Đường Vi bằng đôi mắt trông mong.
Đường Vi thầm thở dài, tuy cô không hỏi kỹ, nhưng sao mà không nhận ra, giữa Bạch Dạ kia và Tần Xuyên có quan hệ đặc biệt.
-Anh bảo cô ấy đến phòng thương vụ chờ, nửa tiếng nữa chúng tôi sẽ xuống.
-Vâng, hội trưởng.
Hiện tại Huyết Vũ đã hoàn toàn coi Đường Vi như cấp trên, trong giọng nói có sự tôn trọng đặc biệt.
Dĩ nhiên, lúc ở sân huấn luyện Đường Vi có thể thần kỳ ngăn được đòn tấn công tất sát của Thỷ Xa Cúc kia, khiến không ít người cảm thấy, Đường Vi đang che giấu thực lực.
Tần Xuyên bước ra khỏi bồn tắm, cười ha ha nói:
-Anh cứ nghĩ Tiểu Vi Vi sẽ đuổi cô nàng cút xéo chứ.
Dù sao người nhà của Đường Vi, cũng do Thánh Giáo giết chết, đối với Đường Vi mà nói, chủ tớ Bạch Dạ và Freyja đều là kẻ thù.
-Nếu em bảo cô ta cút, anh đồng ý chứ?
Đường Vi hỏi lại.
Tần Xuyên nghẹn lời, không biết trả lời thế nào.
-Tắm mau đi, mặc quần áo rồi còn đi xuống!
Đường Vi không hỏi nhiều, nhàn nhạt nói.
Hai người tắm rửa nhanh, ăn mặc chỉnh tề, bước xuống phòng thương vụ ở dưới lầu.
Freyja tóc đỏ, mặc áo khoác Burberry, sắc mặt hơi tiều tụy, do Huyết Vũ đích thân giám sát, ngồi trên một cái ghế.
Nhìn thấy hai người Tần Xuyên bước đến, Freyja ánh mắt phức tạp đứng dậy, sau đó câu đầu tiên khi mở miệng là:
-Quả nhiên anh không chết.
-Nói càn! Ai cho cô nói chuyện với Tần tiên sinh như vậy!?
Huyết Vũ đứng cạnh trợn mắt nói.
Tần Xuyên khoát tay, thản nhiên ngồi xuống sofa,
-Vậy thì cô nói đi, người ủy thác Công hội Thâm Uyên, chính là Thánh Giáo các cô đúng không?
Đường Vi và Huyết Vũ đều sững sờ, kinh ngạc nhìn Freyja.
-Đúng vậy.
Freyja cười khổ,
-Anh đã phá hoại những bố trí của chúng tôi ở thành phố Đông Hoa, khiến chúng tôi tổn thất nghiêm trọng, giáo chủ hận anh thấu xương, cố ý công bố ủy thác với ba công hội lớn Tận Thế, Thâm Uyên và Mê Vụ, giết anh, và chiếm Phoenix.
Hai vị “Tà Kiếm” và “Vụ nữ” đã từ chối nhiệm vụ, chỉ có "Viêm Ma" Balogh tiếp nhận...Vốn nghĩ với thực lực của Công hội Thâm Uyên, hoàn thành hai nhiệm vụ này sẽ chẳng vấn đề gì, xem ra Hội trưởng đã đánh giá sai thực lực của anh...
Đường Vi và Huyết Vũ nghe vậy, không khỏi hít sâu một hơi.
"Tà kiếm" Mạc Tà, “Vụ Nữ” Misty đều là hai đại sát thủ sieu cấp đứng TOP và TOP , cũng là hội trưởng của Tận Thế và Mê Vụ.
Bọn họ giống như Balogh, đều là những sát thủ bất bại, thật ra không ai biết, thực lực của hai người này như thế nào.
-Thánh giáo... Hừ, quả là một đám nhát gan! Mượn đao giết người, cũng xứng với chữ “Thánh” sao?
Huyết Vũ khinh thường nói.
Freyja nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta,
-Tin tôi đi, giáo chủ của chúng tôi trước nay chưa biết sợ là gì, có điều thói quen của bà là hạ tổn thấp của bổn giáo đến mức thấp nhất thôi... chuyện có thể dùng tiền để giải quyết thì không cần phải dùng mạng của người phe mình.
-Cái này thì tôi đồng ý, thực ra tôi rất ngạc nhiên, Thánh Giáo các người rốt cuộc lấy đâu ra nhiều tiền như vậy. Tôi đã cố ý điều tra tư liệu của tổng công ty tập đoàn Vân Sơn, tuy rằng rất lợi hại, nhưng cũng không thể có nhiều tiền để các người có hành động điên cuồng như vậy được.
Tiền của các người giống như có một nguồn bất tận, quả thực là nhiều hơn cả một quốc gia, hơn nữa còn có đường dây súng đạn cực mạnh, đây không phải có tiền là có thể làm được.
Đường Vi rót cho mình một ly rượu vang đỏ, híp mắt cười nói.
Freyja lễ phép cười lắc đầu,
-Tuy rằng tôi lén người trong giáo đến đây gặp các người, nhưng tôi không có ý định phản bội tín ngưỡng của tôi, tôi sẽ không nói cho các người biết những bí mật này.
-Ah? Cô lén đến à? Nhưng lại không muốn phản bội Thánh giáo, vậy cô tới đây làm gì?
Tần Xuyên tò mò hỏi.
Freyja hít thở sâu một hơi, giống như hạ quyết tâm, bỗng nhiên quỳ gối.
Thấy cô nàng tóc đỏ này đột nhiên quỳ xuống, Tần Xuyên không hiểu chuyện gì.
-Này, cô làm sao vậy?
Tần Xuyên và những người bên cạnh ngẩn người.
Freyja ngẩng đầu, ánh mắt khẩn thiết nói:
-Xin Tần tiên sinh hãy cứu chủ nhân của tôi!
-Chủ nhân của cô... Bạch Dạ?
Tần Xuyên lập tức nhảy từ trên ghế salon xuống, nghiêm túc hỏi:
-Cô ấy bị làm sao?!
Phản ứng này, khiến Huyết Vũ đứng cạnh nghi hoặc, trong mắt Đường Vi mang theo tia u oán.
Tần Xuyên cũng ý thức được phản ứng của mình quá rõ ràng, ngại ngùng ho khan một tiếng.
Hắn cũng không biết vì sao, lại có tình cảm đặc biệt với Bạch Dạ, dù biết cô nàng này muốn giết mình, nhưng hắn vẫn không kìm được mà quan tâm.
Chẳng lẽ, mình thực sự là một kẻ si tình? Ngay cả bản thân Tần Xuyên cũng không thể tin.
Trong mắt Freyja mang theo một giọt óng ánh,
-Bởi vì toàn bộ kế hoạch tác chiến ở thành phố Đông Hoa thất bại, nên cô ấy bị giáo chủ giam ở địa lao, dùng xuyền xích để xích... mỗi ngày giáo chủ chỉ cho một chút thức ăn và nước uống, bà muốn chủ nhân ốm đói khát! Để cô ấy bị dày vò đến chết!
-Cái gì!?
Tần Xuyên vốn tưởng Bạch Dạ về Châu Âu, dù bị trừng phạt, cũng chỉ bị đánh một trận gì đó, không ngờ, lại bị nhốt ở địa lao, còn không ngừng bị dày vò!
Đường Vi đứng cạnh lạnh lùng nói:
-Anh đừng tin lời một phía của cô ta. Người Thánh Giáo đều là những cao thủ diễn xuất. Cô ta trung thành với Thánh Giáo như vậy, sao lại lén đến tìm anh vì Bạch Dạ chứ, còn muốn anh cứu cô ta? Cái này hơn phân nửa là cái bẫy rồi!
-Đúng vậy! Tần tiên sinh, tuy tôi không biết giữa anh và Bạch Dạ có quan hệ gì, nhưng cứu người của họ trong địa bàn của Thánh Giáo, việc này quá nguy hiểm!
Huyết Vũ khuyên.
Freyja lập tức nghiêm mặt nói:
-Đường tiểu thư, tôi biết tôi đã từng động thủ với cô, từng bất kính với cô, đây đều là cá nhân tôi mạo phạm, nếu như cô muốn đòi lại, muốn dùng dao giết tôi, tôi cũng không có gì để nói! Nhưng những gì tôi nói về chủ nhân, đều là sự thật %!
Đường Vi quay đầu đi chỗ khác,
-Tôi chẳng có hứng giết cô, muốn giết, cũng phải giết lãnh đạo Thánh Giáo các cô!
Freyja đành phải ngoảnh đầu, khao khát chờ Tần Xuyên đồng ý.
Tần Xuyên thần sắc phức tạp, tuy rằng có lòng tin đối với thực lực của mình, không đến mức chịu chết, nhưng rốt cuộc Thánh Giáo có bao nhiêu cao thủ, hắn không nắm chắc.
Freyja thấy Tần Xuyên do dự, cắn răng nói:
-Tôi biết, lời thỉnh cầu này rất vô lễ, nhưng thực sự tôi cũng không biết tìm ai có thể cứu được chủ nhân của tôi, cho nên chỉ có thể đến cầu xin anh!
Đúng vậy, Freyja tôi không muốn phản bội Thánh Giáo, nhưng tánh mạng của tôi là của chủ nhân cho, chủ nhân đối với tôi ân trọng như núi, tôi không thể trơ mắt nhìn cô ấy chết được.
Tần tiên sinh, nếu anh có thể giúp tôi cứu được chủ nhân ra, sau này tôi sẽ đối đãi với anh như chủ nhân, kính dâng tất cả lên cho anh!
Freyja nói xong, nặng nề dập mạnh trán xuống sàn nhà, nước mắt rơi từng giọt từng giọt.
Cả phòng trầm lặng.
Trong đầu Tần Xuyên, hiện lên hình ảnh lần đầu tiên gặp Bạch Dạ, cô ấy mặc Hán phục, rót trà độc cho mình, rồi mọi cảnh lại thay đổi, đến lần cuối cùng trong rừng cây, bóng lưng cô gái ấy tập tễnh lê cơ thể mệt mõi rời đi...
Hắn và cô, rốt cuộc có quan hệ gì, Tần Xuyên cũng không biết.
Có đáng để hắn mạo hiểm tính mạng để cứu giúp không? Tần Xuyên cũng không rõ lắm.
Nhưng... có một số việc nếu như không làm, có thể sau này sẽ hối hận cả đời.
Tần Xuyên không thích như vậy, cho nên tuy có lúc hắn ẩn nhẫn, nhưng cũng có lúc sẽ bộc phát.
Nhân sinh đắc ý tu tận hoan.
Tần Xuyên thở dài, đang định quay đầu lại nói với Đường Vi một tiếng, thì thấy Đường Vi đã quay đầu đi ra ngoài, cửa đóng “rầm” một cái.
-Haizz....
Tần Xuyên bất đắc dĩ cười khổ, xem ra Đường Vi đã đoán được gì đó, nên giận mình rồi.
Mình đi cứu Bạch Dạ, buồn nhất, e là Đường Vi, dù sao đó cũng là kẻ thù của cô.
Trong lúc Tần Xuyên đang buồn rầu, không biết làm thế nào để an ủi Đường Vi, thì Đường Vi lại quay lại.
Cô đến trước mặt Tần Xuyên, đưa cho hắn chìa khóa chiếc Land Rover.
-Tiểu Vi Vi... em...
Tần Xuyên khẽ giật mình, hóa ra cô gái này đi sắp xếp xe giúp hắn.
-Bảng số xe là YWE, ở dưới lầu. Em ghét quyết định này của anh, nhưng đây là tự do của anh, yêu cầu duy nhất là... lúc trở về phải an toàn.
Vẻ mặt Đường Vi không tình nguyện, giọng nói mang theo chua xót.
Tần Xuyên cảm động đến mức hận không thể ôm lấy cô hôn hai tiếng đồng hồ, đây chính là sức hấp dẫn của Đường Vi, nhưng lúc này dĩ nhiên hắn cũng chẳng có tâm tình này.
Nhận chìa khóa, Tần Xuyên trịnh trọng gật gật đầu, rồi nói với Freyja:
-Dẫn đường, xuất phát.
Freyja vội lau nước mắt, mặt mũi tràn đầy hưng phấn và cảm kích, đây là lần đầu tiên, Tần Xuyên nhìn thấy biều cảm xúc của cô nàng này như vậy, xem ra Bạch Dạ thực sự rất quan trọng đối với cô.